Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 157: Sẽ không lại buông tay



“Cốc Vân, bà nói, đều là thật sao?” Đây là lần đầu tiên Lôi Ân lớn tiếng gọi tên Cốc Vân, bởi vì bà là người của Tả Sâm, hắn kính trọng bà, cũng nhượng bà, nhưng bà đã làm những gì?

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Cốc Vân không ngừng dập đầu với Lôi Ân, khi bà ý thức được bản thân mình sai làm như thế nào, bà thực hối hận, nhưng đã không còn kịp rồi.

Lôi Ân ngay cả sức cầm súng trong tay cũng không có, Tình Không thích Mark như vậy, thậm chí hắn còn mà ăn qua dấm chua vì một con tàng ngao. Cũng thật sự bị Cốc Vân hại chết!

Một lần kia, hắn phát điên mà giống như cưỡng bức cô, bởi vì để ý lần đầu tiên của cô không phải cho hắn!

Một đêm kia, hắn hỏi cô, người kia có phải Hắc Ngân Thánh hay không, cô nói không phải, không có Hắc Ngân Thánh, không có bất luận kẻ nào!

Nhưng hắn thủy chung không tin cô!

Lôi Ân vừa thống hận chính mình đã đem cô tra tấn thành dạng gì, vừa lại may mắn chính mình hoàn chỉnh chiếm được cô.

Kỳ thật ngay từ đầu, hắn cũng đã có cảm giác kì lạ với cô, không phải sao?

Người tạo thành bi kịch này kỳ thật là hắn!

Lôi Ân cực hận chính mình, hận không thể đem tim mình moi ra, hắn rõ ràng biết Mộ Tình Không là cô gái như thế nào, tính tình cô quật cường như vậy, cái gì cũng không nói cho hắn, khi hắn biết được chân tướng, lại cho hắn một đao máu chảy đầm đìa!

“Sẽ không có hôn lễ nữa, đúng không?” Sơ Tình ngồi dưới đất, làn váy cưới thật dài, ánh mắt cô vô hồn nhìn về phía Lôi Ân, từ trong mắt hắn không còn tình cảm hướng về cô nữa.

Cô đột nhiên đứng lên, sau đó mạnh mẽ đi đến bên người Lôi Ân, dùng sức ôm lấy hắn.

“Anh muốn chia một nửa tình cảm cho cô ta, đúng không? Em đây phải làm sao bây giờ?”

Nước mắt Sơ Tình ướt đẫm ngực hắn, Lôi Ân đem cô đẩy ra, ngón tay hắn khơi mào cằm của cô, sau đó lau đi những giọt nước mắt, khàn khàn nói, “Sơ Tình, không phải một nửa, là toàn bộ!”

Từ nay về sau, hắn muốn trả lại cho Mộ Tình Không, toàn bộ tình yêu của hắn!

“Không, không thể –” Nước mắt Sơ Tình không ngừng rơi xuống, cô dùng sức cầm lấy tay hắn, theo trong lòng tay hắn muốn tìm thứ gì đó, “Nhẫn đâu? Mau đeo cho em, em muốn làm vợ anh mà!”

“Sơ Tình, em buông tha anh đi!” Lôi Ân đột nhiên giữ hai vai của cô, dung một loại ánh mắt không kiên nhẫn nhìn cô, chính là loại ánh mắt này, trước kia thật lâu đã từng xuất hiện.

Cô tưởng, nếu không có Mộ Linh, không có hứa hẹn của hắn với Mộ Linh, cô với hắn mà nói chẳng là gì cả?

Lôi Ân trước kia sợ hãi nhất chính là làm tổn thương Sơ Tình, kể cả tự lừa bản thân nói dối chính mình hắn yêu cô, nhưng hôm nay, chính miệng hắn đã nói, cô chính tai nghe hắn nói yêu người khác, chuyện này muốn cô như thế nào tiếp nhận?

“Vì sao? Cô ta vì sao lại xuất hiện? Anh là của em!” Sơ Tình kiễng mũi chân muốn hôn hắn, người đàn ông này từ lúc sinh đến nay nhận định là của cô, trái tim hắn có thể chưa người khác, nhưng không thể toàn bộ đều thuộc về người đó!

“Chúng ta cứ đợi Tình Không tai qua nạn khỏi đã!” Tả Sâm tiến đến, đột nhiên đối với Lôi Ân nói.

Lôi Ân đẩy ra Sơ Tình, Cốc Vân vẫn như trước quỳ gối nơi đó, trên mặt cũng chảy xuống nước mắt sám hồi.

“Cốc Vân, đưa Sơ Tình trở về phòng đi, chờ Tình Không tỉnh, để con bé quyết định nên tha thứ cho cô hay không!” Tả Sâm ra lệnh rồi chậm rãi đi ra ngoài.

*********

Hàn Húc cách 5 phút sẽ quan sát tình hình của Tình Không một chút, trừ bỏ mất máu quá nhiều, thân thể của cô bởi vì hấp thụ máu chậm không những thế còn xuất hiện hiện tượng bài xích nghiêm trọng, Hắc Ngân Thánh cùng cô dù sao cũng là chú cháu, không có giống như Sơ Tình, chị em cùng bào.

Tả Sâm và Lôi Ân thỉnh thoảng đi lại trong phòng, Hắc Ngân Thánh nằm ở trên một chiếc giường khác, cũng mê man.

Lôi Ân kỳ thật thực để ý, tình cảm Hắc Ngân Thánh đối với Tình Không, cho dù là không bình thường, nhưng là tình yêu nam nữ đó, đã vượt qua ánh mắt thế tục.

Hiện tại máu của hắn chảy vào trong cơ thể của Tình Không, hắn thực không thích loại cảm giác này, người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều thuộc về hắn, hắn hận chính mình vì sao đến bây giờ mới phát hiện, hắn đối với Mộ Tình Không có dục vọng chiếm giữ mãnh liệt, đó không phải là yêu cô sao?

Cho nên trong mắt hắn không chứa nổi dù chỉ là một hạt cát!

“Nếu con muốn giết Hắc Ngân Thánh, hiện tại là cơ hội tốt!” Khi Tả Sâm nói thế với Lôi Ân, hắn tự giễu cười, “Như vậy Tình Không sẽ càng hận con hơn!” Hắn có thể tưởng tượng được, hắn tra tấn cô có bao nhiêu thê thảm, cô liền hận hắn sâu đậm!

Bất quá như vậy cũng tốt, như vậy, cô có thể vĩnh viễn nhớ kỹ hắn!

“Cha nuôi, con sẽ không buông tay cô ấy nữa, con muốn cô ấy!” Lôi Ân còn chưa thật sự nói xong, ngay từ đầu, ham muốn độc chiếm cô chưa bao giờ biến mất, nhưng vì Sơ Tình, hắn lần lượt tra tấn cô, đem cô đẩy ra, thậm chí đem cô đưa đến tay người đàn ông khác.

Hắn làm nhiều như vậy, nhưng vẫn không có có thể quên cô!

Hắn sai bao nhiêu, vẫn không biết thân phận chân thật của cô, một mặt vẫn bị cô hấp dẫn, một mặt lại đem cô và hắn bức đến tuyệt cảnh, cho tới hôm nay mới phát hiện, nguyên lai cô cũng là sứ mệnh của hắn!

“Lôi Ân, ta không hy vọng Tình Không lại đã bị gì thương tổn, chúng ta khiếm cô nhiều lắm……” Tả Sâm nhìn trên giường kia trương không hề sinh cơ khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn thậm chí cũng không dám xem cô.

Nếu cô rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại, hắn thậm chí đều không có cơ hội lại cùng cô nói một tiếng thực xin lỗi!

Tình Không suốt ba ngày mê man, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Lôi Ân lo lắng túm lấy Hàn Húc hỏi, “Cô ấy như thế nào còn không tỉnh?”

“Thân thể của cô ấy đã bị lấy máu nhiều lần, đã không còn khỏe mạnh như lúc trước, lúc này lại bị chảy máu quá nhiều, có lẽ về sau cũng sẽ không khỏe mạnh!”

Máu của Hắc Ngân Thánh dung nhập đến trong thân thể Tình Không, cô cũng không thể hấp thụ trăm phần trăm, Hàn Húc thật sự rất muốn nói cho với tên này, bảo hắn lấy máu của Sơ Tình đi, nhưng là anh ta biết Sơ Tình bị bệnh thiếu máu, loại sự tình này từng có một lần, Tình Không chắc cũng không chịu nhận?

“Cái gì?” Lôi Ân buông tay, kinh ngạc lui về phía sau hai bước, sau đó quay đầu nhìn người trên giường, cô như vậy im lặng, như là đều không cảm giác sự tồn tại của cô.

“Điện hạ……” Hàn Húc đột nhiên ở trước mặt hắn cúi thấp đầu xuống, hạ quyết định quyết tâm nói,“Cho dù cậu giết tôi, nhưng tôi có chuyện muốn nói, kỳ thật từ lần đầu tiên Mộ tiểu thư hiến máu cho Tình tiểu thư thì tôi đã biết hai người bọn họ là chị em ruột!”

Con ngươi màu hổ phách của Lôi Ân, mang theo rét lạnh sát khí nhìn anh, “Hàn Húc, anh lại gạt tôi?”

“Đúng, là cô ấy nói không muốn để cho cậu biết, không cần nói cho bất luận kẻ nào, cô ấy cho Sơ Tình máu, không vì bất luận kẻ nào, chỉ vì họ là chị em thôi!”

Chính suy nghĩ này của Mộ Tình Không, làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Kỳ thật cô cái gì đều biết, tựa như cô hiểu Lôi Ân, không có Sơ Tình, cũng không có tình cảm của bọn họ, nhưng cô liếc mắt cũng nhìn ra được suy nghĩ của hắn.

Sơ Tình là sự áy náy cả đời hắn, mà Mộ Tình Không lại lần lượt chính lúc hắn lựa chọn thay hắn đưa ra quyết định.

Đây mới là Mộ Tình Không, cô gái hắn yêu!