Từ khi lên kế hoạch tiếp nhận dự án Tâm Phúc, không có ngày nào An Kỳ được nghỉ ngơi, lịch sinh hoạt mấy ngày nay của toàn bộ hầu như đều dồn hết vào công việc, đến thời gian ăn cũng không có chứ đừng nói tới giải khuây, đi chơi đâu đó, phải tranh thủ vừa ăn vừa làm việc. Khối lượng công việc của An Kỳ chỉ có tăng chứ không có giảm, quả thực rất căng thẳng. Không chỉ riêng một mình An Kỳ mà tất cả mọi người trong Thương Thịnh đều có tình trạng y hệt. Về chuyện hợp tác, ngoài Bách Dạ ra thì chưa một ai biết kể cả là ba mẹ cô. Lúc đó An kỳ đã dặn Bách Dạ là không được nói chuyện này với ba mẹ mình, tự bản thân cô sẽ giải quyết. Ba cô đã tin tưởng giao Thương Thịnh lại cho mình quản lý, mặc dù mấy lần đều từ chối nhưng giờ đã thỏa hiệp thì đương nhiên phải có trách nhiệm với quyết định của mình. Đã không làm thì thôi nhưng một khi đã nhận thì phải đến nơi đến trốn, mà ngay bản thân An Kỳ cũng không thích dựa dẫm vào người khác.
Bây giờ là tháng sáu, thời gian đã một tháng trôi qua kể từ lúc hạng mục bắt đầu, hiện tại đang là giữa mùa hè, mùa nóng nhất trong năm. Mọi người ai ai cũng tấp nập nhanh nhanh chóng chóng tránh những tia nắng gay gắt, nếu lúc đầu những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới đánh tan đi cái sự gay gắt nóng nực của ngày hè thì bây giờ hoàn toàn khác, không có lấy một sức gió chỉ có cái nắng nóng nực khiến trong người khó chịu. Vì tính chất của công việc, mặc dù không hề muốn nhưng An Kỳ hôm nay vẫn phải ra ngoài trong cái thời tiết khắc nghiệt này. Hôm nay An Kỳ sẽ một lần nữa đi tới trung tâm thương mại Tâm phúc để khảo sát một lượt. Lần đi này là cô đơn phương độc mã xuất phát, Bách Dạ có việc nên không đi cùng. Một lúc sau chiếc xe dừng lại tại một tòa cao ốc, An Kỳ bước xuống xe, trước khi đi cô đã thoa kem chống nắng đầy đủ nhưng giờ đứng giữa trời vẫn cảm giác làn da xạm đi, quá kinh khủng. An Kỳ vội bước vào cửa chính của trung tâm. Lúc trước, ở đây sẽ xuất hiện một tờ nghiêm phong dán ngay trước cửa nhưng giờ thì không thấy đâu nữa. An Kỳ nhìn mà cũng thầm hiểu, phải nói là trọng lực trong lời nói của vị chủ tịch Lăng Thị kia thật khiến người ta thán phục. Mới cách đó một tuần kể từ lúc buổi gặp mặt hôm đó tờ nghiêm phong kia vẫn còn dán ở đây vậy mà chỉ cần một cú điện thoại của Lăng Quân mà đã mất dạng. Là người trực tiếp dính líu tới vụ việc 2 năm trước, không phải trong giai đoạn điều tra nhưng Tâm Phúc cũng đang nằm trong tầm ngắm của công an không có lý nào lại được giải phóng như vậy, điều này chẳng phải là nhờ vào vị lãnh đạo trước của họ hay sao? An Kỳ đang định mở của tiến vào thì đằng sau bỗng truyền tới giọng nói của một người đàn ông:
"Cô gái, tới đây là gì?"
An Kỳ nghe thấy tiếng nói bất giác xoay người lại, đứng trước An Kỳ là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng 45 tuổi. An Kỳ nhìn vào bộ quần áo của người đàn ông thì mới biết được người đó đang mặc là quần áo bảo vệ. An Kỳ thở phào, quả thực là làm người khác giật mình.
"À tôi là muốn tới đây khảo sát một chút." An Kỳ nhìn đối phương nói.
Người đàn ông đó nói:
"Ra là khảo sát."
An Kỳ nhìn người đàn ông có đôi chút khó hiểu:
"Bác vẫn làm việc ở đây sao?"
Người đàn ông nghe An Kỳ hỏi vậy liền bật cười:
"À không, ai còn dám làm ở nơi này nữa, tôi chỉ là nhớ việc thôi."
Không ai dám làm? Lời này là có ý gì? An Kỳ ngẫm nghĩ lời vừa rồi của đối phương. Đang định hỏi thì người đó lại nói trước:
"Được rồi, không quấy rầy công việc của cô nữa, tôi xin phép." Nói xong người đó rời đi.
Giờ chỉ còn lại một mình An Kỳ, cô một lần nữa mở cửa bước vào và lần này cư nhiên không có ai làm phiền, thuận lợi vào trong. An Kỳ vừa đi vừa liếc nhìn xung quanh, phải nói nơi này đặc biệt rộng, bên ngoài đồ sộ bao nhiêu thì bên trong hào nhoáng bấy nhiêu. À điều này là đang nói đến không gian của Tâm Phúc chứ đúng như lời người đó nói, ở đây không có một ai, tan hoang. Mà nói cũng đúng thôi, bị một phốt to như vậy thì ai dám ở lại chứ, An Kỳ lấy điều này để giải thích cho ý tứ trong lời nói vừa rồi của người đàn ông trung niên. An Kỳ đảo quanh một lượt tầng một, trước mắt cô hiện giờ là một chiếc thang được lát gạch trắng tinh xảo nằm ngay giữa, trên tay cầm được khắc những họa tiết sắc xảo nhìn vô cùng bắt mắt. An Kỳ đặt chân đi lên tầng hai, cô không khỏi bàng hoàng, cũng đã biết là Tâm Phúc rất rộng và hoành tráng nhưng khi nhìn thực tế thì nó còn vượt xa với sức tưởng tượng của cô. An Kỳ trầm trồ nhìn xung quanh, cô đi tới khu bán trang sức vòng tay nằm bên trái, An Kỳ mới đi được vài bước thì đột nhiên gian hàng đổ sập xuống tạo thành một tiếng vang nổ trời, An Kỳ đứng ngay đó thì có một bàn tay kéo cô đứng đằng sau mình, cả hai cùng lùi lại. Người đó chắn trước mặt An Kỳ hai tay gần như ôm trọn cô vào lòng. Một lúc sau An Kỳ mới giật mình thì phát hiện tầm mắt của mình bị chắn bởi một thân hình cao lớn. An Kỳ ngước nhìn lên, vô cùng ngạc nhiên.
Là Tả Dật.
Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần cô gặp nguy hiểm là gặp phải người này mà hay một điều người này cư nhiên lại giúp cô. Sau khi mọi thứ ổn định, Tả Dật lúc này mới bỏ tay An Kỳ, ánh mắt liếc xuống thì thấy An Kỳ đang mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm. Tả Dật nhìn An Kỳ lúc này mới rời khỏi.
"Sao Tả Tổng lại ở đây?" Vì không khí vừa rồi quá ngột ngạt nên An Kỳ là người lên tiếng đầu tiên.
Tả Dật nói:
"Là đi khảo sát thôi, chắc An Tổng cũng vậy." Tả Dật không hỏi cùng câu với An Kỳ vì cái gì mà cô xuất hiện ở đây bản thân anh cũng biết.
"Đúng vậy." An Kỳ nói.
Dứt lời cô liếc nhìn đống đổ nát trước mắt mà không khỏi thở dài. Mặc dù không gian hoành tráng thật đấy nhưng suy cho cùng nơi này cũng đã 2 năm rồi không có người qua lại chứ đừng nói có thợ đến sửa, nội thất đương nhiên cũng không còn mới. Cũng may là chỉ có gian hàng này sập xuống chứ cả tầng này mà sập thì, thánh cũng không cứu được. Tả Dật thấy hồi lâu An Kỳ không nói gì bèn mở lời:
"Nếu không phiền An Tổng có thể đi cùng tôi?"
Đột nhiên nhận dược lời mới của đôi phương, An Kỳ vội nhìn trực diện:
"Không phiền." Nói xong hai người cùng nhau đi tham quan.
Càng đi thì càng thấy nơi này sao rộng quá, đi cũng nửa ngày rồi mà vẫn chưa tới đích, như nhớ ra chuyện gì đó An Kỳ hỏi Tả Dật:
"Vừa rồi anh có gặp người đàn ông trung niên nào không?"
"Không có gặp." Tả Dật đáp luôn.
An Kỳ "ồ" một tiếng rồi ngưng.
"Có chuyện gì sao?" Thấy biểu hiện của An Kỳ Tả Dật hỏi.
An Kỳ phải mất vài phút kể lại cuộc hội thoại giữa hai người cho Tả Dật. Nghe xong Tả Dạt không mấy ngạc nhiên như An Kỳ tưởng trực tiếp nói:
"Xem ra cô không phải ngẫu nhiên mà gặp người đó."
Nghe Tả Dật nói vậy An Kỳ lại càng khó hiểu:
"Ý anh là có người sắp xếp?"
"Quá rõ ràng."
Đang định nói tiếp thì chợt hai người dừng lại, hai mắt cảnh giác nhìn xung quanh, mọt mùi lạ thoang thoảng bốc lên tỏa khắp không gian bao trùm nơi hai người đang đứng. Hai người bất giác đưa tay lên che mũi.
"Mùi gì vậy?" An Kỳ lên tiếng.
Chỉ là mùi nhẹ nhưng nó lại có gì đó rất khó ngửi khiến Tả Dật hai đôi mày nhíu chặt
"Không biết, thử đi xem sao."
Càng tới gần thì mùi càng nồng nặc bốc lên, An Kỳ cảm giác dạ dày đang cuộn trào, thức ăn như sắp trào ra đến nơi. Quả thực rất buồn nôn. Hai người đi tới trước mắt là cái nhà kho đã mục nát, Tả Dật tiến tới mở cửa thì đập vào mắt hai người là cảnh vật vô cùng kinh hoàng.