Tần Tử một đôi không rời, câu này vừa nghe đã thấy có vấn đề, nhất định là ông chú đó bị điên rồi.
Tử Lệ Hàn Khiết sau khi rời khỏi buổi đấu giá liền lập tức về nhà kiếm ông nội, nhưng ông ấy đã sớm đi công tác. Đến lúc về tới nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị đứa cháu gái yêu quý kiên quyết từ chối chuyện liên hôn.
“Cháu không kết hôn, cháu không muốn tự đào đất chôn vùi tuổi trẻ của mình. Chủ nghĩa của cháu chính là, hôn nhân là nấm mồ của tuổi trẻ.”
Thật sự có câu như vậy luôn à?
Hai ông cháu ngồi ở phòng khách nói chuyện với nhau, Hàn Khiết thuần thục rót trà cho ông nội, chủ ý muốn lấy lòng ông một chút. Đối diện với những câu nói của cháu gái, ông Tử Khôn vẫn một mực giữ yên lặng, nhẹ nhàng thưởng thức tách trà trên tay mình.
“Ông nội à, ông đầu tư cho cháu nhiều như thế, vừa về nước không bao lâu lại đòi gả cháu cho một ông chú đã hơn ba mươi.” Cô nũng nịu nói nhưng vẫn giữ tinh thần kiên quyết,
“Tiểu Khiết, con đừng quên, con cũng đã gần ba mươi.” Vừa nghe thấy lời nói của cháu gái, ông Tử không chú ý liền bị sặc, con nhóc này ăn nói lảm nhảm.
“Ông nội, cháu chỉ hai mươi hai mà thôi, ông lại nhớ thành cái gì…” Hàn Khiết còn chưa nói dứt câu đã bị ông nội chặn họng: “Tiểu Truy hơn con mười bốn tuổi, dù gì cũng không quá lớn.”
Nhìn thấy thái độ không khuất phục của cháu gái, cha mẹ không ở bên cạnh, con bé từ nhỏ đều là mình quan tâm dạy dỗ, nuông chiều riết thành hư nên mới cãi lời ông thế này. Ông Tử ho khan vài cái, chân thành nói với cháu gái: “Ông chỉ đóng học phí đến năm con mười tuổi, hơn mười năm có lẻ tiếp theo đều là ông chú già đã hơn ba mươi trong suy nghĩ của con quản lý.”
Tử Lệ Hàn Khiết ngẫm nghĩ, nếu mình mười tuổi, ông chú kia hai mươi bốn, vậy mà lại là người đóng học phí bao nhiêu năm qua cho mình, việc này không thể xảy ra.
“Ông không nói dối con dù chỉ là một câu, tất cả là sự thật. Mặc dù Tần Tử bao năm qua luôn là bạn đồng hành, nhưng chỉ mới liên hôn lần đầu tiên. Tư Truy hai mươi bốn vừa nhậm chức liền xin phép ông lo liệu học phí cho con, ông thấy thằng nhóc đó cũng không tệ.”
Ông Tử vừa hồi tưởng vừa cười lớn, tìm đâu ra một đứa cháu rể đã biết nuôi vợ từ hồi nhỏ như vậy chứ, thật sự quá bản lĩnh, khuôn mặt đẹp trai thu hút ánh nhìn, thân hình to con dễ dàng bảo vệ được cháu của ông.
“Chi phí mười hai năm ước tính cũng không quá cao, ông trả cho người ta đi.” Tử Lệ Hàn Khiết cứ liên tục tính nhẩm bằng tay, đầu óc thật sự rất căng thẳng.
“Tử Thị vài năm nay làm ăn không có lời, nếu cháu không kết hôn thì tự mình lo liệu số tiền đó đi, ông làm gì có tiền.”
Ông Tử Khôn nói xong thì quay người đi vào phòng, để lại một mình cô cháu gái ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì. Tử Lệ Hàn Khiết tức đến muốn điên lên, làm gì có chuyện vô lý đến như vậy. Chỉ có thể là ông nội bịa đặt ra mà thôi.
Cô gái nhỏ quay về phòng, nhanh chóng ngồi vào bàn, lấy máy tính và sổ ra bắt đầu tính toán. Hàn Khiết lục lọi tất cả những biên lai hoặc ghi chép trước đó của mình về trường học bên nước ngoài, tính toán số tiền một cách cẩn thận. Cuối cùng lại tự mình dọa mình, một năm học của cô lại tiêu tốn gần năm triệu đô.
Năm triệu đô… Năm triệu đô… Tất cả đã bao gồm tiền học phí, ăn uống và mua sắm thả ga của cô. Nếu mười năm, Tử Lệ Hàn Khiết vừa nghĩ đến đây đã cảm giác rùng mình.
"Ông nội, bao năm qua tại sao Tử Thị lại làm ăn thua lỗ, cháu không tin." Sau đó, cô không khuất phục lại một mình xuống phòng ông nội muốn đàm phán với ông một chút.
"Cháu không tin thì ông cũng hết cách. Ông không có tiền." Ông Tử ngồi trên giường, hai chân bắt chéo với nhau, tay cầm tờ báo lật qua lật lại nhưng hoàn toàn không chú tâm vào nó một chút nào. Đây rõ ràng là không muốn đọc nhưng vẫn phải đọc để trốn tránh cháu gái của mình.
Tử Lệ Hàn Khiết nhìn như vậy, cảm giác chán nản hiện lên, cô rầu rĩ nói: "Ông không tiền nên đòi bán cháu gái của mình đi như vậy… Cháu không chịu đâu." Sau đó lại biến thành một màn khóc lóc ăn vạ điển hình.
"Cháu không muốn lấy chồng, không muốn lấy một ông chú già cỗi như vậy."
"Ông nội, ông suy nghĩ lại đi. Cháu đi rồi không còn ai bầu bạn với ông đâu."
"Nấm mồ của tuổi trẻ, cháu không muốn tự chôn mình."
Rõ ràng là nói nhiều như vậy mà ông nội cũng không hề hấn gì, Tử Lệ Hàn Khiết chán nản gục mặt xuống giường, ngẫm nghĩ hồi lâu.
"Vậy thì thôi, ông không chịu thì cháu cũng hết cách. Cháu đi làm, kiếm tiền trả cho người đàn ông kia."
Ông Tử lúc này mới nhướng mắt lên nhìn, tỏ vẻ rất bất mãn, miệng thì lẩm bẩm: "Tiểu Truy mà biết cháu đi làm, ông sợ nó sẽ mua đứt những công ty khác."
Khi nói xong câu đó, ông Tử lại cười lớn, sau đó lại rời đi, bảo rằng có việc đến công ty một chuyến.