Trái Đào Trong Chén Ngọc

Chương 2



5

"Tướng quân, có chuyện gì vậy?"

Bùi Huân đi tới đặt tay lên cửa, đầu ta chợt rung lên lạch cạch, nắm lấy tay Bùi Huân.

Sẽ rắc rối nếu lão Ứng biết ta ở đây.

Bàn tay to nắm lòng bàn tay ta lạnh lẽo, mềm mại nhưng chai sạn, bình thường ta sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng đó thực sự là bàn tay của một nam nhân, nhưng lúc này, ta cảm thấy bất an, cũng không để ý đến ánh sáng đen tối lóe lên trong mắt của Bùi Huân.

Ngài ấy không vùng ra mà từ từ bỏ tay xuống.

"Ta tin rằng vừa rồi quốc sư đã nghe nói có thích khách tới cung, chúng ta vừa mới tận mắt chứng kiến ​​hắn lẻn vào trong sân của quốc sư."

"Để đảm bảo sự an toàn của quốc sư, mong quốc sư mở cửa để vệ binh lụt soát”

Được rồi, ông già, ông đến đây để trả thù phải không?

Ta muốn khóc mà không ra nước mắt.

Hoàng đế phái hắn đến khảo thí ngươi, nhưng hắn cũng không phải chủ động tới đó, ngươi vì cái gì nhất định nhất định làm như vậy?

Tình hình rất nguy cấp, ta thậm chí còn nghĩ đến việc làm cách nào để trèo qua tường bây giờ.

"Tướng quân, ngài lo lắng quá rồi. Vừa rồi Bùi mỗ ở trong sân, không nhìn thấy thích khách."

Bùi Huân bình tĩnh trả lời, Ứng Viện bên ngoài im lặng vài giây rồi đột nhiên cười khẩy:

"Vừa rồi ta đã tận mắt nhìn thấy thích khách khách chạy vào đây, chẳng lẽ ngài đang chứa chấp thích khách?"

Bùi Huân suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên đưa tay chạm vào cổ họng ta.

"Ah……"

Một giọng nói rất nhỏ phát ra từ cổ họng ta, giọng nói đó không giống ta chút nào, ta lập tức che miệng lại, kinh ngạc nhìn hắn.

Tiếng vo ve ngoài cửa đã im lặng hồi lâu.

"Tướng quân, ngài hiểu không?"

Thành thật mà nói, ta có chút xấu hổ, tôi nghĩ lão Ứng cũng có chút xấu hổ.

“Ứng mỗ cho rằng quốc sư có bí mật gì đó, không ngờ lại là kim ốc tàng kiều.”

"Nếu đã như vậy, Ứng mỗ không quấy rầy ngài nữa."

"Đi!"

Theo lời ông ấy, những người bên ngoài rời đi rất nhanh, ta thở phào một hơi.

"Quốc sư thật cơ trí."

“Nhưng còn về thanh danh của quốc sư, ta…”

"Không sao."

Ngài ấy bình tĩnh đáp lại và xua tay nhưng càng làm vậy ta càng cảm thấy khó chịu.

"Hay là ngài nói ta là Thương Tuyết, Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng?"

Bùi Huân "..."

Nhị tiểu thư Phủ Thừa tướng đắc tội ngươi sao?

“Đã muộn rồi, sợ tướng quân lại phát hiện ra manh mối, cho nên Ứng cô nương vẫn nên mau chóng trở về.”

Ta gật đầu nhanh chóng chạy đi.

"Đa tạ quốc sư, ta... "

"Ah!"

Trước mặt ta là cây hoa đào đứng sừng sững, khi ta định thần lại, mùi tre xanh trong tay Bùi Huân đã bao trùm lấy ta, chiếc áo choàng bung ra, ta bị ôm chặt trong vòng tay hắn còn chiếc áo choàng vừa vặn che đi ta.

Cánh cửa bị Ứng Viện đá ra, ông ấy đứng ở cửa với đôi mắt đen láy.

"Ứng mỗ suy nghĩ một chút, nhưng ta quả thật vẫn lo lắng cho sự an toàn của quốc sư. Vậy nên, mong quốc sư tha lỗi cho sự thô lỗ này."

Trong lòng ta vẫn có chút cảm động, nhưng khi nghe thấy giọng nói của lão Ứng, ta cảm thấy nổi da gà khắp người.

Bùi Huân ôm chặt lấy ta, ta không ngừng tự an ủi mình, bị áo choàng chặn lại như này ông ấy sẽ không bao giờ nhận ra ta là ai.

“Vậy thì hãy tìm kiếm đi, Tướng quân.”

Cho dù trời có sập Bùi Huân có lễ vẫn tỏ ra thờ ơ mất.

Lão Ứng nheo mắt lại, nhìn ta trong vòng tay, vẫy tay, các sĩ quan và binh lính lần lượt tiến vào.

Ta không thể nhìn rõ nhưng ta có thể nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ xung quanh mình.

Ta luôn biết ông ấy là người xấu, nhưng tôi lại không biết ông ấy tệ đến thế.

"Tướng quân, quả thật không có."

Có người báo cáo, lão Ứng đã rút tay lại.

Trong lòng ông vui mừng nhưng lại tập trung vào ta trong vòng tay của Bùi Huân.

"Quốc sư, nữ nhân này..."

Trái tim ta ngừng đập.

6

"Nàng ấy nhút nhát. Tướng quân, xin đừng dọa nàng."

"Nếu không tìm được thích khách, lúc rời đi thỉnh giúp tướng quân đóng cửa lại, không tiễn."

Ta nghĩ rằng ngoài hoàng đế, Bùi Huân là người đầu tiên trên thế gian dám đáp trả đại tướng quân bằng cách ban hành lệnh trục xuất không khách sáo như vậy.

Ta chỉ cảm thấy ông ấy nhìn ta ở cửa rất lâu, có vẻ như có tiếng cười chế nhạo, rồi rời đi cùng với rất nhiều người.

Sau khi Ứng Viện rời đi, ta tự nhiên không dám ở lại nữa, vội vàng tạm biệt Bùi Huân rồi trở về phủ tướng quân.

Có rất nhiều bóng người, ta vội vàng rời đi, Bùi Huân nhìn ta ở cửa, xoay xoay đầu ngón tay.

Ta kể cho Thái Đường chuyện đã xảy ra, muội ấy sợ đến toát mồ hôi lạnh, sau khi trở về phủ tướng quân, muội ấy ngay lập tức đi thay quần áoỉ.

Ứng Viện lúc này cũng trở về nhà, ta kéo thắt lưng lên, Thái Đường run rẩy chạy tới báo cáo:

"Tiểu thư... Tướng quân gọi người tới..."

Ta mím môi, nhưng ta không còn hoảng sợ như trước nữa.

"Đừng hoảng hốt, đi xem một chút."

Đại điện phía trên, Ứng Viện đã chờ ta, ngẩng đầu nhắm mắt lại, khóe mắt vết sẹo lộ ra một tia máu, sắc mặt thập phần cường đại.

"Cha."

Ta bước vào đại điện kính cẩn nói.

Xung quanh rất yên tĩnh, phải mất một lúc lâu ta mới nghe được ông ấy nói.

"Ứng Ngọc, con cảm thấy tướng quân đối xử với con thế nào?"

"Cha đương nhiên đối xử tốt với con."

Ta nói lớn, quỳ xuống và lạy thật sâu.

"Không có cha, Ứng Ngọc sẽ không có được cuộc sống tự do như bây giờ."

Nghe xong lời của ta, Ứng Viện đứng dậy đi về phía ta, ta cúi đầu chỉ thấy đôi ủng có viền vàng và ngọc của ông ấy.

"Xem ra trong lòng con hiểu được, Ứng Ngọc."

"Ta sẽ không ngăn cản con theo đuổi Thái tử. Mỗi người đều có số phận của mình."

"Đây là con đường do con chọn, sau đó con phải tự mình đi. Tương tự như vậy, ta cũng có con đường của riêng mình."

“Cho nên, can thiệp vào chuyện của Thái tử, muốn kéo hắn xuống, đây chính là con đường của cha sao?”

Ta bình tĩnh lạ thường và hít một hơi thật sâu.

Từ khi bước vào phủ tướng quân, trong mắt Ứng Viện, ta đã là một người tàng hình, như ông nói, ông ấy luôn đi theo con đường mình đã đi, không quan tâm con gái là ta đây trên con đường này sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho dù ông biết ta đang theo đuổi Thái tử Tề Liệt, biết rằng Thái tử không tốt, ông vẫn mặc kệ.

Ông ta chưa bao giờ quan tâm đ ến ta, nhưng phủ tướng quân không có người thừa kế, nhiệm vụ của ta chỉ là tìm cho ông ta một đứa con rể và thừa kế phủ tướng quân.

"Con đã đi quá xa rồi, Ứng Ngọc."

"Con không cần phải tham gia vào con đường của ta, nhưng ta muốn hỏi con, nếu con đã tính toán gả cho Thái Tử..."

"Vậy tại sao con lại ở trong sân của Bùi Huân?"

Ta không thể không cảm thấy sốc.

Ông ấy thực sự biết điều đó.

Ta mím môi và nhìn vào mắt ông.

"Đây cũng là con đường của con, không liên quan gì đến cha..."

"Bangg!!"

Ta bị ông tát xuống đất, ông rất khỏe, lúc này có lẽ đã có sử dụng chút nội lực.

Tai và mũi ngay lập tức đầy vết máo.

Từ lúc ta vào sảnh đến nay, ông ấy không hề tỏ ra tức giận, nhưng không ngờ cái tát này lại đến đột ngột như vậy.

"Con có thể theo đuổi Thái tử, con không cần phải vô sỉ, cùng ta không liên quan, Ứng Ngọc."

"Nhưng Bùi Huân không được."

"Tại sao không!"

Ta che mặt đang bỏng rát nhưng lòng ta đau nhói:

"Là vì ​​cha sợ xấu hổ sao?"

"Bởi vì quốc sư được vạn người kính trọng, nhưng Thái tử lại không có nhiều uy tín như vậy. Nếu ta thật sự theo đuổi quốc sư, liệu nước miếng của dân chúng có rơi vào người không!"

“Người sợ xấu hổ, sợ danh tiếng bị tổn hại, sợ ảnh hưởng đến mình, giống như người sợ trải qua với nương ta sẽ ảnh hưởng đến người đúng không?!”

7

Kỳ thật ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh cãi với ông ấy, từ khi sinh ra đến giờ ta chưa gặp ông ấy, ngay cả khi được đưa đến phủ tướng quân, ta đối với ông ấy như hai người xa lạ.

Khi nương ta qua đời, những lời cuối cùng đó đã được hỏi ta:

“Cha con có quay lại nữa không?”

"A Ngọc, cha của con thật sự yêu ta sao?"

“Con sẽ làm gì sau khi ta rời đi?”

Nương ta chỉ là một thôn nữ nhỏ bé, phu tử là cả thế giới, nàng tuân thủ bổn phận của mình, dẫn dắt ta chịu đựng rất nhiều tin đồn, nàng vẫn tin rằng một ngày nào đó, cha ta sẽ quay trở lại.

Lúc đó ta không thể trả lời nương.

Nhưng bây giờ ta có thể nói chắc chắn với nương..

Ông ta sẽ không bao giờ quay lại, ông ta cũng không bao giờ yêu nương.

Nếu ông ấy yêu bà dù chỉ một chút, ông ấy sẽ không nghiền nát bà thành tro.

"Cha, người thật sự cho rằng ta không biết sao? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì!"

“Người phái người đưa ta vào tướng quân phủ, tự nhiên nghe được tin đồn về nương ta, việc bà ấy dấn thân vào quân địch khiến người cảm thấy mình sẽ bị vấy bẩn.”

"Vì vậy, người đã tạo ra danh tính cho ta, làm cho nền của ta trông rực rỡ."

"Cho nên, cho dù nương ta có chớt, người cũng không để cho xương cốt của bà lưu lại! Trên người ngườii sẽ không lưu lại một chút vết nhơ!"

"Người đã đào nương ra khỏi ngôi mộ nhỏ đó! Người đã nghiền nát bà ấy thành tro bụi!"

"Nhưng tội của bà ấy là gì? Tội của bà ấy là gì!"

"Không phải người nói muốn cho bà ấy một mái nhà sao?"

"Đồ vô tâm! Đồ cặn bã! Người đã lừa dối bà ấy! Chính người!"

"Ha."

Miệng và trái tim ta dường như không còn là của ta nữa, ta nhìn Ứng Viện như một con quỷ.

Điều duy nhất ông quan tâm là danh tiếng, và ông không yêu ai cả.

Ta chửi như điên, trong lòng chỉ có niềm vui, cho đến khi lưỡi kiếm xuyên qua vai ta, ta mới từ từ im lặng.

Cơn đau khủng khiếp khiến mặt ta nhăn nhó trong giây lát, nhưng ông vẫn cứ như vậy xa cách, để thanh kiếm trong tay đâm vào ngày càng sâu hơn.

Máu đang chảy ra từ vai ta, ngày càng nhiều.

“Ta không thiếu con, ta chỉ nghĩ có thêm một đứa nữa sẽ phiền phức.”

"Ứng Ngọc, ngươi nên cảm ơn ta."

"Nhưng là ngươi không biết tạ ơn, còn trách ta."

“Nương ngươi đã tự mình chuốc lấy mọi chuyện. Nếu vậy, bà ấy biết con là của tai lẽ ra bà nên tự sát thay vì liều mạng sống vô ích và hủy hoại danh tiếng của ta.”

Ta biết ông ấy rất tàn nhẫn, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ ông ấy lại có thể tàn nhẫn đến vậy.

Lòng ta chợt chùng xuống, có lẽ là do máu chảy quá nhanh, lúc này ta không còn sức lực nữa, chỉ muốn cười lớn.

"Còn ta thì sao?"

“Chính vì muốn nuôi dưỡng ta nên nương ta đã dấn thân vào quân giặc. Bà biết ta là huyết thống của nhà Tướng quân nên muốn bảo vệ ta.”

"Nếu như lúc ấy bà ấy đã tự s-á/t. Ta phải làm sao đây?"

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc. Ánh mắt Ứng Viện vẫn luôn cao ngạo và trịch thượng, ông ấy chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta, ngay cả khi còn nhỏ, cũng như bây giờ.

“Ngươi nên chớt cùng bà ấy.”

Ông ấy nói.

"Ta không quan tâm đ ến giọt máo bẩn như ngươi."

Nói đến đây ta chợt bình tĩnh lại.

Ta đứng thẳng dậy và nắm lấy thanh kiếm trên vai, dù nó có cắt vào lòng bàn tay ta thì ta vẫn rút nó ra khỏi vai.

Máu bắn tung tóe trên mặt ông.

"Cha"

Ta cười.

"Vĩnh biệt."

……

Vào ngày thứ ba sau khi rời khỏi Phủ tướng quân, ta đang nằm ngửa ở lối vào một thị trấn nhỏ ở biên giới nước Tề.

Ở đây có rất nhiều người ăn xin như ta.

Trời mưa rất to, máu và bùn trên người ta đã nhuộm màu áo của ta đến nỗi ta không thể nhìn rõ màu sắc.

Sau khi ta ra khỏi phủ tướng quân, không ai muốn liên quan đến ta nữa.

Có lẽ vì vết thương của ta quá sâu và mạng sống của ta không được bao lâu nên họ đều tránh mặt ta như dịch hạch.

Vốn dĩ ta muốn quay về ngôi làng nơi ta sống với nương, nhưng ra khỏi Tề quốc chưa lâu nên ta không hề biết rằng ngay cả ngôi làng đó cũng đã bị Ứng Viện giẫm nát.

Ta thực sự sợ điều này.

Ta biết một số loại thảo mộc cầm máu đơn giản, có thể sống sót được ba ngày, nhưng nó không phải biện pháp lâu dài, ta nằm ở đây không khỏi thở dài.

Thật tốt khi có tiền.

Nếu ta có tiền, ta sẽ không phải đói và không chớt.

Những chuyện đã qua vẫn còn sống động trong tâm trí ta, tiếng kêu đói của nương và mùi đất làm ta rơi nước mắt trong mưa lớn.

Ta không biết đó là mưa hay nước mắt, nhưng ta vẫn khóc.

Nếu ta không ăn, vết thương sẽ không lành và ta sẽ chớt.

Ta vốc một nắm bùn ướt bên cạnh nhét vào miệng, ta càng khóc to hơn.

Thực ra ta không sợ chết, ta nghĩ thà chết còn hơn.

Nhưng ta không thể nhượng bộ.

Không muốn sống như phù du, lang thang một mình và khốn khổ.

Ta không muốn sống như một con kiến ​​và bị người khác chà đạp.

Ta sinh ra là đứa con quý giá của nương nhưng sau khi nương mất, ta trở thành một quân cờ.

Nhưng ta đã làm hỏng việc này.

Ta càng khóc to giống như mưa lớn, lộp độp, rơi xuống đất.

8

Mở đôi mắt mờ sương của ta ra, chiếc ô giấy dầu màu xanh lam vô cùng sáng trong mưa.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Huân cởi bỏ mạng che mặt.

Đôi mắt ấy đỏ hoe, đôi môi mím chặt, bàn tay cầm ô dường như đang run rẩy.

Ngài ấy đẹp trai thật, đẹp như tiên trên trời, ta bẩn thỉu đến mức nhìn thấy ngài ấy chỉ muốn bỏ chạy.

“Quốc sư……”

Miệng ta đầy bùn đất làm ta không thể lẩm bẩm rõ ràng:

"Ta là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, Thương Tuyết..."

"Nói thẳng ra đi."

Giọng nói của ngài ấy vô cùng lạnh lùng, ngài quỳ xuống nhéo mặt ta.

"Nói thẳng ra đi."

Ta chưa bao giờ nghĩ ngài ấy lại có mặt thô lỗ như vậy.

Thấy ta không đáp, ngài ấy lao thẳng tới lôi bùn ra khỏi miệng ta, ta bàng hoàng muốn trốn nhưng không còn sức nên chỉ có thể để ngài ấy rút bùn lẫn máu và nước ra khỏi miệng ta..

Những ngón tay của ngài ấy thật dài và đẹp đẽ nhưng bây giờ lại dính đầy bụi bẩn, ta lại bật khóc, trong lòng càng thấy tủi nhục hơn rất nhiều.

"Bùi Huân, ta muốn tiền."

“Khi ta ra khỏi phủ tướng quân, không ai không tiếp nhận ta, họ sợ ta sẽ chớt trong cửa hàng của họ.”

"Ta muốn tiền, nhưng ta không thông minh lại không thể kiếm tiền."

"Lúc còn nhỏ, ta vừa mới tới phủ tướng quân, ta muốn đi học, nhưng Ứng Viện không cho ta đi, hắn nhốt ta, nói ta đi ra ngoài sẽ xấu hổ."

“Ta muốn mời sư phụ nhưng ông ấy không cho. Ta lén bán búp bê rơm ta đan trên đường. Ông ấy giẫm nát sạp hàng của ta, đánh ta gần chết và dọa sẽ giê/t ta nếu ta làm như vậy ở nơi công cộng, sẽ cắt đứt gân của ta đi.”

"Ta không có lựa chọn nào khác, quốc sư, quốc sư, xin giúp đỡ ta!"

"Ta muốn tiền, ta không muốn chết đói, ta sợ, Bùi Huân."

"Ta không muốn chết..."

Vẻ ngoài của Bùi Huân giống như bông sen trong tuyết, lạnh lùng và xinh đẹp.

Chính một người lạnh lùng đã ôm ta vào lòng với đôi mắt đỏ hoe trong ngày mưa tầm tã này.

"Ta có tiền, a Ngọc."

"Chúng ta về nhà."

Đột nhiên, trong đầu ta như có một sợi dây bị đứt.

Ta có chút bối rối, hình như ta đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.

……

Từ ngày ta hôn mê đến khi tỉnh lại, đã ba ngày trôi qua.

Trong phủ của quốc sư không có người hầu, chỉ có hai cậu bé quét dọn, cả hai đều bị câm.

Sau một trận mưa lớn, những bông hoa đào đó rơi xuống đất.

Thức ăn trên bàn nóng lẫn lạnh.

Ta ôm chăn, vai ta đau nhức.

“Nàng ăn thêm chút nữa đi.”

Bùi Huân ngồi trước giường ta, bưng bát cháo trắng, rất kiên nhẫn dỗ dành ta.

Vết thương bị nhiễm trùng, sốt nhiều ngày, tự nhiên không thèm ăn, chỉ lười biếng nhìn mà thở dài.

“Sau khi nàng uống xong bát này, ta có thể cho nàng một miếng mắt đại bàng.”

Ta:?

Ta:!!!

Bát cháo rất nhanh cạn, ngài ấy không hề lừa dối ta mà còn đưa cho ta một miếng.

Viên ngọc thật đẹp, ta ôm chặt nó ước gì có thể hôn nó hai lần.

Đến sau khi đến Phủ quốc sư, ta mới phát hiện ra nhà kho của Bùi Huân thật sự như lời đồn.

Ngài ấy không hề khoe khoang, ngài ấy thực sự rất giàu.

Có lần ta hỏi ngài ấy tại sao lại giàu hơn Thái tử, ta tưởng ngài ấy sẽ im lặng, nhưng ngài ấy chỉ mỉm cười và chạm vào đầu ta:

"Sư phụ của ta là một cao thủ bói toán, người đã chu du khắp thế giới trong suốt cuộc đời của mình."

"Thật khó để có được một bói toán từ ngài ấy, nếu nàng muốn ngài ấy bói toán, nàng phải đổi nó lấy bảo bối quý giá nhất. Đây là những gì ngài ấy để lại cho ta."

"Sư phụ cả đời du hành khắp đất nước, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại không có tâm sở hữu, cuối cùng giao hết cho ta, nói sẽ dùng nó đi tìm vợ."

Ta thở dài trong lòng và ôm chặt viên ngọc của mình.

Có lẽ sư phụ của ngài không ngờ rằng ngài sẽ trở thành quốc sư của Đại Tề.