Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 34: Vô Danh Ám Sát



Mặc Lan không ngờ tới một nữ tử bình thường lại khó đối phó đến mức này. Hiện giờ chân thân đã bị cướp đi, vậy thì chuyện bị xé ra thành từng mảnh cũng chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt. Nàng không sợ mà ngược lại còn cười: “Có bản lĩnh thì giết ta đi!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Nếu ngươi rút trận pháp này, ta sẽ không giết ngươi.”

Thanh âm Mặc Lan khàn khàn: “Nếu ngươi không giết ta, một ngày nào đó ta cũng sẽ tới giết ngươi. Lần này ta thất bại, bởi vì không biết vì sao Huyễn Hương Tồi Hồn Trận lại vô dụng đối với ngươi! Ngươi cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là người bình thường mà thôi, thật sự đã nghĩ ngươi không thể làm gì cả…”

Nàng bỗng nhiên lại kêu thảm một tiếng và rúc người lại trên boong tàu run lẩy bẩy.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thả xuống một cánh hoa, hỏi: “Ngươi mới vừa rồi có nhắc đến Lão Thử Yêu Quân, vậy là lão muốn bắt ta sao?”

Nàng cuối cùng cũng xâu chuỗi được mọi chuyện. Sau khi Lão Thử Yêu Quân bắt nàng đã nói rất nhiều lời kỳ lạ, khi đó nàng không hiểu, hóa ra vì nàng là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ. Mặc Lan còn đề cập đến việc Nam Hoang Đế muốn “băm nàng thành tửng mảnh”, có lẽ vì muốn giao nàng cho Nam Hoang Đế để lấy công.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên hít vào một hơi: “Lão Thử Yêu Quân cũng ở đây?”

Huyễn Hương Tồi Hồn Trận trông giống như một chiêu thức mạnh mẽ, đánh gục tất cả mọi người mà không phân biệt được ai là ai. Yêu Quân tất nhiên sẽ không đi vào, nếu như thế thì chỉ có thể chờ người đi ra —— chẳng trách hai người Thái Thượng Diện kìa đều đều bị lừa ra ngoài! Kết giới Yêu Ngôn mới vừa rồi… Còn có Thang Viên Yêu Quân tham gia nữa!

“Cuối cùng ngươi cũng hiểu ra rồi?” Mặc Lan cười lạnh. “Ngươi có thể tiếp tục hành hạ ta, nhưng hai tu sĩ kia e là sắp phải mất mạng. Vạn Thử Yêu Quân hận bọn họ thấu xương! Không có tu sĩ bảo vệ, ngươi có thể trốn đi nơi nào?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cau chặt mày: “Các ngươi còn muốn giết tu sĩ Trung Thổ?”

Trên Cầu Cửu Khúc bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu của Khương Thư: “Là sư tỷ Thái Thượng Mạch đang nói chuyện sao? Sư tỷ! Đã xảy ra chuyện gì thế? Ta cảm thấy có cái gì không đúng!”

Tình huống này đã không gọi là “có cái gì không đúng” nữa rồi. Rõ ràng là “vô cùng không đúng.”

Gió nhẹ thổi qua, chỉ xua tan được một chút yêu sương. Bóng người màu tím của Khương Thư tựa vào bên cầu, vẫn còn ở lớn tiếng gọi: “Sư tỷ tại sao lại ở trên thuyền? Các sư huynh của ta còn có những tu sĩ khác nữa đột nhiên đều không nhúc nhích nữa! Mọi người ở bên kia…”

“Là trận do mẫu đơn yêu làm ra.” Lệnh Hồ Trăn Trăn trực tiếp cắt đứt lời của nàng. “Cô không bị hôn mê sao?”

“Mẫu đơn yêu?! Sư tỷ đang đối phó với nàng ta sao? Ta đến giúp tỷ!”

Vị nữ tu sĩ Tử Hư Phong trẻ tuổi vừa nghe đến việc đối phó với yêu, bỗng nhiên trở nên phấn khích không thể giải thích được. Tuy nhiên, vì yêu sương quá dày đặc nên nàng không thể thấy rõ vị trí cụ thể của con thuyền, chỉ có thể tiếp tục nói: “Ta vừa nãy có cảm thấy choáng đầu! Dường như đã ngủ mê man một lúc lâu, là mẫu đơn yêu giở trò sao? Thật là lợi hại! Nhưng mà ta có dị bảo của sư phụ cho nên không sợ những thứ này. Sư tỷ, tỷ có sao không? Còn hai sư huynh Thái Thượng Mạch thì sao? Chẳng lẽ bọ họ cũng vị mắc kẹt trong mê hồn trận này sao?! Tu sĩ Thái Thượng Mạch chẳng phải vô cùng lợi hại sao?!”

Nàng ta quá dài dòng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng lên, không chút khách khí bóp đóa mẫu đơn trong tay một cái. Mặc Lan lần này không kịp hét lên, đã lập tức ngất đi.

Yêu sương khắp nơi nhanh chóng tản ra, Khương Thư rốt cuộc cũng thấy rõ tình hình trên thuyền, vội kêu lên: “Ta đến giúp sư tỷ!”

Nàng bỗng nhiên ném ra một chiếc chuông bạc nhỏ treo trên thắt lưng, khi bay trong gió lại lớn bằng một người bình thường. Một tiếng “Bốp” thật mạnh vang lên, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy boong tàu gần như bị lật úp, trời đất quay cuồng, còn mình thì bị ngã xuống nước —— Nàng ta là đang giúp cái gì vậy? Giúp đến không đỡ được sao?

Khương Thư lo lắng đến nhảy dựng cả lên: “Sư tỷ không có chuyện gì chứ?! Ta không cố ý đâu! Đây cũng là lần đầu tiên ta sử dụng Chuông Thu Yêu…”

Nàng có chuyện, chuyện còn vô cùng lớn.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng bơi trong nước, dòng nước lạnh buốt lập tức làm ướt xấp lá bùa có chữ “Tị”. Nàng lạnh đến sắc mặt trắng bệch, nhìn quanh để tìm một chỗ có thể ngoi lên, nhưng Cầu Cửu Khúc được xây rất cao, cao đến mức hoàn toàn không có chỗ để bám vào, chỉ có thể dùng sức bơi về phía trước.

Khương Thư chạy trên Cầu Cửu Khúc: “Sư tỷ! Phía trước có một chỗ nông hơn! Ta kéo tỷ lên!”

Thanh âm Lệnh Hồ Trăn Trăn run run: “Trước tiên đi đánh thức mấy sư huynh của cô đi, bên ngoài có Yêu Quân rất lợi hại đang muốn giết các tu sĩ!”

Khương Thư kinh hãi: “Yêu Quân giết tu sĩ?! Là hai vị sư huynh Thái Thượng Mạch sao? Bọn họ thật sự bị hôn mê rồi sao?!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn gắng sức bơi về phía trước: “Đi mau!”

*

Đôi ủng mềm mại khi dẫm lên tuyết phát ra âm thanh lạo xạo, một bông tuyết rơi trên hàng mi, thật lạnh.

Tần Hi nhìn về bầu trời lấp lánh ánh lửa như sao rơi trên đỉnh núi, cảm thấy mình dường như không nên ở nơi này. Hắn phải ở trong một thủy vực, bên người phải có một cô nương kỳ lạ.

Thiên hỏa không đốt cháy bất cứ thứ gì chậm rãi rơi trên tuyết. Đột nhiên, ánh sáng biến đổi, tuyết dày đặc bay khắp các ngọn núi biến mất trong nháy mắt. Một vầng trăng khuyết mỏng như lưỡi câu treo trên bầu trời, xung quanh là khói bụi và cỏ dại, chẳng biết là nơi hoang vu nào nữa.

Trong lòng Tần Hi lập tức chấn động, đây là…. nơi hắn bị ám sát hơn nửa năm trước.

Đúng rồi, ngày đó hắn lạc đường và đang phân vân nên tự lực cánh sinh tìm đường ra, hay là đợi Chu Cảnh đến la mắng.

Cuối cùng, hắn quyết định đợi sư huynh tới thì tốt hơn, dù sao trên người đang có một thần vậy không tầm thường chút nào, cẩn thận vẫn hơn.

Thần vật được mang về từ Đông Hải với hai tay nhuốm đầy máu đang âm thầm chiếm lấy cơ thể hắn. Rõ ràng thần vật không hề có trọng lượng, nhưng hắn lại cảm thấy nặng nề, đồng thời cảm thấy hài lòng và tự hào.

Trong bóng tối dày đặc, ngọn lửa đột nhiên bùng lên và quấn quanh hắn như một con rắn.

Tần Hi chẳng hề động đậy.

Ám sát, chặn đánh ngay trước mặt, khởi quân đuổi giết, những chuyện này thỉnh thoảng xảy ra ở tiên môn Trung Thổ. Đặc biệt là đối với những tiên môn có địa vị cao như Thái Thượng Mạch, những tu sĩ bình thường nhất đều có thể mang dị bảo trên người, đương nhiên cũng có vô số người và yêu thèm muốn chúng.

Kể từ ngày có thể xuất môn, hắn đã trải qua những điều tương tự vô số lần mà không hề cau mày chút nào.

Một tiếng rít như đang khóc rên thảm thiết từ phía sau truyền đến, Ngọc Thanh Hoàn treo trên tóc của Tần Hi nhanh chóng lắc lư, một luồng sáng màu xanh mềm mại lập tức bao trùm toàn thân hắn. Hắn kiêu ngạo đến mức thậm chí không thèm quay đầu lại, từ trước đến giờ chỉ dựa vào thanh quang cũng đủ để đối phó với đa số sát thủ.

Một khắc sau, hắn lập tức phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.

Tiếng rít đột nhiên truyền đến bên cạnh cơ thể. Đó là một phi đao, dài khoảng ba tấc*, ngắn hơn một nửa so với phi đao thông thường. Lưỡi đao bóng loáng và trơn tru, bay nhanh đến mức hoàn toàn không thể nhìn thấy được và dễ dàng xuyên qua thanh quang. Sau đó nhào đến rồi đâm xuyên qua ngực hắn như một chú chim.

*1 tấc = 10cm = 1dm

Ngực và bụng hắn lạnh đến thấu xương, Tần Hi cúi đầu, chỉ thấy máu tươi đã nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo.

Khói dày đặc cuồn cuộn, trộn lẫn với ánh lửa thê lương, phản chiếu một nửa bầu trời đỏ rực. Tầm nhìn xao nhãng của hắn chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen vụt qua từ xa.

Tần Hi cố gắng hết sức để nhìn rõ người kia. Hắn không có nhiều thời gian, chỉ một lát thôi, bởi vì sắp xảy ra chuyện càng kỳ quái hơn.

Thần vật đã được giấu trong cơ thể hắn nên tuyệt đối không có chuyện thần vật bị cướp đi được, nhưng thần vật đang sắp theo máu rời khỏi cơ thể hắn, sau đó rơi vào tay kẻ ám sát kia. Nỗi đau không thể tưởng tượng được khi thần vật rời khỏi thân thể lập tức chiếm đoạt thần trí của hắn.

Bị ám sát là chuyện rất thường gặp, gặp phải người cực kỳ khó đối phó cũng là chuyện bình thường, nhưng có thể cướp đi thần vật là chuyện vượt quá sức tưởng tượng.

Không ai có thể biết hắn đang mang nó trên người, cho dù biết cũng không thể nào cướp đi được. Nhưng nó đột nhiên lại bị cướp đi, thậm chí còn không để lại dấu vết nào.

Cho nên, phải nhanh lên, hắn muốn nhìn rõ người ám sát là ai? Rốt cuộc là ai?

Nhưng hắn vẫn không thấy rõ cái gì, xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm. Một lát sau, trên bầu trời lại có một mảnh trăng treo, phía dưới là khói bụi và cỏ dại, không có một bóng người.

Tần Hi đột nhiên cười.

Thật là một cơ hội hiếm có. Hắn vậy mà lại bị trúng mấy loại yêu thuật mê hồn này, thậm chí còn tình cờ quay về vụ ám sát đó.

Mặc dù đã hơn nửa năm trôi qua kể từ vụ ám sát, nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa quên bất kỳ chi tiết nào, và chúng xuất hiện rất rõ ràng trong ảo cảnh của hắn.

Ngọc Thanh Hoàn treo trên tóc vội vàng đung đưa, trong chốc lát, vô số gai sắt đột nhiên từ người hắn phóng ra, tạo thành một vùng cấm địa cao trăm thước như muốn nuốt chửng núi sông.

Thật sự nên cảm ơn yêu thuật mê hồn này, thực tế hơn so với việc nằm mơ nhiều. Lần này hắn phải nhìn rõ kẻ ám sát mình muốn cướp đi thần vật là ai, và ai cũng đừng hòng làm phiền hắn.