Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, ở bờ biển phía Nam.
Khoảng thời gian năm lớp 11 đó, tâm trạng của Việt Triêu Tịch không được vui vẻ lắm.
Bố mẹ anh vừa mới ký đơn ly hôn xong, việc này vốn dĩ muốn giữ kín, nhưng không biết vì sao truyền thông lại biết được, nhất thời tin tức nổi lên khắp nơi.
Việt Triêu Tịch cũng bị không ít họ hàng thân thích gọi điện hỏi, bọn họ không dám liên lạc trực tiếp với bố mẹ anh, đành phải mượn danh nghĩa quan tâm để nói bóng nói gió với anh.
Thật ra từ sau khi anh được sinh ra, bố mẹ anh luôn cãi vã, khi còn nhỏ anh cho rằng bọn họ sẽ ly hôn nhanh thôi, nhưng lại không như vậy.
Đang lúc Việt Triêu Tịch tưởng rằng bọn họ sẽ luôn duy trì trạng thái như thế thì đột nhiên bọn họ lại ly hôn.
Anh cảm thấy anh có thể nhanh chóng thích ứng được, nhưng anh không thể, tâm trạng của anh khó tránh bị ảnh hưởng, còn nghiêm trọng hơn so với những gì anh nghĩ.
Trùng hợp là Việt Huy có một dự án ở nước ngoài cần triển khai, nói dẫn anh đi ra nước ngoài mấy năm, nhưng anh lại không muốn ra nước ngoài.
Anh đi tới Nam Hải giải sầu, bên cạnh bờ biển có một căn biệt thự, người trông giữ biệt thự là dì Lý, dì có nuôi một con chó tên là Thuyền Trưởng.
Anh ở đó chơi hơn một tháng, những trò chơi vận động anh đều thử qua, cuối cùng chán quá, tối nào anh cũng xách theo một cái xô và một con dao, còn dẫn theo Thuyền Trưởng đến những tảng đá lớn để cạy hàu sống.
Khu vực biển này cách xa nội thành, bờ cát trắng mịn, những đám rừng ngập mặn xanh tươi yên tĩnh.
Ngoài rác ở khu biệt thự thì còn có của hai khách sạn đang xây dựng.
Hàu sống đa số đều là con nhỏ, anh cạy ra được lại ném vào xô, đợi quay về sẽ đưa cho dì Lý làm hàu biển chiên, nếu gặp con lớn thì anh sẽ ăn ngay tại chỗ.
Hải sản tươi sống ngon ngọt, hàu sống hoàn toàn không cần thêm bất kỳ gia vị gì, chất thịt no đủ, tươi mới vô cùng.
Chạng vạng hôm đó, anh đến một rạn san hô đá hẻo lánh ở phía xa, tìm được ốc phật thủ hiếm có, tên khoa học của nó hình như gọi là ốc cổ ngỗng.
Loại ốc này có vẻ ngoài xấu xí, người Châu Âu đã từng cho rằng nó đến từ địa ngục, nhưng lại không cưỡng được hương vị tươi ngon của nó, cho nên nó được xem là món ăn quý hiếm.
Ốc phật thủ thường sinh trưởng ở những nơi đá ngầm có thủy triều lên xuống thường xuyên, Việt Triêu Tịch miệt mài cạy chúng ra, vô tình đi tới gần vách đá.
Lúc anh đang tập trung cạy con ốc ra thì đột nhiên mất thăng bằng, bị sóng bất ngờ cuốn trôi xuống biển.
Việt Triêu Tịch bơi cũng khá giỏi, sau vài lần qua lại trong những con sóng nhấp nhô, anh gặp được một nửa thanh ván lướt sóng, bèn nhanh chóng bò lên, nổi trên mặt nước.
Anh cách bờ cũng không quá xa, có thể nghe được tiếng của Thuyền Trưởng đuổi theo. Anh định đợi đến gần bờ sẽ bơi mạnh hơn một chút để trở lại.
Ai ngờ, một đợt sóng dữ dội ập đến, làm tay anh trượt ra khỏi ván lướt sóng, thân thể ngã xuống, cả người chìm trong nước biển.
Anh ở dưới nước giãy dụa vài lần, đến khi thể lực không còn nữa thì bắt đầu chầm chậm chìm xuống.
Lúc anh nghĩ bản thân sẽ chìm sâu xuống đáy biển, đột nhiên thấy phía trước có một bóng dáng lơ lửng trong nước.
Anh mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đang bơi về phía anh.
Ánh chiều tà không ngừng nhấp nháy trên mặt biển, dưới ánh sáng mông lung mờ ảo, hình ảnh kia tựa như một thế giới ảo mộng.
Cách một tầng nước biển, gương mặt của càng trở nên mơ hồ, ngũ quan cũng không được rõ ràng, mái tóc đen dài ở trong nước biển nhẹ đung đưa theo làn nước, hệt như những sợi rong biển.
Cô bơi tới bên cạnh anh, không có bất gì giao lưu nào, cứ thế đón lấy anh rồi bơi về phía trước.
Ký ức cuối cùng của anh chỉ dừng lại ở mái tóc dài xõa tung kia, phía sau tai cô có một nốt ruồi nhỏ, màu đỏ, giống như màu của san hô.
Còn những chuyện khác đều trở nên mông lung, anh cảm giác lồng ngực có chút đau, cảm xúc mềm mại thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào giữa môi anh.
Lồng ngực anh chấn động, phun ra mấy ngụm nước, yết hầu như bị bỏng rát, sau đó có người nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh.
“Cậu vẫn ổn chứ? Có nghe tôi nói chuyện không?”
Giọng nói dịu dàng lại trong trẻo, còn rất có sức sống.
Tiếng nói chuyện kế tiếp bắt đầu ồn ào, hình như có tiếng xe cứu thương từ xa chạy tới.
Đến khi có ý thức lại, anh đã nằm trong bệnh viện.
Ngoại trừ dì Lý ở biệt thự khi nghe tin liền chạy tới bệnh viện thì còn có trợ lý của Việt Huy từ Giang Thành vội vàng chạy tới.
Bố mẹ anh đang ở nước ngoài, không thể trở về ngay được.
Đến khi Việt Triêu Tịch xuất viện, nhớ tới cảnh trong biển kia, anh vẫn cảm thấy đó là giấc mộng của bản thân.
Sau đó, anh trở lại bãi biển để hỏi thăm, đúng thật là có một người con gái trẻ tuổi tản bộ vào lúc đó, nghe thấy tiếng của Thuyền Trưởng thì nhảy xuống biển cứu anh.
Cô còn giúp anh sơ cứu tạm thời, mãi cho tới khi có xe cứu thương của bệnh viện tới mới rời đi.
Anh cũng nghĩ sẽ đi tìm cô, để cảm ơn cô, nhưng căn cứ vào những lời của ngư dân gần đó, có lẽ người con gái nọ không phải là người địa phương, mà là khách tham gia trại hè hải dương ở khách sạn gần đó.
Người trong trại hè đó đến từ khắp nơi, cũng không thấy ai kể qua chuyện mình từng cứu người.
Bây giờ, mọi người đều đã rời đi, không ai biết được danh tính của cô gái đó.
Mãi cho tới một ngày nọ sau hơn một năm, Việt Triêu Tịch ở công viên giải trí Giang Thành bất ngờ nghe thấy giọng nói ảo mộng kia một lần nữa.
“Chú vẫn ổn chứ? Có nghe cháu nói chuyện không?”
Phía sau tai cô có nốt ruồi đỏ, anh xác định là mình đã tìm được cô.