Trò Chơi Định Mệnh

Chương 32: Chương 32



Phần 2 - C.32
"Muốn quay đầu tìm lại quá khứ hạnh phúc đó.
Em xin lỗi, phút nông nỗi, em đánh mất anh rồi."
———————————
Một buổi sáng như bao ngày nhưng có một điều khác trong mùa mưa này là hôm nay trời trong xanh hơn mọi khi. Không có những đám mây đen che lấp đi ánh sáng của mặt trời nữa. Mà thay vào đó là những đám mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu du theo gió. Từng tia nắng chiếu rọi vào mọi nơi qua từng khe hở trong ngôi nhà, ở khu vườn trong nhà kính kia, những chồi non trên thân cây nhỏ kia cũng bắt đầu hé nụ. Khi nụ hoa hé thì nụ cười trên môi người con gái cũng xuất hiện.

Nhiệt độ của không khí trong nhà lính trái ngược với nhiệt độ của không khí trong nhà kính. Ở ngoài thì ấm áp và mát mẻ còn bên trong thì lạnh. Có lẽ loài hoa trong nhà kính này là một loài hoa được nhập từ nước ngoài vào nên nhiệt độ hoa đó cần không phù hợp với nhiệt độ vốn có của đất nước ta. Loài hoa đó rất qúy và rất khó trồng, nó yêu cầu nhiệt độ lạnh nhất thiết phải đúng ngay lúc giao mùa giữa đông và xuân thì hoa mới nở, My đã bỏ gần hết một năm trời đi qua tới tận nơi tạo ra giống hoa này để điều tra nhiệp độ ở nơi đó.
- Phù, cuối cùng cũng xong._ My thở phào, nhìn lại vườn hoa ở đây, thành quả mấy ngày nay cô chăm sóc. Nhìn nụ hoa trên thân cây giọt tuyết ấy, My lại cười, có lẽ ngày hôm sau hoặc 2 ngày sau, nụ sẽ nở hoa. Thấy vườn hoa tươi tốt trở lại My cũng yên tâm hơn.
Đứng chăm sóc hoa một hồi cảm thấy lạnh nên My rời khỏi nhà kính sau nhà. Khi cô vừa bước vào nhà thì chuông cửa vang lên. Cô đi ra ngoài mở cửa nhỏ kế bên cổng thì thấy, cô vội đóng cửa lại nhưng không kịp nữa rồi. Với lại nhất thời bất ngờ nên cô không kịp phản ứng chỉ đứng sang một bên cho người đàn ông đó đi vào và theo sau anh là những nhân viên của siêu thị đang khiêng đồ vào. Khỏi nói bộ dạng cô bây giờ là mắt chữ O mồm chữ A khi thấy cảnh trước mắt, đợi khi nhân viên ra về thì cô mới có phản ứng (đại diện của mẫu người phản ứng chậm :3)
- Ai cho anh vào đây, đi về đi, sao người nhà họ Dương mấy người mặt dày quá vậy? Nếu không về tôi sẽ kiện anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp._ My liền nói lia lịa.
Anh không giận chỉ cười

- Hình như nãy giờ em chỉ nói mà không cho tôi cơ hội. . . Mà thôi đi, nhờ em tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ ở lại đây thời gian, về vụ xâm nhập thì em là người mở cửa cho tôi vào chứ tôi không đột nhập vào nhà ai hết._ Nói rồi anh đi ung dung vào nhà.
My muốn ngất xong khi nghe lời anh nói, có trách chỉ trách cô tạo cơ hội cho anh có lý do chính đáng ở lại nhà cô chứ không trách anh được. Đến nửa ngày trời cô mới thoát lên được một câu.
- Dương Thiên Khánh, ra khỏi nhà tôi ngay, tôi không phép anh vào nhà tôi._ My hét chói tai.
Nói không được, hét không được thì cô lảm nhảm bên tai Khánh, Khánh vẫn im lặng không nói gì. Có lẽ My đã quên lúc trước anh là một tảng băng vô giác nên những lời ấy không ảnh hưởng gì đến anh. Anh vẫn ung dung sắp xếp đồ của anh, còn My thì vẫn tiếp tục nói =.=". Cô nói hết lời này đến lời khác vẫn không khàn giọng, anh rất muốn hỏi: cô cần nước không?

Nhưng rồi thôi, chắc là do bệnh vô tâm của anh tái phát. Anh treo hết đồ của anh vào tủ đồ của Quân, tại anh ở phòng Quân. Còn Quân thì đi công tác ở nước ngoài gần một năm trời nên đồ trong tủ anh đem đi hết rồi. Treo đồ xong thì Khánh lấy điện thoại, điện cho ai đấy chỉ nói "nói cho em gái của cậu nghe đi" rồi đưa điện thoại cho My, My nhìn anh và anh nói điện thoại của Quân thì My mới nghe điện thoại. Đúng là giọng Quân, trong điện thoại Quân nói anh biết hết chuyện cô làm bên đây, nghe vậy cô không khỏi lườm Khánh một cái, Khánh chỉ cong môi rồi thôi. Đương nhiên biết My quậy bên đây như thế, My không thoát khỏi những lời trách cứ của Quân nhưng chỉ là trách nhẹ, Quân càng trách My thì trong lòng My không khỏi thầm chưởi Khánh nhiều chuyện và Quân cũng nói chính anh là người nhờ Khánh đến đây sống chung với cô, anh không yên tâm khi cô ở một mình. Trong bộ 4 thì chỉ có Khánh chơi thân với anh nhất, anh rất tin tưởng Khánh nên nhờ Khánh đến trông nom cô em của anh hộ. Và trong cuộc điện thoại anh hỏi gì My cũng nói, cho tới khi anh hỏi cha của đứa nhỏ là ai thì cô nói là Minh Vương nhưng cô lại quên Quân là người có đôi mắt chim ưng nên chuyện của cô không thể nào qua mặt anh được. Anh nói 1 điều mà anh nghi ngờ thì cô đơ người, ngay tức thì lộ ra, anh hỏi cô nguyên nhân thì cô kể mọi chuyện cho anh nghe. Có lẽ anh là người duy nhất mà My không giấu chuyện gì??? Có điều, dù cô giấu cũng không qua mắt được anh nên tốt nhất là tự khai ra để tội được giảm nhẹ.
Nghe cô kể xong anh choáng váng súy nữa thì ngất luôn rồi, đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra cách như vậy, có chết cũng không tin nổi cô lại sử dụng cách đó. Anh tính trách cô nhưng nghĩ lại chuyện cũng đã xảy ra rồi trách thì làm được gì nên anh bỏ qua. Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, My kêu ăn đừng nói, cô năn nỉ cả buổi trời mới nghe anh hứa. Thế là cô yên tâm, cô rất hiểu anh trai cô những lời anh nói ra không bao giờ là ngụy biện hoặc hứa suôn hay qua loa cả, nên anh là người duy nhất khiến cô sợ nhất.
Cô từng nghĩ việc trả thù sẽ không làm được vì không có cơ hội và cũng vì Quân ở đây nên cô không dám làm. Nhưng trời cũng biết chìu người, trong năm nay anh đi công tác ở nước ngoài và gần một năm lận. Tạo cơ hội cho cô ở đây quậy phá, cái tài của cô và ước nguyện của cô cũng trổ ra vào mấy ngày trước và ngươi được điều vinh hạnh đó chính là Dương Khánh Ngọc =.=". Không biết nên nói bà xui xẻo hay may mắn khi lại là người đầu tiên cũng tức là mục tiêu đầu tiên mà cô quậy và chơi đùa thoải mái như thế. Đương nhiên có người thứ nhất thì cũng sẽ có người thứ hai và khi cô nói chuyện xong với Quân thì mục tiêu tiếp theo hiện ra trong đầu cô chính là. . . Thiên Khánh :O (đùa với lửa =.="). Cô dự định là sẽ tặng Thiên Khánh rất nhiều món quà bất ngờ, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm cho anh rời khỏi nhà này thì thôi. Nghĩ là làm và cô liền thực hiện ngay kế hoạch đầu tiên. Cô giả vờ ngủ quên trên giường Quân hiện tại là giường của Khánh, để coi Khánh tối nay sẽ ngủ ở đâu. Giả vở nhưng lát hồi cô ngủ lúc nào cũng không hay @[email protected] Khi tỉnh dậy trời cũng đã tối, vừa mở mắt thì thấy cảm giác ấm áp, nhìn lại là cô đang đắp chăn, có lẽ là Khánh đắp cho cô. Làm cô thấy ấm áp và muốn ngủ nữa, cô trở mình tính nhắm mắt ngủ tiếp thì thấy Khánh đang ngồi trên bàn làm việc gần đó, dán mắt vào chiếc lattop để làm việc. Không hiểu sao nhìn như vậy cô cảm thấy hạnh phúc. Cô thử tưởng tượng, cô với Khánh là vợ chồng mới cưới, Khánh thì làm việc còn cô thì nằm nhìn anh làm việc trong lòng hạnh phúc. Tức thì tưởng tượng đó dập tắt, cô làm gì vậy? Cô không phải là loại con gái mộng mơ sao hôm nay lại tưởng tượng mà còn tưởng tượng ra chuyện đó, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh thôi.
Cô ngồi dậy lấy tay vỗ vào hai má mình bắt buột mình tỉnh. Đúng lúc Khánh làm xong công việc, anh đi tới chỗ cô. Anh hôm nay ăn mặc nhẹ nhàng hơn mọi khi, không phải chiềc áo sơ mi trắng hay màu tối cùng với chiếc quần tây nữa mà là chiếc áo thun trắng với chiếc quần thể dục nhẹ nhàng, chiếc áo thun ôm sát người anh lộ ra cơ ngực sáu múi @[email protected] của anh. My nhìn suýt nữa xịt máu mũi =.=" nên dụi dụi mũi và quay qua chỗ khác không nhìn nữa, giờ cô mới biết thì ra anh cũng có mị lực. Trái với vẻ đẹp của anh là cái đầu tóc rối mù như ổ quả vừa mới dậy của cô.
Thấy anh nhìn cô, cô nhíu mi, anh đưa tay chỉ vào cô rồi chỉ ra ngoài, cô trợn mắt.

- Dương Thiên Khánh, anh quá đáng, nhà của tôi mà anh dám đuổi tôi ra khỏi phòng_ Cô liền nói
- Tôi không đuổi em, chỉ kêu em ra về phòng của em đi, tôi mệt rồi, còn nếu em muốn ở lại cũng được thôi. Có thêm một cái gối ôm hình người cũng tốt._ Thái độ dửng dưng, lạnh lùng của anh làm cô tức điên lên.
- Ha, ai muốn ở lại đây chứ, muốn tôi làm gối ôm cho anh còn lâu ở đó nằm mơ đi._ Bị anh kích động mỗi lần điều thành công, cô liền đứng dậy đi ra khỏi phòng đóng oành cửa lại. Anh lắc đầu cười.
Giây phút của ngày hôm nay như trở ngược lại thời gian đầu khi cô vừa gặp Khánh, khi cô và anh lúc ấy là một oan gia.
Câu stt đầu chap này tới chap 44 mới phát huy tác dụng