Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 10: Lời Cảnh Cáo Đầu Tiên



" Long dì nghe nói cháu cũng thi vào Long Khang! Được bao nhiêu điểm!" Mẹ Minh Phương bất ngờ hướng Phạm Long hỏi.

" Cháu cũng chưa biết! nghe đâu tuần sau mới công bố điểm thi!" Phạm Long cũng rất là thật thà nói.

" Đã có điểm từ ngày hôm qua rồi! số báo danh của cháu bao nhiêu để dì kiểm tra cho!" nói đoạn mẹ Minh Phương lấy ra từ trong chiếc túi xách một chiếc điện thoại cầm tay.

" Là điện thoại Vertua mẫu 2008 mạ vàng!" Phạm Long tuy không phải là người sống trong giới thượng lưu, thế nhưng không phải là không ăn thịt heo không có nghĩa là không biết heo chạy như thế nào.

Nhìn chiếc điện thoại kia Phạm Long nội tâm cũng không nhịn được mà run lên mấy lần, hắn từng biết gia thế Minh Phương không phải dạng tầm thường, thế nhưng thật không ngờ gia thế của nàng không những khủng bố mà còn giàu nữa.

Khi nhắc đến chuyện làm quan chức mà giàu thì người không hiểu biết sẽ nghỉ ngay lến chuyện ăn hối lộ, hay ăn đen như các lời đồn thổi trong xã hội. nhưng thực ra người làm quan chức càng cao thì cơ hội kiếm tiền chân chính của họ càng nhiều, số tiền kiếm ra được càng lớn. lấy một cái ví dụ đơn giản như là bất động sản, đầu tư vàng, dolla. . .

Hơn nữa những quan chức cấp cao không đơn giản là một mình đơn độc, mà phía sau còn có gia tộc, phe cánh, ủng hộ từ phía sau, không những liên quan đến trong giới chính trị, mà còn có thương nghiệp, kết nối với nhau thành một hệ thống.

" Dạ! số báo danh của cháu là 1880" Phạm Long rất nhanh chóng phục hồi lại tinh thần nói.

Không lâu sau điện thoại cũng được kết nối với tổng đài, sau khi nhập số báo danh thì cuối cùng Phạm Long cũng biết được kết quả thi tuyển của mình.

Ba môn lần lượt là toán 8 điểm, văn 7 điểm và cuối cùng là anh văn cũng 8 điểm.

Nếu như với số điểm này và hệ số toán văn nhân đôi thì Phạm Long đạt được 38 điểm vượt xa tiêu chuẩn đầu vào của trường Long Khang.

" Xem ra thành tích của cháu không tệ!" mẹ Minh Phương có lời khen ngợi, thế nhưng những lời kia Phạm Long đều hiểu ra đó chỉ là những lời xã giao mà thôi.

" Long! Cậu định vào ban nào?" Minh Phương lúc này cũng có chút chờ mong hỏi.



Vào những năm 2009, bậc trung học phổ thông sẽ chia ra làm 4 ban lần lượt là A, B, C và D. việc phân ban này sẽ giúp cho học sinh lựa chọn các môn chủ lực để tập trung vào kỳ thi đại học sau ba năm tới.

Ban A là khối khoa học tự nhiên nâng cao Toàn, Lý, Hóa, Sinh.

Ban B là khối khoa học tự nhiên nhưng là khối cơ bản.

Ban C là khối khoa học xã hội với môn nâng cao là Văn, Sử, Địa và Anh Văn.

Và cuối cùng là ban D cũng là khối khoa học xã hội với các môn nâng cao Toán, Văn, Anh Văn.

" Còn bạn thì sao?" Phạm Long không có trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại.

" Mình chọn ban A, mình muốn thi vào trường Đại Học Ngoại Thương !" Minh Phương nói ra dự định của mình.

Phạm Long lúc này tuy rât muốn chọn ban A, để có được cơ hội vào cùng một lớp với Minh Phương, thế nhưng hắn biết năng lực của mình ra sao, trình độ như thế nào.

Tuy tại cấp trung học cơ sở hắn bị mất căn bản, nhưng hắn có thể tùy tiện thông qua các cuộc khảo hạch, thi tuyển một cách dễ dàng.

Nguyên nhân không phải hắn thật sự tài giỏi, là trình độ cấp hai đại bộ phận chỉ là thế công thức vào tính toán, không cần chuyên sâu suy luận.

Nhưng vào trung học phổ thông thì đó là một câu chuyện hoàn toàn khác, đặc biệt là tại một ngôi trường có đầu vào cao như Long Khang.

Điểm mạnh của Phạm Long chính là các môn thuộc khối xã hội, trước kia hắn chính là sinh viên đại học khoa học xã hội và nhân văn khoa địa lý cũng thuộc khối đại học Quốc Gia.



" Khoa học tự nhiên không phải là sở trường của mình! Mình có ý định chọn ban C!" Phạm Long tỏ ra một chút phân vân nói.

Nét mặt của Minh Phương ngay lập tức biến sắc, lộ ra một chút thất vọng, thế nhưng rất nhanh nàng cũng lấy lại tinh thần.

" Khoa học xã hội! cũng rất tốt! cháu dự định thi vào báo chí hay du lịch!" mẹ Minh Phương lại hỏi.

Kỳ thật trong thời gian này khi nhắc đến các nghành học liên quan đến khối khoa học xã hội, thì mọi người liền nghỉ ngay đến nghành báo chí truyền thông cùng du lịch mà thôi, còn các nghành học khác như địa lý, lịch sử, ngôn ngữ. . . các chuyên nghành khác của ban khoa học xã hội, mọi người thường ngó lơ.

Hơn nữa trong mắt những người lớn tuổi thì hai ngành này khi ra trường sẽ có triễn vọng nhất, có cơ hội thăng tiến đặc biệt là trong giới chính trị.

" Cháu cũng chưa nghỉ đến! cháu chỉ muốn phát huy thế mạnh của mình mà thôi! Còn học gì, làm gì sau này thì tạm thời vẫn chưa nghĩ đến!" Phạm Long khéo léo nói.

" Dì có một lời khuyên cho cháu, một khi cháu đã bước vào cánh cửa phổ thông, thì cháu phải nên thận trọng với những quyết định của mình, nó sẽ ảnh hưởng con đường phía sau của cháu, sẽ là thảm đỏ trải hoa hồng, hay là một con đường tràn đầy chông gai!" mẹ Minh Phương lại nói.

Những lời này nghe qua giống như là đang khuyên bảo Phạm Long hãy thận trọng chọn con đường và hướng đi của bản thân vì nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này.

Thế nhưng Phạm Long nhìn vào ánh mắt cùng thái độ của mẹ Minh Phương thì đó là những lời lẽ hoàn toàn khác.

Bà ta đang cảnh cáo Phạm Long, ý của bà ta chính là giữa hắn và Minh Phương chính là hai con đường khác nhau, là hai đường thẳng song song tiệm cận nhau, nhưng không có khả năng giao nhau.

Con đường sau này của Minh Phương sẽ là một con đường bằng phẳng, là một con đường được trải thảm đỏ tràn ngập hoa hồng. Còn con đường sau này của Phạm Long chính là một con đường khó khăn tràn đầy chông gai.

" Bữa ăn rất ngon!" nói đoạn bà ta liền lấy từ trong ví ra một tờ polyme 500. 000 đặt lên bàn sau đó đứng dậy rời đi.



" Dì! Hôm nay là cháu mời di cùng Minh Phương!" Phạm Long tâm thái cũng có mấy phần nguội lạnh.

Bà ta không có nói gì thêm chỉ lộ ra một nụ cười rồi dắt tay con gái lên xe rời đi, để lại Phạm Long trên tay còn cầm một tờ 500 nghìn.

Minh Phương sắc mặt có mấy phần ngượng ngùng vì hành động này của mẹ nàng. Tính tình của mẹ nàng, làm sao nàng không biết cho được, những lời kia nàng nghe thôi, cũng không cần nhìn sắc mặt bà ta cũng có thể hiểu được đại ý vấn đề.

Hơn nữa hành động trực tiếp dùng tiền chi trả bữa ăn, thậm chí không lấy tiền thừa còn lại kia, có ý đồ gì trong đó nàng cũng hiểu rõ.

Lúc này Minh Phương không biết nên giải thích thế nào đối với Phạm Long chỉ đành nhìn hắn bằng một ánh mắt ai ngại, lưu luyến không một chút muốn rời đi.

Phạm Long nhìn theo bóng xe dần khuất xa trên con đường thẳng tắp, nội tâm không nhịn được mà dâng lên một cỗ chiến hỏa, ánh mắt xa xăm có mấy phần ngưng trọng.

" Long! Cái bà kia thật là quá đáng! Tưởng có tiền đi xe sang là muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm hay sao?" Tuyết bất bình vì Phạm Long.

" Gió tầng nào thì mây tầng đó!" Phạm Long cũng không muốn bình luận gì thêm, ngay cả khi lúc này hắn đã biết điểm thi tuyển những cũng không có tâm trạng nói với bố mẹ. Trên tay hắn vẫn còn cầm tờ 500 nghìn kia.

Không phải vì hắn tham lam, dấu tiền riêng, mà hắn muốn một ngày nào đó dùng tờ tiền này giao lại cho người phụ nữ kia, đồng thời quanh minh chính đại mang Minh Phương về nhà mình.

Hắn biết khoảng cách giửa bản thân cùng Minh Phương là một khoảng cách xa vời vợi, không thể nào đong đếm được, nó giống như hai đường thẳng tiệm cận, tuy cách rất gần nhau, nhưng không bao giờ giao nhau dù chỉ một lần trong đời.

Muốn để khoảng cách hai người gần hơn, hắn phải không ngừng cố gắng, không ngừng phấn đấu, không ngừng chiến đấu vì lý tưởng của bản thân.

Phạm Long không nói, không có nghĩa mà bố mẹ hắn không biết, bởi vì lúc mẹ Minh Phương gọi điện thoại thì lúc đó cũng có chị Tuyết cạnh bên.

" Gì? Tuyết! lời con mà sự thật! thằng long nó thi được 38 điểm?" mẹ hắn trong bếp dường như không thể tin tưởng được những gì mà Tuyết nói.

" Thật! khi nãy chính tai con nghe thấy! khi này có bạn của Long đến ăn, thuận miệng hỏi thăm thì lúc đó dì ấy gọi lên tổng đài gì mà 1900 cái gì đó, rồi đọc số báo danh là có thể tra ra điểm thi!" Tuyết thuật lại những gì mình biết khi nãy.

" tốt! ha ha ha! Vậy thì tốt quá!" mẹ Phạm Long vui mừng như trẩy hội, không nhìn được mà đi ra phía sau tìm Phạm Long để xác minh lại.