Chương 17: Tiết Học Đầu Tiên Phải Ra Ngoài Cửa Đứng
Phạm Long sắt mặt có chút không được tốt. từ nãy tới giờ hắn đang tơ tưởng đến chiều ngày thứ năm, hắn sẽ làm gì cho Minh Phương ăn. Vừa có thể ngon miệng, vừa có thể trổ ra được tài năng của bản thân. Thế nhưng lúc này bị gọi tên lên lại bị lão thầy giáo bắn pháo đầu như thế.
Thế nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh trả lời
" Đây là đề thi kiểm tra chất lượng đầu vào nên có tính chất phân tầng rất cao, đề thi không đơn giản là bài thi, kiểm tra như lúc trước chỉ cần học công thức thay số vào là được, mà con mang theo xu hướng là phải tư duy, đặc biệt là suy luận trong Giải Tích Số Học. đặc biệt là môn toán ở bài số 4 phải giải một bài toán đạo hàm. Nhưng với những gì học tại trường cấp hai thì không có khả năng giải được bài số 4 này." .
" ngoài ra còn nhiều điểm đáng chú ý nhất, dựa theo trình độ hạn hẹp của em thì trong tất cả các môn thì dường như môn vật lý là khó nhất. đây không những là sự phân tầng học sinh, mà còn là sự thách thức với học sinh. Nêu em đoán không lầm thì trong kỳ thi lần này sẽ có trên 50% điểm kiểm tra môn Vật Lý dưới trung binh!"
Phạm Long thẳng thừng nói ra ý kiến của mình.
Tại sao hắn lại chú trọng vào hai môn tự nhiên Toán và Vật Lý đến như thế, thứ như bài toán số 4 kia, một bài toán đạo hàm của lớp 11. Còn môn vật lý ở cái trường Long Khang thì đó chính là một cơn ác mộng đối với tất cả học sinh trong trường rồi.
Thứ nhất đội ngũ giáo viên Vật Lý ở trường Long Khang người thấp nhất cũng là trình độ thạc sĩ, Trưởng bộ môn lúc này là thầy Lê Văn Phê là tiến sĩ Vật Lý. Đào tạo ra rất nhiều thế hệ học sinh ưu tú triển vọng cho quốc gia. Đồng thời trường Long Khang hằng năm đều có giải Olympic vật lý quốc gia. Thậm chí vào năm 2003 còn có người đoạt giải Olympic thế giới. đây chính là niềm tự hào của quốc gia cũng như là của toàn thể trường Long Khang.
Còn thứ hai chính là do trường muốn tìm ra những ai có thiên phú tốt trong bộ môn vật lý này trường có thể vun đắp mầm non, bồi dưỡng những chiếc mầm non này trở thành điều vinh dự cho trường.
" Cậu cũng biết năng lực của bản thân mình là hạn rồi?" Thầy Sơn bất ngờ hỏi một câu không đâu khiến cho Phạm Long có chút bực mình, nhưng hắn vẫn đè nén xuống bên dưới.
" Ai cũng có giới hạn của bản thân mình mà thầy!" Phạm Long ánh mắt lúc này trực diện đối chọi với thầy giáo chủ nhiệm của mình.
" Nếu cậu biết bản thân mình năng lực có hạn! Tại sao cậu lại không cố gắng học tập! Cậu nhìn xem! Thành tích của cậu như thế nào! Cậu là người duy nhất trong cái lớp này có điểm Lý, Hóa dưới điểm trung bình! Cậu trả lời cho tôi xem!" Thầy Sơn tức giận lấy một xấp giấy trong túi xách ra nện thẳng trên bàn.
Phạm Long lúc này thần sắc vẫn bình tỉnh vô cùng, thậm chí ánh mắt có thêm mấy phần lạnh nhạt.
" Em hỏi thầy! Điểm thi chất lượng đầu vào của em dưới trung bình thì đã sao chứ! Nó có ảnh hưởng đến kết quả trong học kỳ này của em không?" Phạm Long trầm giọng nói, khí thế không kém thầy Sơn lúc này một chút nào cả.
" Em nói rồi! Con người thì có giới hạn của nói! Em là ban xã hội! Không phải là ban tự nhiên! Em chỉ cần điểm trung bình các môn này không bị dưới 3,5 là đủ rồi! Còn thứ khác em cũng không quan tâm đâu!" Phạm Long lúc này trực tiếp khiêu khích cái ông thầy bá dơ chuyên quyền này rồi.
Phạm Long sẽ sợ những lời đe dọa của ông thầy này hay sao. Nếu như hắn là một đứa trẻ vừa mới lớn thì hắn sẽ sợ. Nhưng hắn là người trọng sinh, là một lão đầu 50 tuổi, trải đời lúc này so với vị thầy giáo trước mắt cũng không biết ai sẽ hơn ai đâu. Ở đó mà h·ăm d·ọa con nít.
" Em! Đây là thái độ của em đối với giáo viên của mình hay sao?" lúc này thầy Sơn đã rất là tức giận rồi, cái thân thể gầy còm run lên bần bật.
" Em nói có gì sai! Ngay trong quy chế của trường, không phải nói là quy chế của Bộ Giáo Dục. Điều kiện để được lên lớp, xét học sinh trung bình. Là có điểm trung bình lớn hơn hoặc bằng 5. 0. trong đó hai môn Toán hoặc Văn phải có một môn trên 5. 0 và không có môn nào dưới 3. 5 là được lên lớp hay sao? Còn từ 2. 5 đến 3. 4 trong cái mốc này là thi lại. Còn dưới 2. 5 thì trực tiếp ở lại lớp à!" Phạm Long không một chút e sợ thằng thừng nói ra những kiến thức mà mình biết.
" Nhưng thành tích tệ hại của cậu sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp! Cậu nên nhớ! Cậu là lớp trường của cái lớp C3 này! Thân là lớp trưởng phải làm gương cho mọi người chứ!" Lão Sơn Ròm vẫn cố gắng lấy lý lẽ về phía mình.
" Thành tích chung của cả lớp? Hay là thành tích riêng của thầy?" Phạm Long nói xong câu này cũng chẳng thèm để ý đến lão Sơn Ròm đang tức hổn hển trên bục giảng nữa mà trực tiếp ngồi xuống.
" Ai cho cậu ngồi xuống! Cái tên bất trị này!" Lão Sơn Rỏm tức giận quát.
Lần này thanh âm của lão khá lớn, khiến cho giáo viên các phòng khác cũng nghe thấy, một số người cũng đi xem có chuyện gì xảy ra.
Người qua đầu tiên là cô giáo chủ nhiệm lớp C2, đây là giáo viên dạy môn Ngữ Văn, cũng là một cô giáo có tiếng tại trường
" Thầy Sơn! Có chuyện gì xảy ra vậy?" Cô Bình mang giọng của người Bắc cực kỳ trầm ấm khiến cho người nghe rất là dễ chịu.
" Không có gì! Chỉ là năm trong lớp tôi chủ nhiệm có một học sinh bất trị mà thôi!" Thầy Sơn đè nén cơn tức giận.
" Cậu đi ra ngoài cho tôi!" Lão Sơn Ròm lạnh giọng.
Phạm Long lúc này cũng lười đốt chất với lão ta, dù sao đây cũng chỉ là bộ môn anh văn thôi, hắn cũng không có sợ dù sao với trình độ tiếng anh lúc này của hắn có thề trực tiếp cự lộn solo 1 vs 1 bằng tiếng anh với lão ta.
Phạm Long bước ra khỏi lớp với thái độ cực kỳ hiên ngang, phong thái tự tin không một chút e sợ trước cường quyền. Phạm Long ra khỏi lớp cũng không có trực tiếp rời đi mà đứng bên hông lớp dù sao lúc này hắn cũng đang bị phạt cũng không thể quá ngông cuồng, ngạo mạn cho được.
Nhìn thấy thái độ của Phạm Long như thế, lão Sơn Ròm tức lắm, nhưng không làm được gì cũng đành nén đi cơn giận bắt đầu tiết học đầu tiên trong học kỳ mới này.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên lão cũng chẳng giảng dạy bài mới gì cả mà chỉ tung ra một đám lời h·ăm d·ọa đối với những mầm non, tương lai của đất nước sau này.
Đầu tiên là lão ta nói về tầm quan trọng của Tiếng Anh trong thời hiện đại, sau đó lại tiếp tục kể về những chiến tích của mình ngày xưa khi còn đi học. Đó chính là tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường đại học Tổng Hợp Hà Nội (ngày nay là đại học Quốc Gia Hà Nội). Vì thành tích quá xuất sắc mà được sang Liên Xô du học tại đại học Lomonosov ( Moskva). Cũng vì du học Liên Xô cho nên lão ta có thể thông thạo được hai thứ tiếng là tiếng Anh cùng tiếng Nga. Cũng vì lẽ này mà lão có cái biệt danh là Sơn Nga.
Sau khi khoe mẽ về thành tích đáng ngưỡng mộ của mình thì lão ta tiếp tục nói về tầm quan trọng của tiếng Anh trong trung học phổ thông, tiếng anh trong đại học và tiếng anh trong đời sống.
Đồng thời lão còn khẳng định tuyên bố rằng, nếu không đủ trình độ tiếng Anh khi lên đại học thì chắn chắn sẽ không thể tốt nghiệp được đại học.
Lão còn đưa ra một số ví dụ, dẫn chứng rằng có nhiều sinh viên không tốt nghiệp được vì nợ bằng tiếng Anh, thậm chí còn có người đi vào vòng lao lý khi làm giả bằng ngoại ngữ để nộp lên cho trường.
Phạm Long bên ngoài nghe hết, đồng thời hắn cũng khẳng định lời của lão ta nói hoàn toàn là chính xác, không có bằng Anh Văn nhất định sẽ không tốt nghiệp đại học được.
Thậm chí trong vòng 2 năm đầu đại học, nếu trình độ anh văn không đạt yêu cầu cũng sẽ bị đình chỉ học vụ buộc phải hoàn thành các lớp anh văn đầu vào.
Thế nhưng thử hỏi có bao nhiêu người bị đình chỉ học phần vì bằng anh văn. Hỏi có bao nhiêu người không tốt nghiệp vì thiếu bằng anh văn. Hay là bọn họ có đủ trình độ nhưng lại không thèm lấy.
Đối với một số người bằng cấp quả nhiên rất là quan trọng, nhưng với một số người bằng đại học có tác dụng gì, không phải mang về chỉ để làm miếng lót chuột thôi hay sao.
Chúng ta học đại học là vì cái bằng đại học? Hay là vì kiến thức đại học dạy cho chúng ta. Chúng ta không thể dựa vào một cái bằng để kiếm cơm. Mà chúng ta phải dựa vào những kiến thức được giảng dạy và học tập bên trong trường đại học, để vận dụng vào trong cuộc sống, vào trong công việc. Mà từ đó tạo ra giá trị của bản thân. Có được công việc như ý muốn phù hợp với bản thân. Thậm chí có nhiều lúc những kiến thức được học trong trường đại học cũng chẳng hề vận dụng vào trong công việc thực tế là bao, đơn giản đại bộ phận trong số chúng đều là lý thuyết suông, ít được ứng dụng ra bên ngoài.