Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 4: Tiến Bộ Thần Tốc.



Kỳ thực toán lớp 9 không hề khó, chủ yếu là do cách và phương thức trình bày mà thôi, còn hàm số bậc cũng không khó khăn gì cho mấy. lại đến hình học, nếu bạn đã thông qua hình học không gian khó nhằn, thì nhìn lại hình học lớp 9 chứng minh góc cạnh bằng nhau lại dễ như ăn cơm.

Chỉ trong vòng một buổi chiều Phạm Long đã tức tốc giải được 4 đề thi tốt nghiệp của các năm trước. tuy không biết kết quả có chính xác hay không thế nhưng dựa theo phương thức trình bày cũng đã có điểm rồi.

Cứ thế Phạm Long liên tiếp hơn nữa tháng ngoài việc đến trường ra thì thời gian còn lại hắn đều sẽ tự học, buổi sáng thức dậy thật sớm rèn luyện thân thể rồi sẽ tiếp tục bước tiếp trên con đường đã chọn.

Mà mẹ hắn khi nhìn thấy con trai không còn lêu lỏng ngoài được, thì đã vui hơn rất nhiều, cả ngày cũng không còn cái bộ dạng u buồn như trước.

Phạm Long biết mình đã nợ mẹ rất nhiều, bệnh tình của mẹ xấu đi cũng là do hắn một phần. nghĩ lại cái quá khứ đau lòng kia, Phạm Long càng trở nên kiên định.

" Long! Bài này cậu giải sai phương pháp rồi! làm như thế! Là làm vắn tắc! cậu sẽ không được trọn điểm câu này!" khi vào Phạm Long bắt đầu công cuộc tàn đổ người tình trong mộng của mình.

Đặng Minh Phương, là hoa khôi của lớp 9-3 cũng là hoa khôi của toàn trường, không những có dáng vóc xinh đẹp mà lại còn học giỏi hát, con nhà có điều kiện, bất kể nàng đi đâu đều là tâm điểm của mọi người.

Đáng lẻ với thực lực cùng gia thế của nàng, nàng có thể học tại trường điểm, nhưng không biết vì một nguyên nhân nào đó, nàng lại học tại một ngôi trường cấp hai bình thường.

Ban đầu trong lớp cũng như mọi người xung quanh đều không biết gia cảnh nhà nàng như thế nào, chỉ biết rằng là không hề tầm thường mà thôi.

Nhưng mãi cho đến mười mấy năm sau Phạm Long bất ngờ đọc được tin tức trên mạng, bài viết này nói về vị nữ doanh nhân trẻ tuổi kết hôn cùng con trai chủ tịch tập đoàn VinTe. Từ đó tin tức cũng như thân phận của nàng cũng từ từ được phơi bày ra ánh sáng.

Cha nàng chính là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Long Khang, mà bây giờ chính là Chủ tịch thị trấn Long Khang. Còn mẹ nàng chính là thẩm phán trong toàn án nhân dân thành phố long khang.

Thử nghĩ mà xem, một cô bé có gia thế khủng bố thế kia, thuộc hàng cô ấm cậu chiêu vậy mà lại học trong một ngôi trường bình thường như bao đứa trẻ khác, thậm chí là đi học cũng không có người đưa đón mà phải đạp xe về nhà.

" Long! Đang nhìn vào cái gì đó! Tập trung nào!" Đặng Minh Phương có chút nhỏ giọng nhắc nhỡ.

" Hì! Mình đang suy nghĩ cậu giống ai, là giống cha hay giống mẹ mà xinh thế!" Phạm Long trêu ghẹo.



" Xì! Thôi đi ông thần! tập trung vào một cái! Đến lúc thi không đậu tốt nghiệp thì đừng hỏi lá cây tại sao lại màu xanh!" Đặc Minh Phương trợn mắt lườm hắn.

Nhưng trong mắt Phạm Long đó chính là một cái liếc mắt đưa tình, khiến cho trái tim già cổi nay chợt nở hoa.

" Hôm nay là buổi học cuối cùng rồi đấy, từ ngày mai cậu phải tự ôn tập đấy! đừng có như vậy nữa!" Đặng Minh Phương cáu giận.

" Tốt! Tốt! bà cô nhỏ! Trăm sự đều nghe cô được chưa!" Phạm Long lấy lòng.

" Này Phương! Ra cùng bọn mình chụp một tấm ảnh lưu niệm nào!" lúc hai người đang liếc mắt tình tứ thì bên ngoài chạy vào một chàng thiếu niên, cao khoảng 1m6, tóc ngắn vô cùng tuấn tú, quần áo tương tất trắng tinh, trên nay lại cầm một chiếc máy ảnh cơ,

Tên này chính là lớp trưởng lớp 9-3 Lê Đình Khương, nghe nói đâu nhà tên này rất là giàu, cha hắn là tổng giám đốc công ty cao su Long Khang, thuộc về công ty Quốc doanh.

Và tay Lê Đình Khương này rất là chú ý đến Đặng Minh Phương, thậm chí ban đầu hắn học ở lớp 9-2 vì muốn được thân cận với Minh Phương mà lợi dụng mối quan hệ của cha mình để được chuyển lớp vào này.

Minh Phương do dự một chút rồi mới lôi Phạm Long đi ra ngoài cùng nàng.

" Long! Chúng ta cùng chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm!" Minh Phương nhỏ giọng. ngay sau đó mặt nàng nổi lên một rặng mây đỏ, cúi đầu chạy băng ra bên ngoài.

Mà lúc này tên Lê Đình Khương lại nhìn Phạm Long với một ánh mắt nghi kỵ thậm chí còn có một chút băng lãnh.

" Thằng nhóc này!" Phạm Long dùng đầu gối để suy nghĩ thì cũng đủ biết tên kia đang suy nghĩ cái chuyện gì trong đầu rồi.

" Long! Tao với mày chung một lớp! tao thật tâm khuyên với mày một câu. Con vua thì được làm vua. còn con nhà sãi thì ăn cơm chùa quét lá đa!" Lê Đình Khường trầm giọng với tư thái của một kẻ bề trên dạy bảo Phạm Long.

" ha ha ha! Vậy tao cũng chân thành báo cho mày biết trước một cái tin tức, không sớm thì muộn thì cha mẹ mày cũng sẽ gặp mẹ của Minh Phương sớm thôi! tao tin ngày đó cũng không xa đâu!" Phạm Long lộ ra một nụ cười tràn đầy thâm ý. Sau đó hắn cũng không để ý cái tên kia nghĩ gì trong đầu, mà đuổi theo Minh Phương.

Quả thật theo như trí nhớ trước kia của hắn, thì trong hai năm tới quả thật cha mẹ Lê Đình Khương gặp mẹ Đặng Minh Phương. Nhưng không phải cuộc gặp thân thiếc chào hỏi ra mắt gia đình, mà chính là là gặp trên tòa án, với thân phận mà bị cáo và thẩm phán.



Lê Đình Lễ là cha của Lê Đình Khương chính là tổng giám đốc công ty cao su Long Khang, nhưng lại t·ham ô· của công, làm giả sổ sách ăn chặn tiền của quốc gia, nhưng những thế còn lợi dụng chức quyền bớt xén tiền lương công nhân. Pha loãng mũ cao su bằng nước để tăng nguyên liệu đầu vào.

Nghe nói đại án năm đó dính liếu tới rất nhiều nhân vật quan trọng trong thị trấn, thậm chỉ là tỉnh cũng bị liên lụy không ít người.

Mà lúc đó Phạm Long lăn lê ngoài đường, việc chính thức thì không biết, nhưng việc hóng hớt chuyện thì vẫn có nghe qua mấy phần.

Sau thời gian giải lao, cũng là tiết cuối cùng của năm học, tiết sinh hoạt chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm chầm chậm bước vào lớp, hôm nay bà ta mặc một chiếc áo dài có hình hoa sen rực cháy, nhưng lại rất không phù hợp với thân hình lùn 1m5 nhưng lại nặng đến 60 kg, nhìn khốc khác gì một con heo mập.

Bộ dạng rất là quái dị, thế nhưng cả lớn không ai dám cười chỉ biết nghẹn trong lồng ngực mà thôi.

" Hôm nay là buổi học cuốc cùng! Các anh chị cũng đã lớn rồi, cũng sắp trở thành một người trưởng thành, có suy nghĩ, tư duy của riêng mình!"

" Tôi biết các anh chị cũng không ưa gì tôi! Nhưng tôi vẫn rất tự hào là làm tròn trách nhiệm của một nhà giáo! Truyền đạt kiến thức cho học trò của mình!"

" trên đây chính là danh sách phòng thi vào đầu tuần tới! các cậu xem và nhớ kỹ số báo danh cùng phòng thi!" giáo viên chủ nhiệm nói một tràn.

" Minh Phương! Em lên đây cô nhờ một chút!" bà ta liền gọi Minh Phương.

" Vân thưa cô!"

" ngày mai là lễ tổng kết cuối năm! Những ai học sinh giỏi sẽ được tham dự buỗi lễ tổng kết này! còn các bạn đạt danh hiệu học sinh tiên tiến sẽ được phát giấy khen cùng phần thưởng ngay tại lớp!"



" bốp! bốp! bốp!" liên tiếp một tràn vỗ tay như pháo hoa vang lên.

Đương nhiên là thích thú rồi, vì sao ư! Ai mà muốn đi tham dự cái lễ tổng kết chán ngắt ấy, ngoài việc phơi nắng ra.

Còn riêng những đứa đạt danh hiệu học sinh giỏi thì mặt vui như mở cờ.

" Đầu tiên ta thay mặt cho hội cha mẹ học sinh cùng tập thể giáo viên cùng học sinh toàn trường chân thành cảm ơn phụ huynh học sinh Lê Đình Khương đã tài trợ cho phần thưởng tổng kết năm học năm nay! Mọi người cho một tràn vỗ tay!"

" Bốp Bốp! Bốp!" lại một trận đại pháo liên thanh.

Lúc này ngực Lê Đình Khương ưỡn lên thật cao, tự hào vì chính cha mình đã tạo điều kiện cho bản thân.

Sau đó là một màn phát giấy khen phần thưởng, cái lớp 9-3 này hầu như đều là những người giỏi, cả lớp 32 người, lại có đến 23 người đạt danh hiệu học sinh tiên tiến, 7 người là học sinh giỏi. riêng chỉ có hai thành viên cá biệt, không nói thì mọi người cũng hiểu đó là ai.

" Tất cả cho một tràn pháo tay! Chúc mừng các học sinh ưu tú của chúng ta!" lúc này bà giáo viên mập lùn này lại không quên liếc nhìn Phạm Long bằng một ánh mắt khiêu khích vô cùng đáng ghét.

" Nhân! Mày biết cái gì không ?" Phạm Long cợt nhã hỏi.

" Chuyện gì?"

" Tao và mày đanh nhìn những đứa nhân viên của mình!" Phạm Long cười ha hả nói.

" ha ha ha! Chuẩn! chuẩn như Lê Duẩn!" Thằng Nhân cũng vô cùng thích trí vỗ đen đét lên vai hắn.

" Xì! Cậu chỉ được giỏi cái miệng cái mồn!" Đặng Minh Phương chu mỏ trừng mắt nhìn Phạm Long.

" ha ha ha! Mình nói có gì sai nào! Ha ha ha! Hay chúng ta cá cược một phen! Xem lời nói của mình có thành sự thật hay không ?" Phạm Long khiêu khích.

" Cá Cược thế nào?" Đăng Minh Minh tiếp.

" nếu sau này! một nửa số người đứng trên bục kia lúc này làm việc cho mình, thì cậu phải làm người yêu mình nhé!" Phạm Long lưu manh nói.

" xì đồ xấu xa! Cậu đi c·hết đi!"