Từ thái độ của Phạm Long cho đến cách ứng xử, phương thức nói chuyện trưởng thành, không những không sợ những lời lẽ uy h·iếp của lão. Thậm chí Phạm Long còn lợi dụng lời lẽ sắc bén của mình lại có thể uy h·iếp được lão. Điều này khiến cho một giáo viên lâu năm như lão cũng phải bất ngờ và xem thằng học sinh ngỗ nghịch này bằng một con mắt khác.
Lúc này không khí trong lớp cực kỳ đè nén, mọi người hầu như chỉ tập trung vào hai người một là giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng là một người độc ác, thâm hiểm nhất trường và một tên học sinh cực kỳ nổi tiếng trong khối lớp 10 với kỳ danh Sửu Nhi không sợ bất kỳ một ai.
Phạm Long mắt đối mắt nhìn chằm chằm vào lão thầy chủ nhiệm, mỗi một động tác, một ánh mắt, hay một chút cảm xúc lưu trên khuôn mặt kia Phạm Long đều lưu lại trong đáy mắt.
Nhìn thấy từ trong ánh mắt của lão Sơn Ròm lộ ra một chút do dự Phạm Long ngay lập tức tiêm thêm một mũi thuốc kích thích.
" Thưa thầy! Em nghe nói những năm 90 thầy được cử sang du học tại Liên Xô đi! Đến nay cũng hơn 20 năm rồi! nhưng đến giờ phút này thầy vẫn là một giáo viên phổ thông."
" Nếu dựa vào các mác du học Liên Xô lại có thâm niên gần 20 năm tại trường, nhưng thầy vẫn là một giáo viên bình thường! việc này chứng minh cái gì?"
" Một là thầy không có đủ năng lực để đảm nhận các chức vị cao hơn!"
" Còn hai là thầy không các lãnh đạo vừa mắt!"
" Đã như vậy ngày hôm nay thầy chỉ vì một chuyện không đâu vào đâu mà chọc giận tới một vị lãnh đạo nào đó! Em có thể chắc chắn rằng thời gian kế tiếp của thầy nhất định sẽ không được yên ổn đâu!" Phạm Long nhìn chằm chằm vào lão Sơn Ròm giọng điệu cùng thái độ lệ ra sự uy h·iếp.
" Mày!" Lão Sơn Ròm lúc này đã nhịn không được mà chỉ thẳng mặt Phạm Long. Lão định mắn cái gì đó nhưng lão chỉ có thể quát ra được một chữ mày rồi thôi.
Lão tức giận nghiến răng ken két, ngay sau đó tức giận xách túi xách trực tiếp ra khỏi phòng học.
Cả lớp C3 dường như c·hết lặng, đám học sinh không nhịn được mà phải hít từng ngụm khí lạnh, đôi mắt có chút hoài nghi nhân sinh nhìn Phạm Long.
Cho dù đám học sinh này là những học sinh ưu tú được tuyển chọn từ vài chục các trường trung học cơ sở. thế nhưng đám học sinh này chỉ là những bông hoa được nuôi trong lồng kính, chưa thực sự v·a c·hạm với xã hội này.
Đối với bọn họ việc phục tùng giáo viên chính là tuyệt đối, được đưa lên hàng đầu. lời của giáo viên luôn luôn đúng. Giáo viên quát mắng chính là do bản thân sai.
Bản thân bị mắng đó chính là giáo viên vì tốt cho bản thân mới mắng. mắng bạn đó chính là còn quan tâm đến bạn.
Hơn nữa người Việt vốn là một chủng dân tộc tôn sư trọng đạo. dạy một chữ cũng là thầy mà dạy nửa chữ cũng là thầy.
Cho nên việc Phạm Long dám đứng ra tranh luận với thầy giáo chủ nhiệm vào thời điểm này đã là một chuyện phi thường rồi. Không những Phạm Long đứng ra công khai, phản kháng lại sự áp đặt của giáo viên chủ. mà thậm chí hắn còn cứng đối cứng uy h·iếp lại giáo viên. Điều này mới thật sự khiến cho cả lớp phải đứng lặng và nhìn Phạm Long bằng một con mắt khác.
Nhưng về phần Phạm Long thì sao, thật sự đằng sau của hắn có người, cho nên mới lớn tiếng ngạnh kháng cùng giáo viên chủ nhiệm đến như thế.
Đương nhiên là không phía sau hắn chẳng có ai ngoài hắn cả. lần này thật ra Phạm Long chỉ là thùng rỗng kêu to, hư trương thanh thế mà thôi.
Phạm Long kiếp trước đã gặp cái dạng người như lão Sơn Ròm quá nhiều rồi. Lão ta chính là cái dạng người khi yếu sợ mạnh. Đối diện với lão chúng ta càng lùi bước thì lão ta càng lấn tới, lão ta sẽ ép bản thân đến mức không còn đường lui và kết cục chính là rơi xuống vực thẳm.
Nhưng nếu ta không những không sợ, mà còn tỏ ra khí thế cường ngạnh, ăn mềm chứ không ăn cứng. thậm chí cùng lão ta trực tiếp đối đầu thì với cái dạng người này nhất định sẽ lui bước, cũng không dám làm khó dễ nữa.
Mà cho dù phía sau lưng Phạm Long không có người thì đối phó với cái dạng giáo viên này hắn có hàng chục cách để đối phó. Cho dù là bằng con đường chính đạo, hay tà đạo đều được.
Nhưng người xưa có câu đánh chó không nên đánh chó đến đường cùng, có cùng sẽ bứt dậu. khi ép một người đến mức đường cùng bạn sẽ không biết hắn sẽ làm gì để trả thù bạn đâu. Cho nên nếu lão ta biết đều Phạm Long cũng không sẽ ngại xuống nước hạ cho lão ta một bậc thang.
Nhìn thấy lão Sơn Ròm tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng học, mấy giáo viên bên cạnh đương nhiên phải chạy ra xem xét tình hình rồi.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm lớp C1 là thầy Thủy là giáo viên sử cũng đi ra hỏi thăm.
" Có chuyện gì vậy?"
Thầy Thủy tuổi cũng đã khá cao, thuộc về những giáo viên thế hệ đầu của trường, hình như là cùng niên khóa với thầy Hùng, mọi người đều từng du học Liên Xô trở về cả.
" Dạ! bọn em cũng không biết nữa! chắc nhà thầy ấy có việc! nên phải về sớm!" Phạm Long đứng ra nói chuyện với thầy Thủy với sắc mặt bình thành dường như chuyện vừa rồi không phải do hắn gây ra vậy.
" Ờ! Nếu thầy Sơn đã về trước thì các em cứ sinh hoạt lớp bình thường! đợi hết tiết rồi tan học nhé!" Thầy Thủy nhỏ giọng nhắc nhở rồi xoay người trở về lớp.
Thế nhưng thầy ấy chỉ đi được vài bước thì quay người lại tiếp tục hỏi Phạm Long
" Em không suy nghĩ lại vấn đề kia! Thầy thấy em là một cậu học sinh tài năng! Đến cái dạng như thế này mà mặt em cũng không hề biến sắc. thì đây chính là một lợi thế của em trong các trận tranh luận, hùng biện!" Thầy Thủy không hiểu tại sao lại tiếp tục khuyên Phạm Long.
" Dạ! em không có quá nhiều thời gian để tham gia! Hơn nữa trong trường này cũng có rất nhiều người có tài năng vượt xa em!" Phạm Long có ý né tránh.
" Hey. . . vậy thôi! các em giữ trật tự!" Thầy Thủy cũng có chút thất vọng rời đi.
" Long! Bạn không thật sự suy nghĩ lại hay sao? Do dù bạn không có đi theo con đường công chức nhà nước! nhưng nó có thể giúp bạn không cần thi đại học, thậm chí còn được tuyển thẳng vào các trường đại học danh tiếng!" Lúc này Trần Thanh Mai thấp giọng nói.
Đối với những học sinh bình thường mà nói, không phải nói như hầu hết 95% học sinh cả nước cũng chẳng ai quan tâm đến mấy cái lớp tài năng, lớp mầm non, lớp bồi dưỡng học sinh giỏi cả.
Nhưng đối với những trường trọng điểm, đạt chất lượng quốc gia thì đây chính là một câu chuyện khác. Quốc gia nằm tìm kiếm nhân tài để phát triển cho tương lai hằng năm đều sẽ phát động ra rất nhiều cuộc thi, tranh tài ví như cuộc thi đường l·ên đ·ỉnh Olympia, các giải olympic toán học, vật lý, hóa học. . . chế tạo robot. . . . Những cuộc thì này không những là sân chơi, nơi thử thách cũng là một nơi để các học sinh ưu tú giao lưu và phát nhân mạch.
Những học sinh nào ưu tú đạt được các thứ hạng cao sẽ được tuyển thẳng vào các trường đại học danh tiếng như Bách Khoa, Khoa Học Tự Nhiên, Công Nghệ Thông Tin, Ngoại Thương. . .
Đó là những gì mà những học sinh ưu tú này có thể đạt được sau khi thông qua các cuộc thi.
Nhưng nhà trường sẽ được gì? Đó là danh tiếng và tăng thứ hạng cấp bậc trường trung học phổ thông.
Lấy ví dụ trường Long Khánh năm nay xếp hạng 198 trên cả nước, thứ hạng là do công sức của rất nhiều học sinh ưu tú của trường tại các niên khóa trước đã đạt được các giải lớn trong các cuộc kỳ thi học sinh giỏi cấp quốc gia.
Nhưng nếu năm nay trường không đoạt thêm các giải thưởng lớn nào thì việc này đồng nghĩa với việc thứ hạng của trường sẽ giảm xuống. như vậy danh dự của trường sẽ giảm sút và nhận được ít tài nguyên hơn từ sở giáo dục.
Có thể nói một khi nhà trường phát hiện ra một học sinh có tài năng, có năng khiếu thì nhà trường có thể dùng mọi biện pháp để thuyết phục học sinh đó. Và đương nhiên từ trước đến nay Phạm Long là người đầu tiên không bị thuyết phục. cho nên lão Sơn Ròm mới chuyên quyền dùng biện pháp cứng rắn để ép Phạm Long vào khuôn khổ như thế.
Nếu đứng ở góc độ nhà trường, góc độ của giáo viên và góc độ của gia đình thì đó chính là một điều vô cùng vinh dự và tự hào. Thế nhưng nếu đứng ở góc độ của Phạm Long thì đó lại là một câu chuyện khác.