Chi vui vẻ nhìn mâm đầy thức ăn mà dì Lan chuẩn bị, nào thịt nào cá, canh xào mặn đều đủ cả. Mùi thơm xộc vào trong mũi làm Chi không chịu nổi nữa rồi. Từ sáng giờ cô chưa ăn gì cả hơn nữa đồ ăn mà dì Lan nấu thì trên cả tuyệt vời luôn, không có gì để bàn cãi.
- Có cả món con thích nữa đấy.
Dì Lan bậc cười. Sao cái mặt xinh đẹp mà cái nết đói bụng khó tả thế nhỉ? Bà quay sang Đình Duy mỉm cười dịu dàng.
- Ngồi đi cháu. Đừng để ý nhé, cháu cứ xem đây như nhà của mình.
- Vâng. Để cháu giúp cô một tay ạ.
Nói rồi Đình Duy đi thẳng vào bếp cùng Chi phụ bê đồ ăn ra bàn. Nói thật, quen nhau một năm đây cũng là lần đầu tiên mà Đình Duy được ăn bữa cơm gia đình ở nhà Chi. Lại trong tình huống gia đình đang căng thẳng như này anh cũng hơi ngại nhưng biết làm sao được người nào đó không cho anh về. Cứ kéo ghế ngồi sát bên cạnh làm anh cũng hết cách.
Đợi cả nhà đông đủ, mọi người mới bắt đầu động đũa. Trên bàn ăn Ngọc cứ liên tục liếc mắt nhìn Đình Duy làm Chi thực khó chịu.
" Con nhỏ này đúng là hết thuốc chữa. Còn nhìn? Không biết xấu hổ hả?"
- Này, anh Đình Duy. Anh thử ăn một ít trứng sốt xem thế nào.
Vừa nói Ngọc vừa gắp một cái trứng vào chén Đình Duy. Chi lập tức cau mày.
" Trời đất ơi, đang làm cái quái gì vậy? Tưởng tôi chết rồi hay sao?"
Mọi người cũng kinh ngạc nhìn Ngọc. Đơn giản trước mặt nhiều người như vậy gắp đồ ăn cho người yêu của chị gái thì đúng thật là... người ta nhìn vào còn tưởng cô ta mới là người yêu cũng nên.
- Anh Duy không thích ăn trứng, cũng không thể ăn.
Chi đổi cái bát của mình cho Đình Duy còn bản thân gắp lấy cái trứng ăn ngon lành. Ngọc không hiểu, cô ta còn cho rằng Chi đang cố ý làm khó cô ta.
- Tại sao chứ? - Ngọc nhăn mặt.
- Tại vì tôi dị ứng với trứng.
Ngọc giật mình, cô ta cứng đờ người. Chuyện này cô ta hoàn toàn không biết. Chính miệng cô ta thề thốt bản thân yêu anh hơn Chi nhưng chuyện quan trọng như dị ứng cô ta còn hề không biết đến. Đình Duy sẽ có suy nghĩ gì về cô ta? Khóe môi Ngọc giật giật.
- Xin... xin lỗi... em không biết chuyện...
Còn chưa nói xong đã bị Chi cắt ngang:
- Nếu em không biết có thể hỏi chị mà? - Chi lạnh lùng.
Vừa nói cô vừa quay sang nhìn Đình Duy sau đó gắp một cái bông cải xanh bỏ vào bát của anh.
- Anh Duy chính là thích ăn nó nhất.
Đình Duy cười cười, anh nhướng mày.
- Phải không?
- Không phải sao?
Nhìn hai người họ thân mật như vậy Ngọc xấu hổ. Cô ta cúi gầm mặt tức giận tới độ tay run rẩy.
" Tất cả là tại chị, nếu không người ở bên cạnh anh Duy đã là tôi rồi. Nếu tôi bên cạnh anh ấy thì chị có đắc ý được như vậy không?"
Ngọc chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào trong miệng. Như trút giận cho bản thân cô ta câm hận nghiền nát thức ăn thành mảnh vụn đến khi ông Sơn mở lời Ngọc mới ngẩn mặt lên, rất nhanh cô ta đã trở về trạng thái bình tĩnh vốn có ban đầu.
- Con no rồi, con xin phép ạ.
Ngọc đứng dậy cô ta đi thẳng lên tầng. Bữa ăn sau đó cũng không có gì đặc biệt. Phần lớn cuộc hội thoại là ông Sơn hỏi thăm công việc, sức khỏe của người bạn cũ thì không còn gì khác.
Sau khi ăn xong cả hai cùng nhau rửa bát. Nhưng Đình Duy lại không cho Chi động vào. Đúng ra dì Lan không định để anh dọn rửa vì ai lại để khách khứa rửa bát bao giờ. Tuy nhiên, anh lại chủ động làm tất. Chi thấy anh nghiêm túc như vậy cô lại nổi hứng chọc ghẹo, cô huýt nhẹ vào người anh một cái. Nháy mắt lia lịa nói với anh:
- Sau này anh cưới em rồi cũng rửa bát như thế nhé?
Đình Duy im lặng, mắt không chớp lấy một cái, vẫn tiếp tục công việc tắm bát đũa của mình. Thấy anh không nói gì Chi lại luyên thuyên:
- Cũng không cần đâu, bát đũa em có thể rửa. Việc nhà em cũng có thể làm hay sau này em làm cũng được.
- Nhà tôi phụ nữ không rửa bát.
Chi nghe vậy hai mắt sáng rỡ:
- Thật á?
- Ừm.
- Nói vậy anh sẽ cưới em đúng không?
Đình Duy dừng lại động tác. Anh từng bước ép sát, đột nhiên ép Chi vào thành bếp làm cô giật mình rớt miếng ổi đang cầm trên tay xuống đất. Căng thẳng đến độ miếng ổi vừa cắn vào miệng cũng quên nhai.
- Em nghĩ sao?
Trời ạ giọng nói vừa quyến rũ vừa ấm áp như này đố ai mà chịu được. Chi nhìn cái mũi cao thẳng tấp của anh thì đơ người.
" Bình tĩnh nào Chi, sao mày phải căng thẳng, giờ mà nói đồng ý thì có mất giá quá không ta?"
Não Chi hoạt động hết công suất.
" Mình biết mà, anh ấy đã mở lời như vậy mình cũng nên cho anh ấy một cơ hội. Giá để lâu quá cũng thối, mặc kệ."
Cô nhắm chặt mắt, môi chu ra.
- Em đồng ý.
Đình Duy nhìn cô chằm chằm. Như có điều suy nghĩ đột nhiên anh đứng thẳng người.