Đình Duy nghe xong đứng hình. Anh có chút hoảng hốt. Chuyện này… cũng hơi quá rồi đấy. Rốt cuộc Đình Duy cũng ý thức được nguy hiểm phía sau lòng tốt của Ngọc, thì ra đây mới là mục đích cô ta đưa Chi ra ngoài.
Sắc mặt anh liền thay đổi, anh nhìn Minh Hoàng đang chăm chú nướng thịt thì cau mày, quai hàm siết chặt.
" Còn có cả anh ta."
Đình Duy véo cái má đang phúng phính lên vì độn quá nhiều thịt của Chi, anh mỉm cười.
- Em đi rửa mặt đi kìa, một lát kiến bâu đầy mặt thì ôi thôi, thật xấu xí.
- Chú mới xấu ấy. - Chi bĩu môi, cô thè lưỡi chọc quê anh sau đó nhanh chân chạy đi rửa mặt.
Lúc này ở gần đó có một cặp mắt nhìn chằm chằm vào mọi hành động của bọn họ.
" Tách."
Tiếng máy ảnh vang lên. Đình Duy xoay đầu thì không thấy ai cả. Thật kì lạ. Suốt chặn đường đến đây anh cũng không nhìn thấy người đàn ông hôm nọ nữa. Hơn nữa anh đã đeo đồng hồ định vị cho Chi, nhà vệ sinh cách đây cũng không xa mấy. Có lẽ là anh nghĩ nhiều, chắc ai đó gần đây chụp ảnh kỉ niệm mà thôi.
Dưới ánh đèn lung linh. Bờ biển lăn tăn từng con sóng nhỏ vỗ về bãi cát mịn. Bốn người ngồi trước bàn nhìn ngắm cảnh biển lúc về đêm. Cùng nhăm nhi đồ nướng kèm một chút rượu. Biển về đêm gió thổi hiu hiu có chút se lạnh, khung cảnh này thật bình yên làm sao.
…
Sáng sớm, Chi cùng Đình Duy đến lều còn lại, đáng nhẽ Chi với Ngọc ngủ chung một lều nhưng vì hôm qua bị Ngọc mắng nên Chi có chút sợ thế là cứ như miếng keo dính chuột bám theo Đình Duy mãi không buông. Sau đó cô ngủ lúc nào cũng không hay.
Có vẻ như lều không khóa.
Chi đi đến giở cửa lều ra thì bàng hoàng hoảng sợ kéo tay Đình Duy. Đình Duy cũng vội che mắt Chi lại, anh còn không quên sẵn tiện chụp lấy một tấm hình.
Bên trong Hoàng cùng Ngọc đang ngủ chung một chỗ, quần áo cũng không mặc tử tế. Cũng may là còn có cái chăn giữ lại cho bọn họ chút mặt mũi cuối cùng.
Nghe tiếng hét của Chi, Ngọc cũng giật mình, cô ta mơ màng tỉnh dậy phát hiện hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mình, bên cạnh còn có cả Hoàng, anh ta còn không mặt quần áo. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Không phải người ngủ cùng cô ta đêm qua là Đình Duy sao? Còn có Hoàng, người anh ta nên ngủ là Chi mới đúng, sao lại đổi thành cô ta rồi.
Ngọc xấu hổ, giờ phút này cô ta chỉ muốn chết quách đi cho xong. Loại chuyện này sao có thể xảy ra trên người cô ta được, quan trọng hơn nó lại xảy ra trước mặt Đình Duy người cô ta yêu nhất.
- Anh Đình Duy, anh nghe em giải thích…
- Không cần phải giải thích. Đều là người trưởng thành tôi hiểu mà.
Ngọc cứng đờ người, cô ta suy sụp, lúng ta lúng túng nước mắt không ngừng rơi trên má.
“Có phải anh ấy sẽ nghĩ mình hư hỏng, có phải sẽ chê mình không được sạch sẽ?”
Mặt Ngọc trắng bệch không còn giọt máu, cô ta điên cuồng giải thích. Nhưng giải thích thế nào được, hoàn cảnh hiện tại chính là bắt gian tại giường vô phương cứu chữa.
- Không phải đâu… hu hu… anh Đình Duy, em không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, em không biết gì cả…
Lúc này, Hoàng cũng tỉnh lại, hắn ta ngơ ngác xoa hai bên thái dương đau nhức.
- Có chuyện gì vậy? Ồn ào quá.
Đợi bản thân tỉnh táo lại một chút nhìn Ngọc đang khóc tu tu bên cạnh Hoàng cau mày. Ý thức được đêm qua đã xảy ra chuyện gì hắn ta im lặng không nói nửa lời.
Ngọc không thể kiên nhẫn được nữa, cô ta liên tục đánh vào người Hoàng, không ngừng gào lên trong bất lực:
- Anh nói gì đi chứ… hu hu… nói gì đi, nói gì đi… nói hôm qua chúng ta uống say… đều tại anh cả… đều là tại anh. Tôi giết chết anh…
- Đủ rồi. - Hoàng hét lên, hắn ta cảm thấy thật phiền phức. Chuyện xảy ra hắn đã đau đầu lắm rồi Ngọc còn lôi lôi kéo kéo, khóc lóc ầm ĩ như mụ điên khiến hắn không thể chịu nổi.
- Nếu cô không chủ động một mình tôi thì xảy ra chuyện gì. Sao cô có thể đổ hết lên đầu tôi được.
- Đó là vì tôi nghĩ anh là…
Ngọc nhìn Đình Duy, suýt thì cô ta đã lỡ lời.
Đình Duy cũng không quan tâm tới hai người bọn họ anh kéo Chi đi ra ngoài. Lạnh lùng cảnh cáo.
- Tôi không quan tâm hai người có quan hệ gì, tốt nhất hai người đừng có ý đồ gì khác với Chi nếu không thì đừng trách.
- Không phải, anh Đình Duy, mọi chuyện không phải là như vậy mà… hu hu… không, không phải… - Ngọc ôm mặt, cô ta không ngừng thút thít trông vừa bất lực vừa đáng thương vô cùng.
- Còn nữa, có gấp đến mấy cũng nên cẩn thận một chút, lần sau nhớ khóa lều để trẻ em nhìn thấy thì không phù hợp. - Đình Duy nói xong kéo Chi rời đi.
Trong lều chỉ còn lại hai người bọn họ trần như nhộng, Ngọc đau đớn ôm mặt, cô ta bất lực gục đầu xuống gối.
- Hết rồi… không còn gì nữa… hết thật rồi…
…
Hai đôi chân dạo bước trên bờ cát trắng mịn cảm nhận từng đợt sóng dập dìu lăn tăn vỗ nhẹ vào chân, buổi sáng có một chút nắng nhẹ nhưng không đáng kể. Chi giang tay đón lấy làn gió mới của buổi ban mai, cảm giác mát lạnh lại khoan khoái của thiên nhiên đánh thức mọi giác quan của con người làm người ta thật thoải mái.