Trở Lại

Chương 56: Cam tâm tình nguyện



Chi ôm ông Sơn vào lòng, hai mắt có hơi cay, Chi kiềm lòng không đặn nước mắt chảy dài.

Thì ra đây là lí do mà ông Sơn luôn dung túng cho Ngọc, Ngọc gây ra tội tài đình ông tự mình đến đó chuộc lỗi với gia đình Hoàng. Nhận mọi lời sĩ vã cũng không hề than thở một tiếng. Thì ra ông ấy luôn tự trách bản thân đã khiến Ngọc thành ra như vậy, sau đó quy hết tội lỗi về bản thân mình. Một mình gậm nhắm tất thảy.

- Không ạ. Tất cả đều vì sự tự ti ích kỷ của Ngọc, ba không có lỗi gì ở đây cả.

- Không đâu. - Ông Sơn phủ nhận, bắt đầu kể lại:

- Lúc đầu ba lập nghiệp ba Ngọc đã từng giúp đỡ ba nên lúc Ngọc một mình ba đã hứa chăm sóc nó thật tốt, dành mọi điều tốt đẹp cho nó xem như bù đắp. - Ông Sơn mệt mõi, ngàn lần căm ghét bản thân, nước mắt không ngừng.

- Không ngờ ba đã sai, ba chiều hư Ngọc nên nó mới có cơ hội hết lần này đến lần khác làm hại tới con.

Chi đau xót trong dạ. Cô không biết nên an ủi ông Sơn thế nào cho phải. Sự việc dù sao cũng đã xảy ra có làm thế nào cũng không thể thay đổi.

- Con không trách ba. Nếu ba cứ như thế này cơ thể sẽ không chịu nổi.

Chi ôm ông Sơn thật chặt, nhẹ nhàng vỗ lên ông.

- Ba đã tận tâm chăm sóc cho Ngọc ngần ấy năm đã xem như trả hết nợ cho nhà cô ta từ lâu, hơn nữa nếu như ba không trụ được vậy mẹ Lan, con gái ba và cả tâm huyết cả đời của ba phải làm thế nào?

Ông Sơn không nói gì nhưng trong lòng dường như có một tia sáng hé mở, tia sáng dần dần xua tan nỗi muộn phiền trong lòng ông, đúng vậy, ông còn có một người vợ hết lòng, một đứa con gái hiếu thảo thì còn mong gì hơn. Bọn họ đang mỉm cười chờ ông phía trước nên ông không thể gục ngã được đúng không?

- Ba đói rồi, chắc con và mẹ cũng chưa ăn gì nhỉ? Chúng ta đi ăn cơm thôi.

Chi buồn cười. Người ba này của cô quá nhạy cảm đi nhưng cũng dễ dỗ dành. Chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa tự nhiên sẽ có cách khắc phục.



Hôm nay chủ nhật, Chi cầm một bó hoa cúc đến chùa, Chi đứng trước di ảnh của Ngọc một lúc lâu.

- Sao? Vẫn tốt chứ. - Chi đột nhiên nhoẻn miệng.

- Ở đây mỗi ngày đều có thể nghe kinh phật, ngày ngày tịnh tâm. Thế nào tao vẫn tốt với mày đúng không?

- Người ta nói khoan dung với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân. Nhưng tao thì không như thế…

Chi im lặng vài giây, giọng nói chậm rãi mang theo vẻ trầm ổn tự nhiên.

- Tao tha thứ cho mày đấy, tha thứ cho sai lầm của kiếp trước lẫn kiếp này của mày, tha thứ cho mọi tổn thương mà mày đã gây ra cho tao. - Ánh mắt Chi như hồ sâu tĩnh lặng.

- Mong là mày sẽ ra đi thanh thản, chúng ta coi như xí xóa, nếu có kiếp sau cũng đừng gặp lại nữa.

Nói rồi Chi đem quyển nhật kí của Ngọc đốt đi, hóa nó thành tro bụi, để nó được về với chủ nhân của mình, cũng mong là kiếp sau những chữ được in trong nó là mọi điều tốt đẹp và hạnh phúc.



Bốn năm sau,

- Cháu này, chạy nhanh thế té thì phải làm sao?

- Không đâu, cháu khỏe lắm đấy ạ. - Cậu nhóc giơ tay lên lộ ra cánh tay trắng sữa, hai má phúng phính vô cùng đáng yêu. - Chú nhìn xem cơ bắp của cháu này.

Người đàn ông buồn cười, hắn ngồi xuống đưa tay ra nhéo hai cái má bánh bao của cậu nhóc.

- Dễ thương quá, cháu tên là gì vậy?

Cậu bé vẫn còn chưa kịp trả lời thì đằng xa đã văng vẳng tiếng gọi với tới:

- An An con chạy đâu mất rồi.

Chi sững sờ khi nhìn thấy Hoàng đang ngồi ở đó, Hoàng cũng cứng đờ khi nhìn thấy cô. Hắn từ từ đứng dậy, không biết hắn nghĩ gì trong đầu sau vài giây ngắn ngủi hắn đột nhiên giương môi.

- Con của em à?

Chi cũng không hề có ý che giấu.

- Đúng vậy, thằng bé tên là Cao Vĩ An.

“Và thằng bé cũng không còn liên quan gì đến anh nữa.”

Hoàng cười cười.

- Tên hay nhỉ? Đình Duy đặt sao?

Đình Duy từ phía sau đột nhiên xuất hiện, không hề nhiều lời, giọng anh lạnh nhạt.

- Đúng vậy. Tôi mong thằng bé một đời bình an.

Nói rồi Đình Duy chậm rãi đi đến bế An An lên, một tay còn lại nắm chặt tay Chi. Gia đình ba người vui vui vẻ vẻ, hạnh phúc dời đi.

- Chúng tôi đi trước nhé, tạm biệt.

E là sau này cũng không còn gặp lại.

Hoàng rũ mắt, nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc thế này tim hắn không khỏi hẫng đi một nhịp, ánh mắt có chút mơ hồ phức tạp, bước chân hắn nặng nề xoay mặt rời đi.

Thật ra Chi cũng rất bất ngờ, lúc vừa hạ sinh An An, cô ghé mặt sang Đình Duy, ánh mắt mong chờ nhìn anh.

- Anh muốn đặt tên con chúng ta là gì vậy?

Đối với cô, tên thế nào không quan trọng, kiểu nào cũng là thằng bé, đều là con của hai người bon họ mà.

- Cao Vĩ An thì thế nào?

Thoạt đầu, nghe xong cái tên Chi sốc lắm, sốc toàn tập. Lê An An, Cao Vĩ An, Chi nhớ lúc đó cô đã trố mắt thật lớn nhìn anh. Sao lại trùng hợp đến thế này.

Nhìn An An đang cười tít mắt đùa giỡn với Đình Duy Chi vô thức cong cong môi. Cha con nhà này hệt một khuôn đút ra, giống nhau y chang chẳng khác sái gì. Cũng hết cách, là gen của cô không đủ mạnh bằng ai kia, cô chỉ đành chấp nhận số phận.

- Hơi…

Chi không khỏi thở dài một hơi, chả trách trước đây nhìn Hoàng với An An không có điểm gì giống nhau. Cô với thằng bé cũng có giống tẹo nào đâu. Thì ra thủ phạm giật dây đang cao cao tại thượng đứng thù lù ở đây.

- Haizzz… - Chi lại thở dài.

“Kiếp đẻ thuê khổ không tả xiết.”

- Mẹ ơi, nhanh nhanh lên đi. Ba bảo sẽ dẫn chúng ta đi ăn đồ nướng này.

- Đến đây, đến đây.

Đẻ thuê thì sao? Cánh môi Chi nâng lên cao cao. Đều là cô cam tâm tình nguyện.

Trên đời này có rất nhiều sự lựa chọn nên đừng mãi chăm chăm nhìn vào một hướng.

Đôi khi bắt đầu lại trên một con đường mới lại chính là lựa chọn tốt nhất mà ta nên đi. Tĩnh lặng một chút, nếu không thể đi đường tắt có thể đi đường vòng, lựa chọn khác nhau sẽ có cuộc đời khác nhau. Nếu bạn vẫn cố chấp lao đầu vào ngỏ cụt đầy gai nhọn thì quả thật bạn thực sự không xứng đáng có được hạnh phúc.

_Hết._