Buổi tiệc trôi qua trong bầu không khí vui vẻ như thế .
Nhưng đêm vẫn không đủ dài cho những người bạn thân , một đêm dài chỉ như một cái chớp mắt đã trôi qua .
Chia tay nhau , hẹn ngày sau họ sẽ cùng nhau tụ họp thêm nhiều lần nữa . Tất nhiên là trong tiệc cưới của bọn họ : Tống Liên và Đặc Nhỉ , Sky và Đới Viêm , đám cưới muộn của Lâm Hàn . Cậu vốn không định làm , nhưng mọi người đều nhất quyết phải tổ chức , vậy nên cậu sẽ có một cái hôn lễ trọn vẹn cùng Tần Phong .
Chỉ là không biết khi nào ? Vì phía trước vẫn còn một hành trình trở về máy ấm nữa mới vẹn tròn.
Những ngày tiếp theo , Tần gia cũng trở về khoảng thời gian bình yên và hạnh phúc .
Tần phu nhân rất hiếu khách , bà chỉ thị đích danh hai người Tần Tranh và Trần Phóng làm người hướng dẫn và đưa cả hai người kia đi dạo chơi . Ai mà về sớm đừng trách bà hạ
Thủ không lưu tình .
Mặc dù Tần phu nhân là tâm hồn liên hoa thuần khiết , nhưng thời tuổi trẻ , trêи sa trường khối kẻ phải ngã tục dưới chân bà , giờ có chồng nên đỡ lắm rồi .
Vậy cho nên muốn bà ngọt bà sẽ ngọt , nhưng chống đối ... ha hả .
Ôi chao ! bà mong gì chúng chống đối là tốt nhất , nhất là Tần Tranh .
Người ta có câu :
Yêu nhau là duyên số
Nhưng cưới nhau là do sự cố bất ngờ .
Chậc chậc .... nói quả thực chí lý mà.
Giữa dòng đời hối hả , có hai kẻ đáng thương vẫn cố vẫy vùng mong thoát khỏi bàn tay số phận . Nhưng thứ họ đối mặt còn nhiều lắm , trêи là phu nhân , dưới là sói , bên hông là Lâm Hàn , hỡi thế gian ... ai mới là bạn của ta ?
________________
Một buổi tối bình yên giữa trời đêm gió mát , hương hoa nhè nhẹ đưa mang tâm hồn theo gió nhẹ bay .
Lâm Hàn ngồi trêи thảm cỏ xanh thả hồn theo màn đêm tĩnh lặng . Làn gió nhẹ đưa từng ngọn tóc bay bay .
Bên tai như vang vọng những âm thanh thực xa xăm , lúc xa , lúc gần . Lúc thê lương , lúc ấm nồng .
Ngẩn mặt lên nhìn trời , đôi mắt không tiêu cự nhìn vào nơi sâu thẳm ...
Ai ... ai đang gọi ...
" Tiểu Hàn...."
" ..... Hàn Hàn của ba ...."
" Ta rất nhớ con , ... tiểu Hàn ..."
" Về với ba được không ?..... tiểu .... Hàn....."
Cậu như kẻ mất hồn , ngồi
ngẩn người nhìn lên cao , miệng thì thầm thực nhỏ .
" Ai .... ai gọi tôi vậy .... là ai ?"
Tần Phong vừa đặt chân lên thảm cỏ êm mượt , đôi mắt chưa kịp hiện lên ý cười bỗng chốc hoá hoang mang .
Thoáng chốc anh đã đến bên cậu nắm lấy bờ vai , từng tiếng gọi hốt hoảng cất lên .
Nhưng cậu không nghe , cũng không cảm nhận được . " Ai ... ai đang gọi .."
" Tiểu Hàn , em sao vậy ? Tỉnh lại đi tiểu Hàn " Tần phong lo lắng hét to gọi cậu trở về .
Lâm Hàn thu lại tầm mắt , đôi mắt đỏ tan rã dần khôi phục một màu đen trong sáng . " Phong ... em muốn ngủ " nói rồi cậu ngã vào lòng anh thϊế͙p͙ đi .
Ở một nơi khác xa thật xa , có một người đàn ông đặt nhẹ nụ hôn lên gương mặt mệt mỏi vẫn đang nữa tỉnh nữa mê trêи giường .
Miệng vẫn không ngừng gọi tên của đứa con yêu quý đã thất lạc từ rất lâu.
Người nọ thở dài rồi cất bước rời đi , hai mươi bốn năm rồi ... vẫn chưa một lần hồi âm dù chỉ là báo bình an.
Phải đợi đến khi nào nữa đây ? Người kia ... sẽ chờ được hay sao ?
Người nọ vừa rời khỏi phòng lập tức bị một cậu nhóc quấn lấy , lo lắng hỏi han .
" Cha , baba sao rồi ? Người sẽ không sao chứ ?"
Người đàn ông tóc trắng nọ xoa nhẹ lên tóc cậu đáp " Không có việc gì đâu con đừng quá lo lắng , đây ... là tâm bệnh . Ta cũng không có cách nào chữa trị "
Cậu nhóc nghe đến đây mắt cũng đỏ hoe, nghẹn ngào khóc .
" Anh sẽ không quay về đúng không cha ? "
Người đàn ông thở dài , ôm lấy đứa con trai bé nhỏ vào lòng . Chính anh cũng không biết anh trai của nhóc có còn sống hay không ?
Một giọt nước mắt lạnh ngắt lăn dài nơi khoé mắt .
Lâm Hàn chợt tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu .
Dường như có thứ gì đó ... ẩn sâu trong tiềm thức luôn thôi thúc cậu tìm kiếm một cái gì đó . Cái gì đó thiêng liêng lắm . Rốt cuộc là thứ gì kia chứ ?
Tần Phong vẫn nằm bên cạnh nhìn cậu thật lâu không lên tiếng , tối qua cậu đột ngột ngất đi khiến cả nhà một phen hú vía , mặc dù Trần Phóng bảo cậu không việc gì nhưng suốt đêm anh không hề chợp mắt . Anh vẫn nhìn , vẫn quan sát cậu một bước không rời.
Nhìn thấy người đã tỉnh nhưng khoé mắt vẫn còn vương giọt nước mắt theo giấc mơ còn đọng lại . Đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm , tim anh đau lắm .
Lâm Hàn ngẩn ngơ chốc lát lập tức cảm giác được tầm nhìn của Tần Phong . Bốn mắt nhìn nhau , cậu có thể đọc ra hết những lo lắng trong đôi mắt kia .
Cậu hôn nhẹ lên đôi mắt ấy , nói nhỏ bên tai anh " Em không sao , đừng lo lắng nữa .
Ngủ ngoan , em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh . Hãy ngủ đi , ngủ cùng em " rồi cầu ôm lấy anh , bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên lưng như đang vỗ một đứa trẻ to xác .
Tần Phong lúc này cũng ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ , mặc kệ có ra sao , anh vẫn sẽ cùng cậu đương đầu .
Tần Phong ngủ đến trưa mới tỉnh , cậu vẫn ôm lấy anh say giấc nồng .
_______________
Khi hai người xuất hiện , mọi người đều thực vui vẻ. Bọn nhóc cũng rất vui , hôm nay cả gia đình sẽ cùng nhau đi siêu thị mua thêm đồ chơi mới .
Bốn cao thủ cấp SS lại được quang mình chính đại đi cùng như mấy ông chú vui tính . Họ có thể nô đùa , có thể chọn quà cho các nhóc chứ không phải như tượng gỗ biết đi .
Hình ảnh đó mới đẹp và hạnh phúc biết bao . Đó mới chính là một gia đình .
Lâm Hàn đứng cạnh quầy đồ chơi cho bé trai , cố nghĩ xem chọn loại nào sẽ hữu ích , vì bảo bảo cũng kén chọn lắm , cái gì quá đơn giản là không bao giờ nhìn tới .
Chợt , cậu nghe thấy một âm thanh bàn tán thực nhỏ . Cậu vốn không quan tâm nếu như người đó không nhắc tới hai từ Lâm Viễn .
Lâm Hàn nghiêm túc lắng nghe từng lời bọn họ nói
“ Haha ngươi không biết đó thôi , bây giờ ngôi vương đã đổi người rồi . Người kế vị là đại hoàng tử , nhưng chỉ tiếc “
“ Tiếc cái gì ?”
“ Chỉ tiếc đại hoàng tử về sau e rằng phải cô đơn suốt nữa phần đời còn lại . Ngươi biết đại hoàng tử yêu nhân loại chứ ? Là cái kẻ tên Lâm Viễn kia “
“ Ta biết , điều này thì chẳng phải mà sớm muộn hay sao ? Hơn nữa ... họ cũng chẳng có con , đại hoàng tử cũng không chịu lấy thêm người nữa “
“ Chính thế . Nhưng có một điều ngươi nói thiếu . Họ vẫn còn một đứa con nữa , năm nay cũng chỉ mới mười lăm , ngươi nói xem , thứ bán thú nhân yếu ớt như vậy làm sao của thể khiến mọi người kính phục . Mà cũng có khi nó cũng sắp bị đánh chết rồi “
“ Thật sao ? Ta mới ngao du hơn năm mươi năm mà có nhiều việc xảy ra như vậy , nhưng nói cho cùng đại hoàng tử chính là không có con nối dòng . Chả hiểu nhân loại có gì tốt , vừa yếu đuối , tuổi thọ cũng không cao , chả có gì để so sánh với chúng ta . Mà ngươi nhắc đến tên Lâm Viễn kia là có ý gì ? Chẳng lẽ ...?”
“ Ta nói cho ngươi biết , hắn ta chắc cũng sắp chết rồi . Suốt ngày thương nhớ đứa con đã thất lạc mấy chục năm trước . Chuyển sang tâm bệnh rồi , không cần ta nguyền rủa hắn cũng chết “
“ Ha hả ... đợi hắn chết rồi , chúng ta khuyên đại hoàng tử lấy người khác chẳng phải dễ hơn sao “
“ Việc đó còn cần ngươi nói sao , chuyến này ngươi về cùng ta xem kịch vui không ?”
“ Nhưng ta vẫn chưa chơi đã a”
“ Chơi cái gì mà chơi , tinh hệ của chúng ta còn không đủ cho ngươi đi sao ? Nếu không phải vì đi điều tra tin tức của nhị hoàng tử thì ta cũng chẳng thèm tới nơi này “
“ Ngươi điều tra được chưa ?”
“ Rồi , anh ta chết rồi . Còn vì sao thì ta không rõ , nói tóm lại ta cũng chơi đến chán rồi , về cùng đi “
“ Được “
Cuộc nói chuyện tới đây thì ngưng bặt nhưng ... Lâm Hàn vẫn không thể hồi hồn .
Cậu đứng lặng im thật lâu vẫn không thể bình ổn được cảm xúc trong lòng .
Tần Phong vẫn chung thủy đứng bên cạnh chờ đợi , anh biết cậu đang lắng nghe ai đó nói chuyện . Nhưng ... anh rất muốn biết họ đã nói gì khiến cho cậu cảm thấy không vui ?
Lâm Hàn quay đầu nhìn anh , cố nặn ra một nụ cười . Họ nhanh chóng thanh toán rồi trở về .
Về đến nhà cậu lại thả hồn nhìn xa xăm ,
Cậu biết những người đó với cậu vốn không hề có quan hệ , có chăng chỉ là tấm thân mà cậu đã vay mượn .
Tâm cậu thực sự rối bời , bây giờ cho dù cậu có trở về thì sao ? Cậu cũng không phải con của họ .
Nhưng nếu cậu không về ... có khác sao ? Nếu cậu không xuyên qua thì con trai của bọn họ quả thực đã chết rồi .
Nhưng ... nếu ... nếu cậu không đến đây ... cậu sẽ có được hạnh phúc như ngày hôm nay sao ?
Là cậu vay mượn của họ một ân tình .
Lâm Hàn nhìn đôi bàn tay mình rồi chợt khóc . Nếu không có bọn họ ... cậu cũng chỉ có đôi bàn tay trắng mà thôi .
Cậu đã từng nói “ sẽ sống thay phần của nguyên chủ “ không phải sao ?
Là thay cậu ấy sống , thay cậu ấy chuộc lỗi ... cũng thay cậu ấy ... sống hạnh phúc .
Một vòng tay lớn ôm lấy cậu từ phía sau , hơi ấm cách lớp áo truyền sang ngàn lời quan tâm , an ủi .
Cậu đưa tay siết chẳng vòng tay ấy , thực ấm áp . Tất cả những điều này là dành cho cậu , cho Lâm Hàn của quá Khứ và Lâm Hàn của hiện tại .
Suy nghĩ dần trở nên Thông suốt , cậu nói với Tần Phong .
“ Phong , em muốn kể cho anh nghe một câu chuyện.
Câu chuyện về một gia đình kỳ lạ , họ có với nhau một đứa con. Sau đó ...”
Tần Phong vẫn lặng im nghe cậu kể , cùng cậu Trãi qua những câu chuyện thuộc về quá khứ , kéo dài đến hiện tại . Anh biết ... cậu sắp rời xa anh rất lâu .
“ Phong , anh nghĩ em nên làm thế nào mới đúng ? Em thật sự ..”
“ Anh biết , em nghĩ gì anh đều hiểu . Không cần biết em quyết định như thế nào , anh vẫn luôn ủng hộ em “
Vòng tay anh siết chặt thêm như muốn khảm cậu vào lồng ngực .
Lâm Hàn tim thực đau .
Mãi lâu sau cậu mới lên tiếng “ Em biết mình nên làm gì rồi , có lẽ em sẽ hỏi qua ý của Bác và mọi người rồi ... quyết định “ nói thì nói vậy nhưng thâm tâm cậu biết họ sẽ không ngăn cản cho dù trái tim họ có đau đớn như thế nào đi nữa .
Chính bản thân cậu cũng không biết chuyến đi này bản thân có còn mạng để trở về hay không ?
Con đường đến tinh hệ thú nhân hết chín đường là cửa tử .
Lâm Hàn rũ mi che đi cảm xúc , ánh nắng cuối cùng đã tắt lịm cuối chân trời .
“ Phong , buông em ra . Chúng ta .... cùng nhau ăn tối nhé “ cậu vỗ nhẹ lên cánh tay anh an ủi .
Tần Phong chậm rãi buông tay , như một đứa trẻ bị đoạt mất kẹo , gương mặt buồn hiu nhìn cậu nói “ Tiểu Hàn , anh muốn cùng em ăn tối dưới ánh nến có được không ?”
Lâm Hàn bị anh chọc cười “ xì ... được , nghe theo anh hết “ . Cậu đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ .
Tần Phong lúc này mới miễn cưỡng vui vẻ xoay người đi chuẩn bị bữa tiệc tình nhân chính thức của bọn họ .
Lâm Hàn nhìn theo mà không tránh khỏi ý nghĩ muốn cười , cậu vẫn nhớ cái lần cùng nhau đến Vạn Hoa cốc , cậu thần kinh thô tới nỗi dọn luôn cả bàn ăn ra bacon , đã thế còn đốt nến . Sến dễ sợ , giờ nhớ lại ... muốn đập đầu vô gối quá.
Thế mà Tần Phong vẫn thành thật ngồi ăn cùng cậu .
Lâm Hàn vỗ vỗ cái má ửng hồng . Ha ha ha ha .... ngại ghê .
Bữa tiệc lãng mạng rất nhanh đã chuẩn bị xong , còn có hoa hồng nữa cơ .
Đèn trong phòng đều tắt hết , chỉ còn lại ánh nến lung linh , chỉ có anh và em .
Tần Phong nắm lấy tay cậu vuốt ve “ Tiểu Hàn , anh yêu em “
Lâm Hàn đỏ mặt ngượng ngùng đáp “ em cũng ... yêu anh “
Anh mĩm cười , nâng ly lên hướng về phía cậu .
Lâm Hàn cũng nâng ly , chạm ly vào nhau rồi nhấp một ngụm rượu thơm nồng .
Sau đó cậu nhìn anh nói “ Phong ... em say rồi “
Tần Phong cười “ Anh không tin”
Cậu tinh nghịch đáp “ Em nói thật , em say rồi , em say anh mất rồi . Uống nhầm một ánh mắt liền say cả một đời “ đôi mắt đen trong vắt nhìn anh đong đầy tình ý .
Phải ... cậu chính là uống nhầm ánh mắt của anh ngay từ lần đầu gặt mặt , kể từ lúc đó cậu đã say.
Tần Phong bị bắn trúng tim chỉ có thể cười trừ , ai bảo anh ăn nói không giỏi làm gì kia chứ .
Anh lại nâng ly .
Lâm Hàn “ Sao anh bắt em uống hoài thế , em sẽ say đó “
Tần Phong cười đáp “ Dẫu em có say nhưng em vẫn luôn rất nồng nhiệt . Em cứ việc say anh sẽ lo phần còn lại “
Lâm Hàn triệt để câm nín , gục đầu lên bàn cười xấu hổ . Aaaaaaa phong anh thực xấu ....
Tần Phong cũng vui vẻ nhấp một ngụm rượu , ánh mắt nồng cháy dán lên người Lâm Hàn .
Đêm dần khuya , rượu cũng cạn , ai đó đang say ... gương mặt hồng hồng khiến lòng người mê đắm .
Tần Phong say men tình triền miên trao cậu những nụ hôn .
Cắn nhẹ lên làn da trắng nõn mịn màng , xương quai xanh quyến rũ như mời gọi . Một ngụm lại một ngụm ăn vào .
ɭϊếʍ nhẹ lên hạt đậu đỏ nhỏ xinh , hôn lần xuống từng tấc thịt . Anh chưa bao giờ thôi mê luyến cơ thể này , nó thuộc về anh và chỉ có anh .
Bàn tay dịu dàng di chuyển như người nghệ sĩ uyển chuyển sử dụng đôi tay nhấn nhá phím đàn .
Tiếng đàn của riêng anh ... thật êm ái , thật gợi tình .