Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 452: Tôi chính là muốn gϊếŧ anh, làm sao bây giờ?



Tần Hàn Mạt nổi giận gầm lên một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng đen, người đang giữ lấy anh ta bỗng nhiên kêu thảm một tiếng. Chỉ thấy bàn tay vừa rồi giữ chặt lấy Tần Hàn Mạt bị hòa tan, trên đoạn cánh tay máu me đầm đìa còn thừa lại có hắc tuyến nhè nhẹ.

Đây là dị năng hệ độc của Tần Hàn Mạt, ăn mòn hòa tan. Dị năng này vô cùng bá đạo và lợi hại, cho nên xưa nay Tần Hàn Mạt không tùy tiện sử dụng.

Lục Nguyên Thịnh khẽ giật mình, lập tức lớn tiếng nói: "Tần Hàn Mạt, có phải mày điên rồi hay không, trong căn cứ không cho phép gϊếŧ người. Nếu không muốn bị đuổi ra khỏi căn cứ, mày đừng có làm bậy. Chẳng lẽ mày không muốn ở lại căn cứ nữa?"

Tần Hàn Mạt sắc mặt khó coi, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, mắt phượng vằn đỏ, ngữ khí rét lạnh: "Rời đi thì rời đi, không ai có thể bắt nạt em gái tao, kể cả mày là con trai của Căn cứ trưởng cũng không được! Hôm nay, mày phải chết."

Tần Hàn Mạt hừ lạnh, những năm qua, Tần gia bọn họ không tranh không đoạt, ngược lại khiến cho người nào đó càng trở nên cuồng vọng tự đại.

Tần gia bọn họ vốn cũng không mặn mà với chức vị căn cứ trưởng, nói thật, chỉ cần nhà bọn họ muốn, căn cứ này chỉ trong vài phút sẽ đổi chủ.

Lục Nguyên Thịnh lần này thật sự có cảm thấy sợ hãi, gã biết Tần Hàn Mạt nói là sự thật, vì vậy lớn tiếng gào lên với đám đàn em tay sai: "Các người, bọn mày ngăn nó lại cho tao, nếu như tao xảy ra chuyện gì, nhà bọn mày một người cũng không ai chạy thoát."

Tần Hàn Mạt trong nháy mắt bị ngăn cản lại, chỉ là trên người anh lập lòe ánh sáng đen quỷ dị khiến đám người có phần kiêng kị sợ hãi. Bọn hắn không có quên, tên đồng bọn vừa rồi chỉ để tay lên người Tần Hàn Mạt mà toàn bộ bàn tay đều bị ăn mòn. Sắc mặt sau đó còn chuyển sang màu đen, vừa nhìn là biết bị trúng độc.

Lục Nguyên Thịnh cũng không rảnh quan tâm đám người này, gã đưa tay kéo quần lên, co cẳng chạy.

Chỉ là, Tần Nhất có thể để cho gã được như ý ư? Từng bước chân di chuyển của cô như giẫm lên hoa sen, ưu mỹ tuyệt luân, trong nháy mắt ngăn cản đường đi của Lục Nguyên Thịnh.

"Mày tránh ra cho tao." Lục Nguyên Thịnh hung ác trừng Tần Nhất, sống chết trước mắt, gã làm gì còn tâm trạng nghĩ đến sắc đẹp.

"Tránh ra? Không đấy thì sao." Tần Nhất cười khẽ một tiếng, mặt mày như họa, cánh môi đỏ tươi khẽ mở, trong thanh thuần mang theo xinh đẹp, Lục Nguyên Thịnh nhìn mà sững sờ.



Thế nhưng, hàn băng cùng lệ khí lóe lên trong mắt Tần Nhất khiến Lục Nguyên Thịnh tỉnh táo lại. Gã không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, đậu má, sao ánh mắt của cô ta còn kinh khủng hơn cả Tần Hàn Mạt thế này!

Một quả lôi cầu nho nhỏ xẹt xẹt xuất hiện trên đầu ngón tay Tần Nhất, từng tia lửa điện màu tím vui sướng nhảy nhót, Lục Nguyên Thịnh nhìn mà tê cả da đầu.

"Mày muốn làm gì? Tao là con trai của Căn cứ trưởng, nếu mày dám động đến tao, tao sẽ bảo cha đuổi tất cả bọn mày ra ngoài, thậm chí còn khiến cho các căn cứ khác không đồng ý chứa chấp bọn mày." Lục Nguyên Thịnh mở miệng uy hiếp.

Nhưng trong lòng gã sớm đã muốn khóc, huhu mẹ ơi, đây chính là dị năng giả hệ lôi đó! Dị năng hệ lôi là dị năng có lực sát thương đứng đầu bảng xếp hạng, toàn bộ thế giới cộng lại cũng chỉ có hai người!

Không nghĩ tới bây giờ đã có người thứ ba, thế nhưng gã lại vừa mới đắc tội với người ta.

Wtf, sao vận khí của gã lại thảm thế này.(ಥ_ಥ)

Lục Nguyên Thịnh nước mắt chảy ròng.

Tần Nhất nhíu nhíu mày, đầu ngón tay hơi giật giật, chỉ thấy lôi cầu giống như có linh tính cọ xát đầu ngón tay Tần Nhất, màu sắc càng lúc càng đậm.

"A, hóa ra là con trai của Căn cứ trưởng, đúng là thất kính thất kính." Tần Nhất nhàn nhạt lên tiếng, ngay lúc Lục Nguyên Thịnh tưởng rằng mình trốn qua một kiếp nạn, thì lại nghe cô nói: "Thế nhưng, tôi chính là muốn gϊếŧ anh, làm sao bây giờ nhỉ?"

Vẻ mặt Tần Nhất muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, nhưng lời nói ra lại làm cho hai chân Lục Nguyên Thịnh mềm nhũn.

Rốt cuộc gã phải mở miệng cầu xin tha thứ: "Bà cô của tôi ơi, là tôi sai rồi, là tôi không tốt, là tôi có mắt không tròng, cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi."