Khi đó, tình huống trong phòng này là vợ lão Lục cùng Liên Thủ Lễ, cũng không biết là người nào lôi kéo người nào không buông, nhưng hai người đều quần áo xốc xếch dây dưa ở chung một chỗ. Liên Thủ Lễ chỉ là vạt áo mở rộng, nhưng Vợ Hà lão lục thì nửa người trên gần như lõa lồ.
Triệu thị xụi lơ ở cửa, hay tay run rẩy nói không ra lời, chỉ biết rơi lệ, Liên Diệp Nhi thì ngu ngơ đứng ở đó giống như bị đần độn vậy.
Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, còn có hai tiểu tử Hà gia so với hai người bọn họ còn vào phòng sớm hơn.
Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đang lớn tiếng nói nhao nhao.
“Chuyện gì, chuyện gì thế này? Lão Tam, sao đệ lại cùng vợ lão Lục ngủ chung rồi, bây giờ ban ngày nha.”
” Tam thúc a, đây là chị dâu của ta, cũng là người đứng đắn, Tam thúc a, thúc không nên làm bậy như thế.”
Mà Vợ Hà lão lục vừa cùng Liên Thủ Lễ lôi kéo, vừa mở vạt áo gào khan, nói là Liên Thủ Lễ về đến nhà , nhìn thấy không có người ở bên cạnh, liền đùa giỡn nàng ta, cỡi xiêm y của nàng ta, đem nàng ta ngủ.
“. . . . . . Ta không có đồng ý, hắn liền nói sẽ đem ta và hài tử của ta đuổi ra ngoài cho chết rét. Ta sợ, ta sợ bị xua đuổi nên không dám la, mới để hắn đem ta ngủ. Thân thể thanh bạch của ta, Liên lão Tam khi dễ ta là quả phụ không có việc làm, sau này bảo ta làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác, cứ để cho ta đi chết đi”
“Vợ Hà lão lục bên này vừa nói chữ chết, còn giống như nhắc nhở Tam tẩu vậy. Tam tẩu liền muốn tìm dây, để tự tử, nói nàng không muốn sống nữa.” Vợ Xuân Trụ liền hướng Trương thị cùng Ngô Vương thị nói, “Ta vội vàng ngăn Tam tẩu, rồi bảo Diệp nhi đi tìm Tứ tẩu.”
“Chúng ta trong lòng gấp gáp, nhưng có thể giúp đỡ và chiếu cố đều có hạn, chúng ta không phải họ Liên a. Tam tẩu Tử thật đáng thương. Hiện tại có thể thay nàng làm chủ, nói chuyện , cũng chỉ có Tứ tẩu Tử.” Vợ Xuân Trụ liền giảm thấp giọng nói.
“Chuyện này còn làm chủ gì, cha Diệp nhi. . . . . . , Vợ Hà lão lục mà níu lấy không tha. Vậy chúng ta còn có thể chạy trốn sao?” Triệu thị khàn giọng nói.
Trương thị, Ngô Vương thị và Vợ Xuân Trụ liếc nhau một cái, đều âm thầm lắc đầu.
Vợ Xuân Trụ lai tiếp tục nói
“Mọi người tới là đã chậm một bước, không nhìn có thấy tình cảnh mới vừa rồi. Ai u. Đó mới gọi là sứt đầu mẻ trán. . . . . .”
Vợ Hà lão lục cứ nắm lấy Liên Thủ Lễ không tha, cũng không để ý ở trước mặt có nhiều nữa, hai tiểu tử Hà gia cũng lăn lộn khóc lóc om sòm, nói Liên Thủ Lễ khi dễ mẹ của bọn hắn, bảo bọn họ sau này làm sao gặp người ta.
“Tình cảnh lúc ấy, chính là nhất quyết buộc Liên Tam ca phải nhanh chóng khai báo. Hai tiểu tửcủa Hà gia kia đều đem lời nói ra khỏi miệng, bắt Liên Tam ca phải đem Tam tẩu bỏ. Cưới mẹ của bọn hắn vào cửa, sau này bọn họ sẽ gọi Liên Tam ca là cha.”
“Bọn họ nói như vậy?” Liên Diệp Nhi ở bên cạnh vội vàng hỏi, nguyên nhân vì quá mức khẩn trương, nên tiếng nói so với bình thường sắc bén hơn rất nhiều.
“Bọn họ nói mặc bọn họ, đây không phải là si tâm vọng tưởng sao?” Vợ Xuân Trụ vội vàng nói.”Nói thật, lúc ta cùng cha bọn nhỏ vào nhà, vừa nhìn đã hiểu là chuyện ra sao rồi.”
“Vậy cha con có nói gì không, cha con có đáp ứng không?” Liên Diệp Nhi hỏi tới.
“Diệp nhi đừng nóng vội, đến lúc này rồi có tứ thẩm cháu ở đây, còn có chúng ta nữa. Sẽ không thể để hai mẹ con cháu lỗ lả đâu.” Ngô Vương thị thấy Liên Diệp Nhi như vậy, liền an ủi.
“Ăn ngay nói thật thì Liên Tam ca vẫn không có nói lời nào.” Vợ Xuân Trụ liền nói, “Cha bọn nhỏ nhà chúng ta nói, chuyện này, sợ là Liên Tam ca bị oan uổng .”
Lúc bọn họ tới, Liên Thủ Lễ tựa hồ có chút ngơ ngẩn trợn mắt nhìn, cũng cố gắng tránh khỏi Vợ Hà lão lục. Bởi vì áo của Vợ Hà lão lục mở rộng. Những cái nên lộ hay không nên lộ đều phơi bày ra ngoài, dù Liên Thủ Lễ muốn đẩy ra nàng ta ra, thì tay lại không có chỗ để đẩy.
“Cuối cùng vẫn là cha bọn nhỏ nhà chúng ta đem Liên Tam ca kéo ra ngoài.” Vợ Xuân Trụ nói.
“Tình hình đó so với ta đoán cũng không khác là bao.” Ngô Vương thị liền nói, “Chuyện này Tam tẩu Tử, Diệp nhi, hai người trước đừng có gấp, cũng không đáng để tức giận. Bất kể là chuyện thế nào, cũng không thể chỉ nghe lời nói của Vợ Hà lão lục, còn phải hỏi một chút cha của Diệp nhi.”
“Tam bá bọn nhỏ bây giờ đang ở đâu?” Trương thị tựu hỏi.
“Lên phòng trên rồi.” Vợ Xuân Trụ liền nói.
Xuân Trụ đem Liên Thủ Lễ lôi đi thẳng đến nhà trên. Ở nhà trên có đám người Liên lão gia tử và Chu thị ở đó.
Chuyện như vậy, muốn đi hỏi rõ Liên Thủ Lễ thì mấy nữ quyến như các nàng cũng không thích hợp đi. Nhìn bộ dáng Triệu thị thế này thì không được, Liên Diệp Nhi dĩ nhiên cũng không thích hợp.
“Nếu không, ta đi đem cha bọn nhỏ gọi ra, thông qua hắn hỏi một chút.” Vợ Xuân Trụ liền nói.
“Vậy là tốt nhất.” Trương thị cùng Ngô Vương thị đều gật đầu.
Vợ Xuân Trụ đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền quay trở lại.
“Cha bọn nhỏ nói. . . . . .”
Lời Liên Thủ Lễ chính miệng nói ra, do Xuân trụ thuật lại, nói chuyện đã xảy ra là thế này. Liên Thủ Lễ ở Tây thôn ăn tiệc, bởi vì cao hứng nên bị chủ nhân mời uống không ít rượu, vì thế lúc trở lại đã có chút say khướt . Lúc hắn trở về nhà, thấy Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi không có ở nhà, nên cũng không có cỡi quần áo đã nằm xuống đầu giường đặt gần lò sưởi, thoáng một cái liền ngủ mất.
Hắn ngủ rất say, chờ đến lúc tỉnh lại, đã nhìn thấy Vợ Hà lão lục quần áo xốc xếch gục ở trên người hắn, Triệu thị và Liên Diệp Nhi thì đứng ở cửa tuyệt vọng nhìn hắn, sau đó đám người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vọt vào trong nhà, muôn miệng một lời, nói hắn đã đem Vợ Hà lão lục ngủ.
“Tuyệt không có chuyện đó.” Ở trong nhà trên, Liên Thủ Lễ ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, níu lấy tóc của mình từng cái một, “Ta uống nhiều quá, ngủ như chết rồi. Ta có thể làm gì chứ? Nàng ta vào phòng của ta lúc nào, ta cũng không biết. Ta không phải là người như vậy. Dựa vào tính tình của nhà lão Hà kia, ta trốn còn không còn kịp nữa. . . . . . . Lui một vạn bước mà nói, cho dù ta không muốn sống cùng mẹ Diệp nhi thì ta nhìn trúng người nào, cũng sẽ không thể nhìn trúng người như Vợ Hà lão lục a. . . . . .”
“Cha của bọn nhỏ nhà ta nói, hẳn là không có chuyện gì cả.” Vợ Xuân Trụ thuật lại xong, lại cúi đầu đem giọng nói nhỏ xuống, cùng Trương thị, Ngô Vương thị và Triệu thị nói, “Chuyện đàn ông bọn họ, bọn họ so sánh với chúng ta biết rõ ràng hơn.”
“Ta liền nói sao, vừa vào nhà, lại có cảm giác giống như là cái bẫy vậy.” Ngô Vương thị liền nói.
Giữa Liên Thủ Lễ và Vợ Hà lão lục thật sự không có xảy ra chuyện gì, như vậy chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều, nhất là đối với những người ngoài như Ngô Vương thị, Trương thị cùng Vợ Xuân Trụ mà nói.
Mấy người họ liền vây quanh Triệu thị khuyên nàng.
“Đừng khóc, khóc thì có tác dụng gì? Ngươi không vì mình mà nghĩ thì cũng phải vì Diệp nhi mà nghĩ, không phải sao?”
“Hai người các ngươi sống chung với nhau bao nhiêu năm, hơn nữa Vợ Hà lão lục là hạng người gì, ngươi còn muốn vội vàng nhường chỗ cho nàng ta leo vào sao?”
“Tam tẩu Tử, không phải là ta nói tẩu, tính tình này của tẩu quá mềm yếu rồi. Chuyện này mà đổi thành người khác, trước tiên sẽ đem cái kẻ không biết xấu hổ kia đánh một trận rồi hãy nói. Mới vừa rồi các ngươi không có nhìn thấy, lúc đó ta tức gần chết. Vợ Hà lão lục nhìn thấy Tam tẩu Tử đàng hoàng, còn muốn nhào vào Tam tẩu Tử nữa kia, cũng may là ta ngăn lại. Nàng ta còn mang dáng vẻ đúng lý hợp tình, không biết xấu hổ . Hai tiểu tử kia cũng không phải là thứ tốt gì, nếu không phải chúng ta nghe thấy tiếng chạy tới sớm, thì đoán chừng hai tên tiểu tử đó còn muốn động thủ nữa.”
“Đều coi trời bằng vung đây mà.”
Trong nhà bên này đang nói chuyện, thì nghe thấy trong viện Vợ Hà lão lục kêu á lên một tiếng.
“Đây là muốn làm gì?” Vợ Xuân Trụ nhanh chóng đi tới cửa, hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Thì ra Vợ Hà lão lục ở Đông trong sương phòng ngồi một hồi, lúc này, liền chạy ra ngoài đặt mông ngồi lì ở trong sân, áo vẫn mở ra như cũ, cũng không sợ lạnh, an vị trên mặt đất bắt đầu kêu khóc lên.
Lời kêu gào kia cũng không có gì mới mẻ , chính là nói Liên Thủ Lễ khi dễ quả phụ, đem nàng ta ngủ không công. Muốn Liên Thủ Lễ cho nàng ta một câu trả lời, nếu không nàng ta sẽ lập tức chết tại đây.
“Cái này thật sự là muốn ăn vạ rồi.” Trương thị, Ngô Vương thị cùng Vợ Xuân Trụ nhất tề thở dài nói.
. . . . . . . . . . . .
Đến gần ban đêm, Liên Mạn Nhi cho người đi nhà cũ dò xét vài lần tin tức, mới nhìn thấy Trương thị, Ngô Vương thị, Liên Thủ Tín, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng cùng nhau từ nhà cũ trở lại.
Thì ra cả một ngày, náo loạn bên nhà cũ còn chưa có dàn xếp xong, đã cho người đi mời Liên Thủ Tín trở lại, phụ tử Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng cũng đi theo .
Chuyện hoàn toàn vỡ lở ra, Liên lão gia tử liền mời lý chính cùng mấy thôn trưởng đến nhà, lần này là mời họ đến nhà cũ, thảo luận chuyện này.
Liên Thủ Tín, phụ tử Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng ở lại Tiền viện nói chuyện, Trương thị và Ngô Vương thị thì trở lại hậu viện. Bởi vì mấy tiểu tỷ muội đều biết xảy ra chuyện gì, cho nên hai người kia nói chuyện cũng không lảng tránh các nàng.
“Mẹ, Tam bá mẫu và Diệp nhi thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi trước.
“Vẫn ở nhà, có thím Xuân trụ ở cùng sẽ không có chuyện gì.” Trương thị liền nói.
Nghe Trương thị nói như vậy, Liên Mạn Nhi mới có chút yên lòng.
“Mẹ, chuyện kia làm sao hoà giải ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Trương thị liền than thở, Ngô Vương thị cũng than thở.
“Còn không có quyết định.” Trương thị liền nói.
Chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, mời cả Lý chính và người hoà giải, Vợ Hà lão lục bên kia vẫn một mực chắc chắn, bị Liên Thủ Lễ ngủ. Yêu cầu của Vợ Hà lão lục chính là để cho Liên Thủ Lễ cưới bà ta, sau này người của hai nhà sẽ hợp thành người một nhà mà sống chung.
“Chủ ý này cũng không biết là nàng ta nghĩ ra được, hay là Nhị đương gia chúng ta giúp đở nghĩ ra.” Trương thị liền nhíu mày nói, “Cái này là coi trọng thủ nghệ của Tam bá, có thể kiếm tiền, nuôi sống vài người là không thành vấn đề. nhìn lại Tam bá mẫu chỉ có Diệp nhi không có nhi tử. Nhà mẹ của Tam bá mẫu bọn nhỏ lại không còn người, nghĩ tới sau khi chuyện thành công rồi sẽ đem Tam bá mẫu bọn nhỏ đuổi ra ngoài, vậy thì phòng ốc, người và tiền kia đều không phải là của nhà lão Hà sao?”
“Chủ ý của ai thì không biết, nhưng chuyện này, khẳng định là trước đó hai người kia đều biết, ngươi không nhìn thấy, hai người kia từ đầu đều giả làm người tốt à.” Ngô Vương thị cũng gật đầu, “Cướp nhà khó phòng, thật là bực mình.”
“Đây mới gọi là lấy oán báo ân, ta xem xảy chuyện này, lão gia tử đã hối hận đến ruột cũng xanh luôn.” Trương thị lại nói.
“Hối hận cũng đã muộn rồi. Chuyện giữa hai người bọn họ, nếu Vợ Hà lão lục không buông miệng thì không dễ giải quyết đâu.” Ngô Vương thị lại giảm thấp xuống thanh âm, “Chuyện này, nếu đưa ra thì nữ nhân vẫn lỗ lã nhất, cái ả không biết xấu hổ kia, ngươi đã dính vào nàng rồi. Nàng căn bản là không sợ sứt đầu mẻ trán, vẫn muốn lấy lợi ích thực tế ra.”
Nói thì nói như vậy, nhưng lúc Vợ Hàn Trung sai người bày cơm lên. Thì nhà cũ bên kia cũng mời người hoà giải đến, chuẩn bị cơm tối, có điều Liên Thủ Tín bọn họ đều cảm thấy phiền, nên không chịu ở bên kia ăn, trở về bên này ăn cơm.
Người một nhà cơm mới ăn được một nửa, thì đã có người chạy tới đưa tin.