Liên Mạn Nhi đặt rất nhiều kỳ vọng vào tiệm vịt nướng Thuận Đức Phường nhưng nàng không hề nóng lòng muốn nhanh chóng thành công. Ngàn kiến tha lâu cũng đầy tổ, chuyện gì cũng phải tiến hành từng bước từng bước một.
Trầm gia có cổ phần danh nghĩa trong Thuận Đức Phường, tất nhiên chuyện này không thông báo với bên ngoài. Tuy vậy, thông qua bữa tiệc tại Trầm gia, người sáng suốt đều biết người đứng sau Thuận Đức Phường chính là Trầm gia. Còn chuyện bảng hiệu Thuận Đức Phường do Trầm Lục tự tay viết cũng không có nhiều người biết. Nguyên nhân là do Trầm Lục hiếm khi viết chữ cho người khác, đối với công vụ hằng ngày hay thư từ lui tới cũng rất ít khi dùng thể chữ Nhan, mà chủ yếu dùng kiểu chữ Vương.
Nhờ lúc trước có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, sau khi Thuận Đức Phường khai trương đều thuận buồm xuôi gió. Nhà Liên Mạn Nhi giao tất cả quyền quản lý cho Trần chưởng quỹ, không nhúng tay vào công việc hàng ngày ở Thuận Đức Phường nữa.
Dù vậy, cả nhà cũng không ai được rảnh rỗi.
Ngũ Lang sắp phải đi thư viện Thịnh Kinh đọc sách, tham gia khảo thí, thỉnh thoảng còn phải theo Lỗ tiên sinh đến Trầm phủ giúp đỡ xử lý công vụ. Tiểu Thất hoặc là theo Lỗ tiên sinh, hoặc là theo Sở tiên sinh đọc sách. Liên Thủ Tín thì mang theo mấy quản sự, tính toán xây thêm một vài cửa tiệm nữa.
Ngoài Thuận Đức Phường, các nàng dự định sẽ mở một cửa tiệm gia đình ở phủ thành chuyên bán các vật phẩm lấy từ điền trang nhà nàng, chủ yếu là rượu nho và sản phẩm từ hồ sen. Bên cạnh đó, nhà nàng cũng tính mua lại một cửa hiệu mặt tiền thích hợp khác, ngoài việc mở cửa để buôn bán ra, còn có thể cho thuê.
So với những người khác trong nhà, Liên Mạn Nhi không phải là người bận rộn nhất nhưng nàng cũng không nhàn rỗi. Tất cả gia vụ ở trạch viện ngõ Tùng Thụ đều do nàng xử lý hết. Mỗi buổi sáng, nàng thường phải dành hai ba khắc thời gian để sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà. Tiếp đó, sau khi ăn điểm tâm xong, thỉnh thoảng nàng sẽ đến Trầm gia thăm Trầm Cẩn. Khi có thời gian rảnh rỗi, nàng sẽ lôi kéo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất đi dạo chơi phủ thành.
Tuy nhiên, phần lớn thời gian nàng đều dành để chuẩn bị lễ vật cho Trầm Cẩn.
Trầm Cẩn vào kinh lần này thực tế chính là xuất giá. Một tiểu cô nương cả đời chỉ có một lần đại sự như vậy. Mặc dù bởi vì điều kiện hạn chế, Trầm gia không thể tổ chức yến tiệc nhưng là bạn bè thân thiết, Liên Mạn Nhi muốn dành chút tâm tư chuẩn bị đồ vật thêm trang cho Trầm Cẩn.
Trầm gia vừa phú lại vừa quý, có tặng vàng bạc châu báu gì cũng chẳng nổi trội. Muốn tặng thì phải tặng món đồ tốt do chính mình tốn tâm tư, độc nhất vô nhị, có tiền cũng không mua được. Từ lúc biết Trầm Cẩn phải vào kinh, Liên Mạn Nhi đã bắt đầu nghĩ tới chuyện này. Sau đó Ngũ Lang đi phía nam về mang theo vịt Hợp Phố. Trong lúc vạch kế hoạch chế biến vịt nướng treo lò, nàng đã nghĩ đến việc làm thế nào để tận dụng những thứ lông vịt này.
Liên Mạn Nhi dự định sẽ tặng lông vịt cho Trầm Cẩn. Đương nhiên, nàng sẽ không trực tiếp mang bao lông vịt đi tặng. Muốn tặng, tất nhiên phải tặng chế phẩm đã hoàn thành. Liên Mạn Nhi cùng thương lượng với cả nhà, cuối cùng quyết định tặng Trầm Cẩn một chiếc chăn lông.
Chăn lông trải ra vừa mềm mại vừa ấm áp, tuyệt đối là món đồ tốt nơi khuê phòng.
Để làm ra được chiếc chăn lông như vậy, Liên Mạn Nhi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Đầu tiên là lựa chọn lông vịt loại tốt nhất. Loại lông mà Liên Mạn Nhi chọn là lông có hình bán nguyệt trên lưng vịt Hợp Phố, cả những chiếc lông ở trên thân và ở đuôi cánh, những chiếc lông này vừa mềm mịn lại vừa có nhiều sợi lông tơ. Đây là những phần lông nhẹ nhất, mềm nhất và có tác dụng giữ ấm tốt nhất trên người con vịt. Chọn lông xong, tiếp theo là rửa sạch. Ngoài việc dùng nước bồ kết để tẩy sạch triệt để ra, Liên Mạn Nhi còn nhờ Vương Ấu Hằng hỗ trợ phối trộn thêm nhiều loại hương liệu và táo đậu* có tác dụng chuyên để tẩy trừ. Trải qua vài lần tẩy rửa, lại đem lông vịt đi phơi nắng vài lần.
*táo đậu: chắc có lẽ là xà phòng. Baidu cho biết nó được phối trộn từ đậu nành vàng, cỏ linh lăng, hạt đậu đỏ, đinh hương, xạ hương, nhân bí đao, cỏ tranh, tụy heo…
Bước tiếp theo, cũng là bước quan trọng nhất trong quá trình xử lý lông vịt, đó là sát trùng khử độc. Ở niên đại này không có sẵn những loại thuốc hóa học sát trùng giống như ở kiếp trước của Liên Mạn Nhi, nàng đành phải dùng phương pháp tương đối nguyên thủy là dùng hơi nước ở nhiệt độ cao tiến hành khử trùng cho lông vịt.
Khử trùng qua ba lượt hơi nước nhiệt độ cao, trong lượt cuối cùng thì cho thêm hương liệu, sau khi xử lý xong, lông vịt sẽ mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Lông vịt đã trải qua những bước xử lý trên sẽ được gói vào trong một chiếc túi bằng vải mịn. Bước cuối cùng là phơi khô hoặc là hong khô. Như vậy một bao lông vịt đã được xử lý xong. Lông vịt đã qua xử lý có thể làm đệm chăn, quần áo hay ruột gối. Chỉ cần sau này thường xuyên phơi nắng và để ở nơi khô ráo, các loại đệm chăn và quần áo… làm từ lông vịt có thể sử dụng được lâu dài.
Có lông vịt đã được xử lý kỹ lưỡng, tiếp theo nữa là phải tìm được loại vải thích hợp. Vì tìm kiếm loại vải thích hợp, Liên Mạn Nhi cơ hồ đã mua hết tất cả các loại hàng dệt tinh mịn mỗi loại một xấp. Cuối cùng, nàng chọn loại vải xa tanh trắng Gia Hưng có đường vân mịn nhất, phẩm chất mềm nhẹ nhất làm lớp vải lót để đựng lông.
Có vải lót thích hợp rồi, việc lựa chọn chăn phong phú hơn nhiều. Các nơi ở Đại Minh triều sản xuất rất nhiều loại tơ lụa gấm vóc, trong đó thượng hạng là loại có đường vân mịn màng.
Đại thọ của đương kim hoàng đế vào trung tuần tháng mười, nhưng từ phủ Liêu Đông đến kinh thành đường xá xa xôi. Vì vậy, cuối tháng chín Trầm Cẩn sẽ phải lên đường. Mắt thấy ngày vào kinh của Trầm Cẩn sắp tới gần, lễ vật của Liên Mạn Nhi rốt cuộc cũng chuẩn bị xong.
Trong thời gian này, Liên Thủ Tín lại quay trở về Tam Thập Lý Doanh Tử một chuyến, vận chuyển rất nhiều rượu nho thượng đẳng ủ trong năm nay tới phủ thành. Một phần trong đó là số Trầm gia đã đặt trước. Năm nay bởi vì muốn mang vào kinh chúc thọ, Trầm gia dự tính dựa trên số rượu nho lấy năm ngoái mà lấy thêm ba phần nữa. Ngoại trừ cung cấp cho Trầm gia, số rượu nho còn lại sẽ được chuyển đến tiêu thụ ở tiệm nhà Liên Mạn Nhi vừa mới mở.
Ngoài rượu nho, Liên Thủ Tín còn chở tới một lượng lớn thổ sản khác, trong đó bao gồm các loại sản vật lấy từ hồ sen như hạt sen, củ sen, củ ấu…
Hôm nay, từ sớm cả nhà đã đưa bái thiếp cho Trầm phủ.
Liên Thủ Tín áp tải mấy xe rượu nho vào Trầm phủ, sau khi Chung quản sự kiểm tra và nhận xong, lại được mời vào hỗ trợ làm chút việc. Lỗ tiên sinh cũng được mời đi thương nghị công việc cùng phụ tá của Trầm Lục. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất lại lần nữa được dẫn tới Phượng Hoàng Lâu.
Vẫn là căn phòng ở lầu hai trước kia. Trầm Lục, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm đều có mặt ở đó.
Lần này vào kinh, trừ Trầm Lục hộ tống Trầm Cẩn, Trầm Khiêm cũng được đi theo. Đây cũng là nhân chi thường tình, trong Trầm phủ, ba huynh muội này thân thiết nhất, giờ Trầm Cẩn sắp phải vào cung, hai huynh đệ đương nhiên muốn đi theo hộ tống.
Vào phòng, sau khi chào hỏi xong, Liên Mạn Nhi sai người dâng lễ vật mà nàng chuẩn bị cho Trầm Cẩn lên. Đồ mà nàng tặng cho Trầm Cẩn không chỉ là chăn lông, mà là hai bộ đệm chăn hoàn chỉnh.
Trong đó một bộ là mặt gấm màu đỏ thẫm có đính hình long phượng cát tường màu vàng, bộ còn lại là mặt gấm màu đỏ tươi có thêu hoa văn chữ Vạn màu vàng.
“… Ngũ tỷ, bên trong những lớp gấm này là lông vịt mà muội đã từng nói qua với tỷ. Tỷ nhìn xem, có phải là vừa nhẹ lại vừa mềm hay không. Khi dùng còn ấm áp hơn nhiều so với vải bông dày.” Liên Mạn Nhi cười nói với Trầm Cẩn: “Nghe nói kinh thành ấm hơn nơi này của chúng ta nhưng ấm áp cũng có giới hạn. Ngũ tỷ đi, nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Về chuyện xử lý lông vịt, những ngày qua Liên Mạn Nhi đã nhắc tới rất nhiều lần ở trước mặt Trầm Cẩn.
Trầm Cẩn sai người đem đồ tới trước mặt, xem kĩ, lại duỗi tay sờ sờ thử, rồi cười gật đầu.
“Quả nhiên đủ mềm đủ nhẹ.” Trầm Cẩn cười nói. Ở niên đại này, dùng lông vũ để làm quần áo còn tương đối hiếm thấy, hơn nữa đều để lông vũ bên ngoài, nhét lông vũ vào bên trong giống như món đồ mà Liên Mạn Nhi tặng thì chưa từng có bao giờ.
Hơn nữa, tặng thứ gì cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là phần tâm ý trong đó.
Liên Mạn Nhi thấy Trầm Cẩn thích, đương nhiên cũng cao hứng theo, nàng lại bảo người bưng một khay lễ vật lên, trên chiếc khay kia là mười tám hà bao bằng gấm với đủ các loại màu sắc khác nhau.
“… Mấy thứ này là muội thêu, mong Ngũ tỷ đừng chê cười. Đây là tỷ của muội thêu… Đây là mẹ muội thêu… Đây là Thải Vân tỷ…” Ngoài hai bộ đệm chăn, Liên Mạn Nhi còn tặng thêm mấy cái hà bao mà cả nhà đã thêu cho Trầm Cẩn. Liên Mạn Nhi chỉ vào những hà bao kia, chỉ từng cái một cho Trầm Cẩn, nói là do ai thêu.
Ngoài nàng, Trương thị, Liên Chi Nhi, Trương Thải Vân, còn có Liên Diệp Nhi và Ngô Gia Ngọc, ngoài ra còn có hai hà bao do Lý thị thêu. Trừ Lý thị, những người này Trầm Cẩn đều đã từng gặp qua ở Niệm Viên. Liên Mạn Nhi sợ nàng quên mất, vừa nói, vừa giảng giải.
“Tỷ nhớ mà.” Trầm Cẩn lại cười nói.
“Đường may còn vụng về, Ngũ tỷ giữ lại sau này thưởng cho người khác.” Liên Mạn Nhi liền nói. Trong số hà bao kia, của Lý thị, Trương thị và Liên Chi Nhi là tinh xảo nhất, cũng may khi xếp hạng từ trên xuống, nàng và Ngô Gia Ngọc là sàn sàn như nhau, Trương Thái Vân và Liên Diệp Nhi còn xếp phía sau nàng.
Vì thế, Liên Mạn Nhi không khỏi lén cười thầm trong bụng.
Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi tặng Trầm Cẩn mấy thứ này, hơn nữa còn thân thiết thêu hà bao, bèn lôi kéo Tiểu Thất từ chỗ ngồi đứng dậy sáp lại gần xem.
“Tiểu Thất cũng đã từng nói với huynh chuyện chăn lông vịt.” Trầm Khiêm vừa nói, vừa dùng ánh mắt nhỏ dài của hắn liếc Liên Mạn Nhi một cái. Ánh mắt kia rõ ràng là lên án, lên án Liên Mạn Nhi nặng bên này nhẹ bên kia, thứ đồ tốt đẹp mới mẻ như vậy lại không cho hắn. Tiếp đó, Trầm Khiêm lại nhìn sang đám hà bao, lại còn thò tay cầm lấy một cái, đưa lên trước mặt cẩn thận xem.
“Mạn Nhi, muội thêu cái này hả? Nhìn rất đẹp.” Trầm Khiêm nói xong vẫn không buông hà bao trong tay xuống.
Trầm Lục ngồi ở ghế trên không nói gì, nhưng ánh mắt lại chuyển tới đây.
Trước mặt bao người, Trầm Khiêm cho dù có suy nghĩ lén giấu một chiếc hà bao cũng không có lá gan để làm. Mà những thứ này là thêm trang mà Liên Mạn Nhi tặng cho Trầm Cẩn, hắn không thể không biết xấu hổ mà đòi. Thấy Trầm Lục nhìn chằm chằm, hắn vội cùng Tiểu Thất trở về chỗ ngồi xuống.
“Trời cũng sắp chuyển lạnh rồi, chỉ là thời gian quá gấp gáp, lông vịt lại không có nhiều.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Trừ những thứ cho Ngũ tỷ, muội còn chuẩn bị thêm hai cái chăn lông vịt khác nữa, một cho Lục gia, một cho Tiểu Cửu ca.”
Liên Mạn Nhi nói, rồi vẫy tay để Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh tiến vào. Hai nha đầu, trong tay mỗi người cầm một chiếc chăn lông vịt.
Chiếc chăn dâng lên cho Trầm Lục là lụa hoa Vân Nam phú quý, chiếc cho Trầm Khiêm là gấm màu xanh ngọc, mặt trên thêu những nhành hoa quế.
Vì phải dùng lông vịt trắng loại tốt nhất nên số lượng tương đối ít. Trừ một cái Liên Mạn Nhi làm ra để cho người nhà dùng thử, các thành phẩm khác đều đưa hết cho huynh muội Trầm gia.
Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi không quên dành cho hắn một phần, hai mắt cười đến híp lại, sắc mặt Trầm Lục vẫn như thường nhưng khóe miệng cũng không khỏi câu lên.