“Vợ chồng Nhị đương gia kia nếu ra ngoài nói, chắc chắn không chỉ nói những lời này, ai~… dưa hái xanh không ngọt, tội gì phải như vậy!” Trương thị thở dài.
Trương thị đoán, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ra ngoài tuyên truyền, nhất định sẽ thêm mắm dặm muối, ép buộc Ngân Tỏa phải gả cho Tứ Lang. Chỉ là, cứ như vậy kết thành hôn sự, rốt cuộc là phúc hay là họa?
Mỗi người có lẽ sẽ có đáp án khác nhau, có người sẽ cho rằng thành công cưới người vào cửa, vậy thì mọi sự đại cát. Nhưng một nhà Liên Mạn Nhi lại cho rằng dù đã kết thành hôn sự như vậy, nhưng nhất định là họa.
Ngân Tỏa vốn không thích hợp để làm dâu nhà nông, nếu như có thêm sự bắt buộc, sau này làm sao an tâm sống tốt. Nhà cũ vốn không được an tĩnh, lại thêm một Ngân Tỏa, chắc chắn sẽ lật mái nhà luôn cho xem.
Nhưng mà, chuyện này chưa chắc có thể thành như vậy. Một chiêu này của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đối phó với người trung thực có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng đối phó với Liên Lan Nhi thì chưa chắc. Liên Lan Nhi đâu phải người theo khuôn phép cũ, dễ dàng thỏa hiệp.
“Sợ là sẽ còn ầm ĩ nữa cho coi.” Trương thị lại nói.
“Không cần người trong thành tới quậy, lão thái thái không đáp ứng, lão gia tử cũng sẽ không để bọn họ làm loạn.” Liên Thủ Tín liền nói.
Dù nói như vậy, nhưng chuyện hôn nhân không giống với việc khác. Ở niên đại này, có câu tục ngữ: thà hủy mười ngôi miếu, cũng không phá hỏng một cửa hôn nhân.
Đối với chuyện kết thân, tất cả mọi người chỉ có tác hợp, không muốn hủy đi.
“Sang năm mới rồi, vậy mà không để yên tĩnh được vài ngày.” Trương thị liền nói.
“Tùy đi, bọn họ sống của bọn họ, ta sống của ta.” Liên Thủ Tín liền nói: “Chỉ là chuyện này, chúng ta không biết thì thôi, đã biết rồi… Hay là nói cho lão gia tử và lão thái thái biết một tiếng.”
Chuyện của Tứ Lang và Ngân Tỏa, dù tin đồn truyền đi, sau này hai người có thành thân cũng không phải chuyện đẹp mặt.
“Cũng nên nói một tiếng.” Trương thị gật đầu: “Không biết trong nửa ngày, hai người kia vào bao nhiêu nhà rồi.”
Bất luận ở niên đại nào, địa phương nào, loại tin tức này tốc độ truyền đi đều rất kinh người, nói một truyền mười, mười truyền trăm, hơn nữa càng truyền càng thái quá.
“Tam bá có nói gì với lão gia tử và lão thái thái không?” Trương thị đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại hỏi.
“Chuyện này chúng ta thật không biết.” Triệu thị và Liên Diệp Nhi lắc đầu.
“Nhờ người khác sao?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.
“Ừ.” Trương thị gật đầu, gọi vợ Hàn Trung tới phân phó hai câu. Loại chuyện này cũng dễ làm, tìm vợ Xuân Trụ truyền lời là được.
Sở dĩ Liên Thủ Tín và Trương thị không tự mình đi nói là sợ Chu thị.
Tính tình Chu thị động một tí là nổi giận. Hỉ nộ vô thường, lại thích ngụy biện. Liên Thủ Tín và Trương thị không thể làm bà vui vẻ, chỉ có thể cẩn thận ứng đối.
“Tam bá chưa nói gì sao?” Liên Mạn Nhi thấp giọng hỏi Liên Diệp Nhi. Liên Thủ Lễ cũng biết những chuyện này, không biết có định làm gì không.
Liên Diệp Nhi chỉ lắc đầu.
Liên Mạn Nhi không hỏi nhiều nữa.
Liên Thủ Lễ không giống Liên Thủ Tín. Ngày tết ông ít khi xã giao, mấy ngày này đang ở trong nhà bận rộn làm bàn ghế cho học đường. Nhà cũ bên kia, Liên Thủ Lễ hay sang, nhưng rõ ràng số lần đã ít hơn trước, có khi nhà cũ phái người tới gọi, ông mới sang.
Cho dù đi nhà cũ, Liên Thủ Lễ cũng sẽ không tới chỗ Liên Thủ Tín kể chuyện huyên thuyên nữa. Chỉ có Liên Diệp Nhi, phần lớn lúc Liên Thủ Lễ đi nhà cũ thì sẽ đi theo sau. Sau đó hỏi thăm được tin tức gì sẽ tới nói cho Liên Mạn Nhi.
“Như bây giờ rất tốt, muội và nương muội bớt lo không ít. Tựa như hôm nay mấy người Ngân Tỏa đến, nhà cũ bên kia báo cho cha muội, bảo cha muội qua dùng cơm, bảo mẹ muội qua giúp đỡ nấu cơm. Cha muội không đáp ứng, nói với bên kia không rảnh, đang bận làm bàn ghế…” Liên Diệp Nhi hé miệng cười nói với Liên Mạn Nhi.
Có thể ăn cơm chung với Liên Lan Nhi, ở nhà cũ Liên gia chính là chuyện vô cùng có thể diện và vinh dự. Liên Thủ Lễ lại có thể cự tuyệt, thật đúng là…
Liên Mạn Nhi không nói gì. Sau khi Liên Thủ Lễ trở về, quả thật suy nghĩ rất nhiều. Thật ra, về mặt tư tâm, Liên Thủ Lễ lui tới với nhà cũ, Liên Mạn Nhi không muốn quản.
Nhưng, chuyện này tạo phúc cho Triệu thị và Liên Diệp Nhi, trong lòng Liên Mạn Nhi cũng rất vui.
Mọi người đang nói chuyện, phía ngoài có người vào bẩm báo, nói Ngô gia cho người đến.
Người Ngô gia phái đến là thị tì của Chi Nhi, vợ Ngô Trung.
“Lão gia, phu nhân, chúc mừng.” Vợ Ngô Trung đi vào vội vàng chúc Liên Thủ Tín và Trương thị: “… Mới vừa rồi mời lang trung bắt mạch cho Đại cô phu nhân, là hỉ mạch. Đại cô phu nhân đã có thai!”
Lúc vợ Ngô Trung chúc mừng, Trương thị đã đoán được, chờ vợ Ngô Trung nói xong, liền niệm hai tiếng a di đà Phật.
“Tốt, tốt.” Liên Thủ Tín cười nói tốt liên tục.
“Thật tốt quá!” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi ở bên cạnh, cũng vui mừng theo.
“… Ta biết rồi, những ngày này đừng để Đại cô phu nhân qua bên này, chờ ta rảnh rỗi sẽ tới thăm con bé. Ngươi mau trở về, thay ta chăm sóc nó cẩn thận… Trong phòng bếp có cá tươi, ngươi cầm hai con về đi. Nói với Đại cô phu nhân, muốn ăn món gì, cứ gửi tin về nhà…” Trương thị vừa hối thúc vợ Ngô Trung nhanh trở về, vừa nói liên miên dặn dò không ngớt.
Cuối cùng, vẫn là Liên Mạn Nhi cho người cầm bao tiền thưởng thưởng vợ Ngô Trung, mới để cho người dẫn vợ Ngô Trung ra ngoài.
“Tứ thẩm nó, chúc mừng ngươi.” Chờ tiễn vợ Ngô Trung đi, Triệu thị liền chúc mừng Trương thị: “Ngươi rất nhanh sẽ làm bà ngoại rồi.”
“Tam bá mẫu, tẩu đừng vội, tẩu cũng có ngày này mà.” Trương thị cao hứng, cười nói.
Kế tiếp, Trương thị và Triệu thị nói đến chuyện phải chuẩn bị may vài món cho cháu ngoại nhỏ, tinh thần bà vừa cao hứng vừa vội vã, tựa hồ cháu ngoại nhỏ của bà sẽ lập tức ra đời vậy.
“Buổi tối cho ta một bầu rượu nóng.” Liên Thủ Tín đối với ăn mặc trước giờ không để ý, chuẩn bị cho cái gì thì dùng cái đó, lúc này bởi vì cao hứng, liền đưa ra ý muốn một bầu rượu.
Bữa cơm tối này, bởi vì tin Liên Chi Nhi mang thai, một nhà Liên Mạn Nhi phá lệ vui mừng.
Ngày thứ hai đầu tháng ba, buổi sáng nhà Vương Cử Nhân mời gia yến, bởi vì nữ quyến hai nhà cũng có lui tới, vì vậy không chỉ có Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất, Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cũng cùng đi. Chờ buổi trưa từ nhà Vương Cử nhân trở lại, người một nhà nghỉ ngơi một chút, rồi rửa mặt, đổi xiêm y, đến trấn trên dự tiệc nhà Phùng tú tài.
Phùng tú tài là bằng hữu tốt Ngũ Lang kết giao, cùng nhà Liên Mạn Nhi giao hảo cũng rất tốt.
Mùng bốn tết Ngô gia mời khách, lại càng không cần phải nói, một nhà Liên Mạn Nhi đương nhiên phải đi.
Bởi vì gấp gáp muốn đi thăm Liên Chi Nhi, người một nhà ăn xong điểm tâm, ăn mặc chỉnh tề, liền ngồi xe ngựa lên trấn trên.