Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 866: Vì sao lại yêu cầu như vậy



“Bà nội ông nội, ông dượng ba đến rồi, hai người mau vào trong phòng ngồi đi.” Tiếng của Tưởng thị từ bên ngoài truyền vào.

Thì ra là tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức đến.

Ba đứa trẻ Liên Mạn Nhi, Ngũ lang, tiểu Thất thì không cần phải nói, chính là Liên Thủ Tín đối với tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức cũng hơi coi thường, về phần nguyên nhân thì rất đơn giản.

Thứ nhất, mọi người không thân, tuy là thân thích nhưng so với láng giềng hương thân trong thôn còn kém thân thiết hơn. Thứ hai, không biết có phải bị Liên lão gia tử ảnh hưởng không mà Liên Thủ Tín luôn cảm thấy hắn không hợp với Thương Hoài Đức. Liên Thủ Tín là người thật thà, hắn thích kết giao với những người thật thà, mà Thương Hoài Đức lộ rõ là một người rất khôn khéo .

Tiểu Chu thị tuy là bộ dạng cùng tính cách tương tự như Chu thị, nhưng nếu có người cho rằng Liên Thủ Tín thấy tiểu Chu thị sẽ nhớ lại Chu thị khi còn trẻ mà cảm thấy thân thiết thì nhầm to.

Chu thị là mẹ của Liên Thủ Tín, hai mẹ con sống cùng nhau nhiều năm, cho dù Chu thị có làm gì thì Liên Thủ Tín vẫn có tình cảm với bà. Nhưng tính cách của bà, cộng thêm những việc làm trước đây làm cho trong lòng Liên Thủ Tín có khúc mắc.

Tiểu Chu thị lại không phải mẹ ruột Liên Thủ Tín, hai người chưa từng thân cận, Liên Thủ Tín đối với tiểu Chu thị không những không có tình cảm mà còn hơi xa lạ.

Nói xa lạ là còn khách sáo, trên thực tế Liên Thủ Tín không thích gặp cũng không muốn có bất cứ chuyện gì lui tới với tiểu Chu thị.

Đối với thái độ của Liên Thủ Tín đối với tiểu Chu thị, Liên Mạn Nhi hiểu rất rõ.

Liên Thủ Tín có cảm tình với Chu thị là vì Chu thị là mẹ hắn, mà tiểu Chu thị không thân thiết lại có tính cách giống như Chu thị, Liên Thủ Tín chỉ có chán ghét mà thôi. Nhưng bởi vì thân thích nên hắn không thể biểu hiện rõ sự chán ghét của mình, hắn chỉ có thể tránh né.

Liên Mạn Nhi nghĩ không biết tiểu Chu thị biết được suy nghĩ của Liên Thủ Tín sẽ có cảm giác gì? Mỗi lần nghĩ đến điều đó nàng lại không nhịn được cười.

Liên Thủ Tín nghe thấy hai người đến lập tức đứng lên, cáo từ với Liên lão gia tử và Chu thị.

“Cha, nương ngày mai con và mấy đứa nhỏ phải đi phủ thành, hôm nay con đến thăm hai người, nói một tiếng. Con còn có việc, phải về nhà, đợi khi con từ phủ thành về con lại đến thăm hai người.”

“A …..” Liên lão gia tử là một người khôn khéo, ông cảm giác được có chuyện gì nên gật đầu “Được, con nhiều việc, cứ đi lo việc của con đi, đi xa nhớ cẩn thận, mấy đứa nhỏ cũng vậy.”

Mấy người Liên Thủ Tín, Ngũ lang sắp đi ra thì nghe Chu thị hừ một tiếng.

Chu thị ngồi xếp bằng trên giường gạch, nhìn Liên Thủ Tín khóe miệng nhếch lên.

“Lão Tứ à, ngươi có tiền đồ rồi nên học người ta khinh người sao? Ngươi không nghe thấy nói dì ba của ngươi đến sao? Lúc nãy không phải ngươi có chuyện muốn nói à, sao vậy, ngươi nghe dì ba của ngươi đến ngươi muốn đi sao? Ngươi chướng mắt chị em của ta sao? Ngươi chướng mắt dì ba ngươi hay ngươi chướng mắt ta?” ánh mắt Chu thị mỉa mai không nóng không lạnh hỏi.

Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức sắp vào đến cửa rồi, Chu thị hỏi như vậy Liên Thủ Tín biết trả lời làm sao?

Liên Thủ Tín lúng túng, lúc này Liên lão gia tử bực mình, trừng mắt Chu thị.

“Bà nói bậy bạ gì đó? Bà dè bỉu con mình vậy sao? Bà ra dáng mẹ người ta một chút được không?” Liên lão gia tử nói nhỏ sau đó nháy mắt với Liên Thủ Tín nói, “Lão Tứ, cha biết rồi, con có chút thời gian rãnh thật không dễ dàng, con đi lo việc của con đi, chúng ta là người nhà không cần mấy nghi lễ xã giao này.”

Liên lão gia tử nói đỡ cho Liên Thủ Tín, có lời này của ông, lát nữa Liên Thủ Tín có chạm mặt hai người kia, cho dù bọn họ có nghĩ Liên Thủ Tín không chào đón họ thì bọn họ cũng không bắt lỗi Liên Thủ Tín được.

“Tứ thúc cháu ở đây à? May quá, nếu không ta với bà nội ba của cháu phải đến gặp hắn.” từ ngoài cửa vọng đến giọng nói và tiếng bước chân của Thương Hoài Đức.

Liên lão gia tử nhíu mày.

Liên Thủ Tín đành phải dừng bước, Thương Hoài Đức nói như vậy, dù sao Liên Thủ Tín cũng không thể lập tức đi được.

Tưởng thị chạy đến vén màn, Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị bước vào, mọi người chào nhau sau đó ngồi xuống.

“Trong nhà có việc, cháu định về, di và dượng ba đã đến thì cháu ngồi thêm lát nữa vậy.” Liên Thủ Tín khách sáo nói.

“Đứa con trai này của anh rể, thật nhân nghĩa.” Thương Hoài Đức làm ra bộ dạng được coi trọng mà sợ hãi, ông giơ ngón cái lên, ông không trực tiếp khen Liên Thủ Tín mà quay qua khen Liên lão gia tử, “Người ta bây giờ làm quan to, sản nghiệp lớn, nhắc đến cổng chào của nhà Liên Tứ gia, nam phụ lão ấu người người đều biết, không ai nói hắn không tốt ….”

Thương Hoài Đức thao thao bất tuyệt khen Liên Thủ Tín, ông ta còn rất có mắt nhìn, thấy Ngũ lang bọn họ cũng ở đây, ông ta liền đem bọn trẻ tán tụng một phen, mà được khen nhiều nhất đương nhiên là Ngũ lang.

Liên Mạn Nhi và bọn Ngũ lang âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, đều cảm thấy Thương Hoài Đức thật là người hoạt ngôn, hơn nữa còn lộ rõ bản chất láu cá không phù hợp với tính cách của người nông dân. Đương nhiên, Thương Hoài Đức cũng không xuất thân trồng trọt, hắn làm nghề may.

“Dượng ba, người đừng nói những lời như vậy …. Đều là người bình thường cả.” Liên Thủ Tín tính tình trung hậu, không tiêu thụ nổi mấy lời tâng bốc, nghe Thương Hoài Đức miệng lưỡi lưu loát, hắn không hề thấy vui mừng, mà ngược lại thấy hơi khó chịu nên mở miệng ngăn cản.

Mới đầu, Thương Hoài Đức chỉ nghĩ Liên Thủ Tín từ chối chiếu lệ thôi, muốn khen tiếp nhưng thấy sắc mặt Liên Thủ Tín thì vô cùng thức thời mà dừng nói.

“Nhân nghĩa, phúc hậu, chững chạc, trước sau như một.” cuối cùng Thương Hoài Đức còn tâng bốc thêm một câu. Đây là do ông ta giỏi quan sát, biết Liên Thủ Tín thích nghe cái này.

Liên Mạn Nhi nghĩ, Thương Hoài Đức đúng là thành tinh, những phẩm chất này đúng là thứ mà Liên Thủ Tín tôn sùng.

“Lúc đi vào muội nghe nói lão Tứ định về, có chuyện gì gấp sao?” tiểu Chu thị hỏi nhỏ Chu thị.

“Ừ, ngày mai muốn đi phủ thành.” Chu thị trả lời tiểu Chu thị, còn cố ý bĩu môi, không biết là ý gì.

“A ……” tiểu Chu thị chần chờ một lát sau đó đưa đưa mắt cho Thương Hoài Đức, lại tiếp tục nói, “Ngày khai giảng học đường, muội nghe nói rất náo nhiệt, tỷ có đi xem không?”

“Mấy chuyện ồn ào bát nháo đó, ta không lạ gì.” Chu thị nói.

“Chuyện mở học đường Khai Minh là chuyện tốt, hôm đó ta đi xem thật là náo nhiệt!” Thương Hoài Đức lại giơ ngón cái lên với Liên Thủ Tín, rồi quay sang nói với Liên lão gia tử, “Hôm đó anh rể không đi xem chứ, đến dự toàn là những nhân vật có mặt mũi, rất phô trương khí thế. Nhưng không cần biết hắn là ai, quan to cỡ nào, giàu có bao nhiêu, đến trước cổng chào đều phải dập đầu … ha ha.”

Đây đều là tán dương Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử chỉ cười cười, không nói gì.

Liên Thủ Tín ngồi nãy giờ thấy Thương Hoài Đức chỉ nói mấy lời này, hắn có ý muốn đứng lên.

“Trong những người đến tham dự, ta thấy có Vương Cử nhân, còn có con của ông ấy, Vương đại thiếu gia, đúng rồi, hôm đó người đứng cùng Vương đại thiếu gia, người trẻ tuổi gọi hắn là ca ca, nhìn rất quen mặt. Ta nghe nói nhà Vương Cử nhân chỉ có một người con trai, vậy người kia là …” Thương Hoài Đức nhìn qua Liên Thủ Tín có ý hỏi.

“Người đó chắc là cháu của Vương gia, Vương tiểu Thái y rồi.” không đợi Liên Thủ Tín trả lời, Liên lão gia tử nói thay.

“Đúng vậy, đó là Vương tiểu Thái y.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.

“Đó là thiếu gia nhà Vương Thái y ở phủ thành sao?” Thương Hoài Đức lại hỏi một câu.

Liên Thủ Tín gật đầu.

“Thật là tuấn tú lịch sự, tuổi cũng không lớn, nghe nói vẫn chưa định hôn?” Thương Hoài Đức lập tức hỏi.

Liên Mạn Nhi thấy đề tài của Thương Hoài Đức đột nhiên chuyển sang Vương Ấu Hằng, lại hỏi vấn đề hôn nhân, thì trong lòng vừa động. nàng theo bản năng liếc tiểu Chu thị một cái, thấy tiểu Chu thị đã ngừng nói chuyện với Chu thị, chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của Liên Thủ Tín và Thương Hoài Đức.

Liên Mạn Nhi hơi trầm ngâm.

“Nghe nói trong thôn, trừ nhà Vương Cử nhân ra thì vị Vương tiểu Thái y rất thân với nhà các ngươi, chuyện của hắn người khác không biết nhưng nhất định sẽ không giấu các ngươi.” Liên Thủ Tín không có lập tức trả lời, mà Thương Hoài Đức thấy vậy lại càng gấp.

Liên Mạn Nhi đã hiểu ra, trước khi Thương Hoài Đức đến đây đã biết không ít chuyện về Vương Ấu Hằng, không phải ông ta ngẫu nhiên nghe được mà là do ông ta cố tình hỏi thăm.

“Vương tiểu Thái y có ân đối với nhà chúng ta, mẹ của bọn trẻ năm đó …. Chính là nhờ hắn mới có thể sống đến bây giờ.” Liên Thủ Tín nói.

Sắc mặt Liên lão gia tử và Chu thị biến hóa một chút, nhưng Liên lão gia tử rất nhanh đã bình thường trở lại, mà Chu thị hừ một tiếng, bĩu môi.

“Vương tiểu Thái y còn chưa đính hôn sao?” Thương Hoài Đức hỏi tới một câu.

Liên Mạn Nhi len lén nhéo cánh tay tiểu Thất.

“Ông dượng ba, sao ông cứ hỏi chuyện hôn nhân của Ấu Hằng ca hoài vậy?” tiểu Thất chớp chớp mắt rất vô tội, rất hiếu kỳ mà hỏi Thương Hoài Đức.

“A…..” mắt Thương Hoài Đức lóe lên.

Liên Thủ Tín nhìn Thương Hoài Đức, tựa như đang đợi câu trả lời.

Thương Hoài Đức nhìn tiểu Chu thị một cái, tiểu Chu thị nhìn ông ta gật đầu.

“Là như vầy, ta thấy Vương tiểu Thái y không tệ, cùng Bảo Dung nhà ta tài mạo tuổi tác tương đương, nên muốn nhờ lão Tứ làm mai cho em gái ngươi.” Thương Hoài Đức cuối cùng cũng nói ra mục đích của chuyến viếng thăm.