( biến khéo thành vụng, lợn lành chữa thành lợn què )
. . .
Tiểu Chu thị chưa có tới, bất quá Thương Hoài Đức, Thương Bảo Căn dẫn theo Thương Bảo Dung cùng nhau tới. Thương Bảo Dung được Trương thị mời vào hậu viện nói chuyện, Thương Hoài Đức và Thương Bảo Căn đều ở Tiền viện, cùng Liên Thủ Tín nói chuyện.
Liên Mạn Nhi thấy Thương Bảo Dung tới, cũng từ Tây phòng đi ra theo nàng nói chuyện.
Thương Bảo Dung mặc áo hồng quần lục, búi tóc vấn cao, phía trên cài hai cây trâm, mỗi trâm đính hai đóa hoa cỏ. Cô nương trẻ tuổi sắp thành thân, trên mặt khó tránh khỏi mang theo chút ít thẹn thùng, còn có che dấu không được hỉ khí. Bộ dạng của Thương Bảo Dung vốn xinh đẹp, lúc này thì càng thêm diễm quang lan ra bốn phía.
Lòng thích cái đẹp ai đều có, nhân vật xinh đẹp thì ai cũng thích xem, Trương thị lại ưu thích tính tình Thương Bảo Dung, vì vậy đối Thương Bảo Dung thực thân mật.
“. . . . . . Tính cả toàn bộ mười dặm tám thôn này không có một ai có bộ dáng tính cách so sánh qua được muội, lão Quan gia cưới được muội, thật là tích nhiều đức a. . . . . .” Trương thị khen Thương Bảo Dung.
Thương Bảo Dung mặc dù cởi mở, cũng bị nói có chút mắc cỡ, liền cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng. Trương thị nhìn thấy, lại đem Thương Bảo Dung trên dưới đánh giá một hồi rồi gật đầu lia lịa.
“Bộ dáng tốt, tư thái cũng tốt, lão Quan gia nhặt trúng của quý rồi”
Thương Bảo Dung có làn da trắng nõn, vóc người hơi có chút đầy đặn. Hai thứ này,đều là hai điều mà niên đại này coi trọng nhất. Thương Bảo Dung có hai ưu điểm này, nên dù mặt mũi lớn lên bình thường chút, ở trong mắt mọi người cũng là mỹ nhân, huống chi mặt mũi của nàng còn xinh xắn mềm mại như vậy.
Trương thị và Thương Bảo Dung mặc dù bối phận giống nhau, nhưng tuổi xê xích vô cùng lớn. Trương thị nhìn Thương Bảo Dung, là lấy ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối. Nàng thích Thương Bảo Dung như vậy, cũng có một chút tính toán nhỏ.
Liên Mạn Nhi ở bên nhìn thấy, không khỏi trong lòng cười thầm.
“Tứ tẩu, hôm nay tẩu làm sao vậy? Thế nào lại nói cái này? Nhà chồng muội lấy thực. . . . . . . Đến ngày đó, Tứ tẩu nhất định phải đến, Mạn Nhi cũng tới nhé. . . . . . . Nhà muội ở chỗ này đơn lẻ, muội cũng không có người thân thiết nào khác. Gần đây chỉ có bên Tứ tẩu. Muội và Tứ tẩu nói chuyện cũng hợp nhất.” Thương Bảo Dung ngẩng đầu, đỏ mặt, cười nói với Trương thị.
Thì ra hôm nay Thương Bảo Dung tới đây, là cố ý mời Trương thị ngày nàng thành thân đi Quan gia chủ trì.
Bởi vì tính toán muốn đi phủ thành ở mấy ngày này. Trong ngoài nhà có rất nhiều chuyện phải điều đình an trí, cho nên những ngày qua Trương thị bề bộn nhiều việc, vốn cũng không có ý định đi Quan gia ngồi. Hôm nay đưa quà cưới, thời điểm được hỏi Trương thị cũng đem ý tứ này tiết lộ ra ngoài.
Hiện tại. Thương Bảo Dung lại cố ý tới mời, Trương thị cũng có chút khó xử.
“Muội biết Tứ tẩu bận rộn, Tứ tẩu chỉ đi ngồi một lát thôi. Nhất định . . . . . . Không gì khác, chỉ xem phần tình cảm mấy năm này chúng ta chung đụng.” Thương Bảo Dung nắm tay Trương thị lay lay, mang theo chút làm nũng, giọng nói chứa đầy năn nỉ.
Thương Bảo Dung nói rất đúng rất thật tình, Thương gia ở chỗ này chỉ có một hộ nhà nàng là thân thích, thì không có họ hàng gần khác, chính là Đại Chu thị cùng Chu thị này hai cửa thân quyến. Mặc dù mấy năm này, Thương gia ở Tam Thập Lý Doanh Tử cùng trấn trên đưa lễ vô cùng nhiều, nhưng chân chính kết giao tới thì không có nhiều người. Huống chi những người kia bất quá chỉ là hàng xóm láng giềng tầm thường, cùng người nhà, thân thích không giống nhau.
Cưới xin, tang ma, lấy chồng cưới vợ là đại sự, càng nhiều thân quyến đến mới càng có thể diện. Thương gia đơn độc. Thương Bảo Dung chỉ có một đệ đệ, lần này gả đi. Nếu như thân thích đi ít người hơn, thì càng lộ ra vẻ nhà mẹ đẻ thế cô, đơn bạc, sau này nàng ở nhà chồng, ở trong thôn nhà chồng khí thế cũng thấp hơn.
Hơn nữa, cửa thân quyến Liên Thủ Tín và Trương thị, lại cùng thân quyến khác bất đồng. Bọn họ tới cửa hay không, đối với Quan gia, Thương gia cùng Thương Bảo Dung có khác biệt lớn vô cùng.
Trương thị rất thích Thương Bảo Dung, đương nhiên không đành lòng đem nàng một cô nương tuổi còn trẻ nghĩ đến phương diện kia. Thương Bảo Dung như vậy cầu xin nàng, nàng cũng có chút mềm lòng, nhưng người một nhà vốn đã bàn bạc xong, nàng không đi được, lúc này, nàng cũng rất khó xử, nên theo bản năng nhìn Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, cháu và mẹ cháu là một thể. Chi Nhi, Nhị Nha, Nha Nhi, Diệp nhi Gia Ngọc các nàng nói muốn tới, nên mọi người cũng có bạn, mọi người đông đảo vui vẻ rất tốt. . . . . . . Ta thật không có người thân thiết khác, chỉ dựa vào thân thích là mọi người.” Thương Bảo Dung nói như vậy , vành mắt cũng có chút đỏ lên.
“. . . . . . Thật sự có việc, nếu không sao có thể không đi. Trên phương diện thân thích, cũng không cần cố ý tới mời.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, thấy Thương Bảo Dung thần sắc có chút ảm nhiên, lại nói “Cô còn thế, mẹ cháu và cháu sao có thể không niệm nhân tình này với cô . . . . . . . Chúng ta bình thường giao hảo, người nào không biết.”
“Ngày càng lạnh dần rồi, trên người mẹ cháu có chút bệnh căn ( bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn để lại di chứng ), mấy ngày qua có chút không tốt, vốn là không ra khỏi cửa, cũng không quản mọi chuyện. Quà cưới tặng cho cô, từng kiện cũng là nàng tự mình chuẩn bị. Hôm nay chỉ hơi tốt lên một chút, liền cố ý đi thăm cô, cũng vì phần tình cảm của chúng ta.”
“Đến lúc đó, nhất định sẽ có người đi.” Liên Mạn Nhi cuối cùng nói.
Lời nói của Liên Mạn Nhi thông minh, cuối cùng còn giữ đường lui, Thương Bảo Dung cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Sau này cách cũng không xa, nhà muội cũng có xe, chúng ta thường xuyên đi lại. Ngay cả xe của muội không tiện đi, muội muốn tới chơi thì bảo người gửi tín cho ta, ta phái xe đón muội đi.” Trương thị nói.
Từ Quan gia đến Tam Thập Lý Doanh Tử cũng chỉ có bốn năm dặm đường, thông thường khuê nữ nhà nông đi chơi xa cũng từng ấy. Nhưng Thương Bảo Dung chân nhỏ, bình thường chỉ ở nhà cũng không xuống đất làm việc, nên không đi bước lớn được. Sau này có muốn gặp, hoặc nàng về nhà mẹ đẻ đều phải ngồi xe . Cũng may nhà cha mẹ chồng có xe có thể thay thế việc phải đi bộ, chính nàng còn có đồ cưới không tệ, Quan gia cũng giàu có.
Thời điểm hai nhà đính hôn, Thương gia đã nói trước. Sau khi Thương Bảo Dung gả đi, sẽ không làm việc nặng. Quan gia cũng rất thống khoái mà đáp ứng. Hai năm qua Thương Bảo Dung chọn chọn lựa lựa, cuối cùng đã chọn Quan gia, coi như là bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư ( nhìn trên thì chẳng bằng ai nhìn dưới thì chẳng ai bằng mình? ).
Thương Bảo Dung ngồi một hồi, liền đứng dậy cáo từ, đi Tiền viện cùng với cha nàng và đệ đệ, cùng nhau về nhà.
Liên Thủ Tín vào hậu viện , sau đó Ngũ Lang và tiểu Thất cũng cùng tới đây, người một nhà ngồi ở trên giường gạch nói chuyện.
“. . . . . . Cảm ơn quà cưới chúng ta đã cho nhiều, còn cố ý mời ta ngày đó mang theo Mạn Nhi đến giúp đỡ.” Trương thị nói cho Liên Thủ Tín nghe, “Thời điểm hôm nay ta sang nhà nàng, đã nói rõ đến lúc đó không thể đi. Nàng lại tới, khuê nữ trẻ tuổi, mặt lại non, ta thật không biết nên làm gì, là Mạn Nhi cự tuyệt nàng.”
“Mạn Nhi dễ nói, lại linh hoạt hơn.”
“Dượng ba cũng bảo ta, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đến ngày đó nhất định phải đi, còn nói là đã nói với lão Quan gia rồi, lão Quan gia cố ý đặt bàn tiệc thượng đẳng gì đó.” Liên Thủ Tín cũng nói lại ý tứ của Thương Hoài Đức , “Chúng ta có ai đi hay không còn chưa biết, ông ta đã bàn xong cùng lão Quan gia, còn chọn bàn tiệc, ta nghe xong trong lòng thật không thoải mái.”
Nói đến đây, Liên Thủ Tín liền nhíu mày.
“Ý tứ của hắn là cố ý nói cùng lão Quan gia, chúng ta muốn đi, để người ta đặt bàn tiệc thượng đẳng? Lại có cả chuyện như vậy sao?” Trương thị cũng có chút bất mãn.
“Nhìn thái độ hai năm qua làm việc, đoán chừng chính là như vậy.” Liên Thủ Tín liền nói, “Ta nói với ông ta rồi, chúng ta chưa bao giờ là người tùy tiện như vậy, thân thích giống nhau, quà cưới theo lễ giống nhau, không có hay không có đi bàn tiệc vẫn giống nhau. Ngày thường mười dặm tám thôn này, ta có đi dự tiệc gì cũng không có chuyện thu xếp để cho người nào cố ý chuẩn bị cho ta cái gì.”
“Ông ta làm như vậy, ta vốn là muốn đi, cũng sẽ không đi.”
Liên Mạn Nhi nín cười, Thương Hoài Đức thật không hiểu Liên Thủ Tín rồi, muốn vuốt mông ngựa trực lại tiếp vỗ vào trên đùi ngựa.
Ngũ Lang và tiểu Thất liền đều nhìn Liên Mạn Nhi.
“Tỷ, tỷ cười gì vậy?” Tiểu Thất hỏi.
“Ta cười sao?” Liên Mạn Nhi giơ tay lên sờ sờ mặt.
” Tỷ cười mà, đệ và ca đều nhìn thấy.” Tiểu Thất chắc chắc gật đầu nói.
Ngũ Lang gật đầu phụ họa.
“Vậy thì tỷ cười.” Liên Mạn Nhi cũng không tranh cãi, dứt khoát thấp giọng nói ý nghĩ trong lòng cho hai người nghe.
“Vuốt mông ngựa là một mặt, chính ông ta mượn cái thế này, tác uy tác phúc, ở Quan gia khoe khoang, mới là dụng ý của ông ta.” Ngũ Lang không khách khí nói.
Điều Thương Hoài Đức làm thật sự là ý như vậy. Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Mẹ thì không nghĩ cái khác, chỉ vì nha đầu Bảo Dung kia, nếu thật sự không được thì mẹ sẽ đi một chuyến, ngồi một hồi rồi trở về. Bây giờ nhìn lại, thật đúng là không thể đi. . . . . . Ai.” Trương thị thở dài nói.
Trong lòng Trương thị, hoàn toàn thân thiết cùng Thương Bảo Dung, đáng tiếc, mỗi khi thời điểm Trương thị tâm nóng, Thương Hoài Đức cùng Tiểu Chu thị thường thường làm ra một chuyện, nói ra một ít lời , giội một bầu nước lạnh lên lửa nóng trong lòng Trương thị.
Nếu nói lộng xảo thành chuyên, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cơ hồ chính là vì Thương Hoài Đức cùng Tiểu Chu thị hai người này .
“Cha, vậy cha nói xem có đi hay không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.
“Không đi.” Liên Thủ Tín liền nói, dĩ nhiên, làm trò trước mặt Thương Hoài Đức, hắn đã nói uyển chuyển rất nhiều, “Vẫn làm như lúc trước chúng ta thương lượng , hoặc là cho người đi qua xem một chút, hoặc là sẽ bảo Gia Hưng nói một vài câu thì xong rồi.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, nên làm như thế.
“Lúc này bọn họ đến trước cửa nhà nói, không biết sau lưng có khuyến khích lão thái thái tới bảo chúng ta không?” Ngũ Lang liền nói.
“Cả nhà bọn họ chỉ có mấy người, mới vừa rồi đến nhà mình mấy người?” Liên Mạn Nhi cười nói.
” Nha đầu Bảo Dung hẳn nên ở bên cạnh mẹ nàng.” Trương thị liền nói.
Nhưng Tiểu Chu thị hết lần này tới lần khác không tới. Dĩ nhiên, Tiểu Chu thị tính cách kỳ quái, hết sức giống Chu thị. Tiểu Chu thị vốn cực ít tới nhà bọn họ. Nhưng hôm nay, Tiểu Chu thị thật sự nên đến mới phải .
Như vậy Tiểu Chu thị bây giờ đang ở chỗ nào?
Ở nhà cũ Liên gia, Thương Hoài Đức, Thương Bảo Căn cùng Thương Bảo Dung đến đón Tiểu Chu thị từ từ đi ra, phía sau là Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị bọn họ đưa đến cửa đại môn mới trở về.
Trong Đông phòng nhà cũ, Chu thị đang ngồi ở trên giường gạch, nhìn Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu thu dọn mâm đựng trái cây.
“Đậu phộng không có nhiều rồi, những cái khác hai người các ngươi chia ra ăn đi.” Chu thị lên tiếng nói.
Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu nghe xong đều cười. Nửa khay đậu phộng rang, tuy có Chu thị lên tiếng, nhưng cô cháu hai người cũng không dám tự mình chia ăn, mà đem cái mâm lần nữa bưng đến trước mặt Chu thị. Như thế chính là hợp tâm ý Chu thị, Chu thị vươn tay, đem nửa cái mâm đậu phộng chia làm hai phần.
“Phần này cho ngươi, phần này cho ngươi.” Chu thị chia làm hai phần cho cô cháu hai người, dưới ánh đèn, sắc mặt càng lộ ra vẻ nhu hòa.