Ở trên đỉnh núi, lửa trên đống củi còn đang nhún nhảy, Phùng Thai nhận lấy cái khăn mặt trong tay tùy tùng, chậm rãi lau tay.
“Trương tri huyện, phương pháp ngươi điều tra vụ án này lúc trước tuy rằng có rất nhiều sơ hở, nhưng có thể nghĩ được thế này cũng là tốn không ít công sức. Thật ra theo như lời ngươi mới vừa rồi, vừa hay chỉ dựa vào chứng cứ mà thôi. Chỉ dựa vào tình trạng thi hài, tư thế, quần áo, trang sức… thật sự cho thấy người chôn thi thể có lòng thương tiếc, nhưng thủ pháp đóng đinh quan tài, lại là tà thuật vô căn vô cứ. Nguyên nhân cái chết và những chuyện dính dáng tới cô gái này lúc sống không chỉ là tiền mà thôi”.
Vương Nghiên hả một cái: “Vừa yêu vừa hận ư? Đại khái có thể xác định nghi phạm là đàn ông. Một mặt thích cô gái này, mặt khác lại giết chết cô ấy, có thể viết thành kịch rồi đấy”.
Trương Bình không nói gì, đây chính là chỗ hắn không nghĩ ra, thích một người, lại muốn hại người ta, thế gian này thật sự có thứ tình cảm hư vậy sao?
Phùng Thai thản nhiên nói: “Chuyện liên quan đến mạng người đấy không phải kịch đâu, Vương thị lang nói không hợp lẽ rồi”.
Vương Nghiên cười nói: “Kính Nông nghiêm túc quá đi”. Dứt lời y cũng nhận lấy khăn mặt trong tay người hầu, lau qua khóe miệng: “Cơm ngon đấy, tiếp theo tính làm gì nữa nhỉ?”.
Phùng Thai không trả lời, Vương Nghiên nói tiếp: “Vụ án này khúc chiết khó liệu, ý của Hình bộ chúng ta chính là muốn cùng Kinh Triệu phủ ông tiếp tục hợp tác điều tra, Kính Nông ông xem thế nào?”.
Phùng Thai nói: “Ý Vương thị lang là vẫn muốn ở huyện Phong Lạc?”.
Vương Nghiên dứt khoát nói: “Không sai, tôi với ông đều ở đây rồi, nhất là Kính Nông ông, gánh vác chuyện lớn nhỏ của Kinh Triệu Phủ, lại vì vụ án mà đến đây, nếu như còn không phá được thì mặt mũi chúng ta mất hết luôn. Vụ án mà Hình bộ chúng ta và Kinh Triệu phủ các ông điều tra vừa vặn hợp vào với nhau, xem như là một. Lúc này xem ra vụ án có ba đầu mối, một là Diêu phủ, hai là quan tài nữ thi đào được trên ngọn núi này, còn cái thứ ba đợi điều tra xem có liên quan hay không, chính là chuyện nhiều năm về trước chúng ta vừa mới nói đến. Nếu muốn điều tra nhanh, đương nhiên cả ba đầu mối đều phải tra là tốt nhất. Tôi với ông mỗi người điều tra một cái”, rồi lại liếc mắt nhìn Trương Bình: “Vị Trương tri huyện này cũng có thể tạm dùng, vừa vặn đủ rồi”.
Phùng Thai hỏi: “Vương thị lang là muốn điều tra manh mối nào?”.
Vương Nghiên nghiêm mặt nói: “Lão Phùng ông chọn trước đi, Hình bộ chúng ta thế nào cũng được. Chỉ là ngày mai có chuyện Thái hậu dâng hương, người của Hình bộ không tiện ở trên núi. Phía Diêu phủ tuy rằng vụ án lúc trước là do Hình bộ chúng ta kết án, nhưng lúc Diêu Tùng chết đột ngột thì lại do Kinh Triệu phủ các ông nhận án, thi thể Diêu Tùng cũng là do Kinh Triệu phủ khám nghiệm. Nếu các ông muốn điều tra đầu mối này thì để các ông làm cũng được”.
Phùng Thai thản nhiên nói: “Xem ra Vương thị lang muốn đi đào cái gì rồi?”.
Vương Nghiên cười ha hả: “Kính Nông xem ông nói kìa, Diêu phủ để Hình bộ chúng ta manh mối tra cũng được”.
Phùng Thai chậm rãi nói: “Manh mối thứ ba mà Vương thị lang nói, trong mắt bản phủ là không bằng không chứng, lúc này chỉ có thể diều tra Diêu phủ hoặc nữ thi thôi. Vả lại, phàm đào bới đồng ruộng tra soát hộ dân, đều phải đi qua huyện nha Hộ phòng, dính dáng đến vụ án thì còn phải thêm cả Hình phòng, còn phải làm công văn báo lên trên, được thẩm duyệt phúc đáp xong mới có thể tiến hành. Mặc dù bản phủ là Kinh Triệu doãn, nhưng không thể tự sửa luật mà làm theo ý mình được.”
Hai hàng lông mày của Vương Nghiên cau lại, không lên tiếng nữa, Trương Bình mở miệng: “Khởi bẩm đại nhân, trước đây hạ quan từng đi qua một chỗ, vừa vặn đang tu sửa, sáng nay hạ quan đã xem qua công văn, tạm thời còn chưa xây xong, bốn phía đều là đất hoang, cũng không có đồng ruộng nhà dân”.
Phùng Thai lạnh lùng nhìn qua hắn, Vương Nghiên nhất thời lại nhe răng trắng: “Vừa đẹp, vậy cứ quyết định như thế đi, Kính Nông có chịu không nào?”.
Phùng Thai bình thản nói: “Nếu Vương thị lang cứ muốn như vậy thì cứ đi đào đi”. Thật ra ông cũng nghĩ tới nơi đó cũng phải điều tra. Chỉ là còn có chuyện Thái hậu nương nương dâng hương, người ông mang theo không nhiều lắm, việc kiểm chứng lại nặng nhọc, vẫn nên đi Diêu phủ thì hơn. Vương Nghiên nguyện ý cắm đầu làm việc nặng thì ông cũng hết cách.
Tạ Phú thấy bọn họ thảo luận vụ án như chia bánh thì có một câu muốn thốt ra lắm mà rồi cứ nhịn rồi lại nhịn. Lúc này Trương Bình lại nói: “Hạ quan muốn về huyện nha trước”.
Hắn rất muốn biết có phải cái giếng cổ kia đang chôn dấu một bí mật nhiều năm hay không, thế nhưng có rất nhiều việc phải làm, hắn đành đi kiểm tra hồ sơ trong huyện nha trước.
Tạ Phú thở nhẹ một hơi, cuối cùng vẫn chịu nhớ đến chính sự rồi, bèn tranh thủ tiếp lời: “Hạ quan cả gan nhiều lời, mong các vị đại nhân thứ tội. Nhóm người Vương công công đang ở trong huyện nha, chuyện thái hậu nương nương dâng hương không biết nên thu xếp thế nào ạ?”.
Nửa đêm rồi trong Từ Thọ Quan lại có một cái hố to, trong phòng nhỏ bên cạnh còn có một thi thể nữ nhiều năm, toàn bộ đỉnh núi là một trận địa phong thủy, chỉ sợ người thường cũng không dám đến thắp hương nữa, hương của Thái hậu nương nương định dâng thế nào đây?
Sao mà mọi người, đều như thể không có gì sốt ruột nhỉ?
Chỉ có mỗi mình hắn đã coi mình là người của thế giới khác bỗng nhiên phiền não.
Phùng Thai quét mắt về phía hắn: “Ừ, Tạ Huyện thừa, ngươi xem phải làm thế nào?”.
Tạ Phú ngẩn ra, ơ…
Hắn thầm cười buồn trong lòng, Phủ doãn đại nhân à, hạ quan thật sự không biết cục diện rối rắm này phải thu dọn làm sao nữa. Hạ quan kiến thức kém cỏi, chưa từng thấy qua chiến trận cỡ này, lòng của hạ quan đã chết lâu rồi. Xin Phủ doãn đại nhân cho hạ quan một phát thống khoái, cho hạ quan nhảy từ đỉnh núi này xuống đi.
Hắn cúi đầu khom người: “Hạ quan vô năng, xin đại nhân trách phạt, hạ quan không biết nên làm thế nào?”.
Trương Bình đứng dậy: “Hạ quan cho rằng, Từ Thọ Quan không thích hợp đón Thái hậu nương nương đến dâng hương”.
Phùng Thai híp mắt nhìn hắn, đứng lên: “Không sai, việc dâng hương cần phải cung thỉnh Thái hậu nương nương tạm hoãn rồi. Vừa hay lúc này cũng phải xuống núi, bản phủ cũng về huyện nha vậy”.
Lan Giác phóng ngựa chạy vội trên đường cái trong bóng tối.
Xe ngựa không nhanh bằng phóng ngựa, sau khi y từ biệt Biện công công và Bách Thương thì căn dặn người hầu chă sóc tốt cho Lan Huy rồi phân phó tùy tùng cưỡi ngựa khởi hành.
Y rất ít khi cưỡi ngựa, cưỡi ngựa như bay giữa đêm lại càng chưa bao giờ có, gió lạnh luồn vào ống tay áo phần phật đong đưa, lòng Lan Giác nhớ tới Lan Huy mà xốc lại tinh thần.
Y cứ như vậy chạy tới Phong Lạc, thật ra cũng như làm điều thừa, không làm nên chuyện gì cả. Sợ rằng có thể Phùng Thai còn vô cùng kinh ngạc không hiểu tại sao đang yên đang lành y lại sốt hết lên.
Nhưng không đi không được.
Lần này y hộ tống Đại Vương, ngoài sáng hay trong tối đều có ít nhiều ánh nhìn. Liễu Đồng Ỷ chạy từ Phong Lạc tới, đã nói cho y biết không thể gạt bất cứ kẻ nào.
Nếu y đường đường chính chính đi theo hầu hạ Đại Vương thì đã tốt, đằng này trên đoạn đường này chỉ là “vô tình gặp gỡ mà đồng hành cùng nhau” thôi, đến Phong Lạc mới xem như có danh có phận mà hầu hạ Đại Vương.
Vả lại, hành trình ngày mai, vốn là hồi hương tế tổ.
Chạy đến Phong Lạc, thì Phùng Thai sẽ bảo ngài có việc gì mà chạy đến đây chi?
Không đến Phong Lạc, thì Thái hậu nương nương sẽ bảo Lan Giác ngươi thân là Lễ bộ thị lang biết được chuyện ai gia dâng hương xảy ra chuyện lại giả vờ câm điếc coi như không biết. Không coi ai gia ra gì sao?
Hai bên nặng nhẹ ra sao không cần cân nhắc, y đương nhiên phải lập tức chạy như bay đến Phong Lạc.
Gió lạnh thổi vạt áo ngoài, len lỏi vào áo trong, trong lòng Lan Giác cũng là lành lạnh trống trơn, gần đây xảy ra nhiều chuyện, khiến y nhịn không được mà nghĩ có phải mình nên đi tìm một cái miếu, thắp một nén nhang hay không?
Thứ nhất không cầu bản thân bình an, chỉ cầu Đại Vương không gây sự là tốt rồi.
Đã ngoài canh ba, Vương công công cùng các tiểu hoạn quan đang muốn bóp chết tên chủ bộ cứ lải nhải “sắp sắp sắp rồi sắp tới rồi” như con vẹt suốt cả buổi tổi cuối cùng cũng đợi được người phải đợi rồi.
Nghe thông báo Phùng phủ doãn tới, viền mắt Vương công công không khỏi nóng lên.
Hai tên chết bằm Tri huyện và Huyện thừa Phong Lạc còn không bằng cái tên chủ bộ kia, gặp hay không cũng như nhau. Đây mới thật sự là người dùng được nha!
Vương công công run rẩy tiến lên thi lễ, Phùng Thai hoàn lễ nói: “Vì bản phủ đang tra một vụ án mà tới huyện này, trước đã cùng Hình bộ thị lạng lên núi Thọ Niệm nên chậm trễ nghênh đón sứ giả của Thái hậu nương nương, mong công công chuyển lời xin thứ tội giúp bản phủ”.
Vương công công cùng đám tiểu hoạn quan nghe được mấy chữ “Hình bộ thị lang” càng như nghe được kinh văn, có Thái sư chống đỡ, xem chừng bảo vệ được cái mạng rồi.
Vương công công liền nở nụ cười: “Phùng đại nhân đến thì chúng tôi an tâm rồi. Tôi đang định thương lượng chuyện Thái hậu nương nương dâng hương ngày mai với đại nhân đây ạ”.
Phùng Thai nghiêm nghị nói: “Bản phủ đang muốn báo cho công công biết, trên núi Thọ Niệm có liên quan đến một vụ án mạng, không thích hợp nghênh đón phụng hậu của Thái hậu nương nương”.
Vương công công có cảm giác như bị nện cho một gậy: “Phùng đại nhân, việc này không đùa được đâu. Hương cung nghi trượng đã tới rồi, làm sao có thể nói không dâng là không dâng?”.
Thần sắc Phùng Thai càng nghiêm cẩn: “Bản phủ sẽ dâng sớ bẩm báu Hoàng thượng và Thái hậu nương nương ngọn nguồn trong đó. Nhưng chuyện dâng hương cần tạm hoãn lại”.
Vương công công chỉ có thể nhìn chằm chằm gương mặt nhạt như nước của Phùng Thai, há mồm như cá hớp lấy không khí vậy. Tiểu tri huyện thì không nói đi, lẽ nào Kinh Triệu Phủ doãn cũng không biết chuyện dâng hương gặp trở ngại khác nào làm nghịch ý chỉ của Thái hậu nương nương, không coi thể diện của Thái hậu nương nương vào đâu cả. Tội giáng xuống sẽ lớn đến mức nào?”.
Phùng Thai nói: “Đêm đã khuya rồi, mời công công nghỉ tạm đi”. Dứt lời ông quay người đi khỏi, bỏ lại Vương công công như tượng gỗ ở lại sảnh.
Chủ bộ lại bưng bộ mặt tươi cười đi đến: “Gặp Phủ doãn đại nhân rồi công công có thể yên tâm ạ”.
Hai tiểu hoạn quan đứng ở hai bên đỡ lấy Vương công công, dìu ông ngồi vào ghế, một lúc sau, Vương công công mới run giọng hỏi: “Chúng ta nghe nói Vương thị lang cũng ở đây, không biết có thể gặp ngài ấy hay không?”.
Bởi vì đều họ Vương, Vương công công từng bấu víu thân thích với phủ Thái sư.
Chủ bộ cười xòa nói: “Vương thị lang chưa tới dịch quán bên này, ngài ấy trực tiếp nghỉ ngơi trên núi Thọ Niệm rồi ạ”.
Trước mắt Vương công công tối thui, đợi chủ bộ đi rồi, tiểu hoạn quan rỉ tai Vương công công nói: “Công công, nghe nói Phủ doãn đại nhân và Vương thị lang trên đỉnh núi đào được một cái thây khô, Vương thị lang ngủ ở một khách sạn bình dân dưới chân núi, chính là muốn sớm mai còn muốn đi đào xem có đào thêm được cái khác nữa không đấy”.
Vương công công nhìn bầu trời ngoài cửa không bao lâu sau nữa sẽ thành trời sáng, một lát sau rốt cuộc cũng cất nên lời: “Cái chỗ Phong Lạc này khả năng có tà tính thật”.
Phỏng chừng là lúc này muốn mọi người cùng nhau thành thây khô hết rồi.