Bách Luyện Thành Thần

Chương 491: Thần văn ngầm





Dù nói La Chinh biết vẽ phù văn này, hơn nữa đây cũng chỉ là phù văn ba sao mà thôi, thế nhưng tốc độ vẽ thế này thật sự là quá nhanh.

Phù văn sư không có yêu cầu gì về tu vi, nhưng lại có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với lực linh hồn. Hễ là phù văn sư thì có thể tu vi không quá mạnh, nhưng lực linh hồn2nhất định phải mạnh hơn những võ giả cùng giai rất nhiều.

La Chinh gần như là làm liền một mạch, suốt quá trình không ngừng nghỉ chút nào, cứ thế mà vẽ xong phù văn thứ nhất… Điều này cần lực linh hồn mạnh mẽ đến mức nào chứ?

Thạch Khắc Phàm đánh mắt sai một chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh đứng bên cạnh.

Chấp sự kia lập tức mở một cái hộp5bằng ngọc ra, trong hộp chứa một viên đan dược màu đen nhánh, đưa đến trước mặt La Chinh.

La Chinh liếc qua hộp ngọc, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Dưỡng Hồn Đan cực phẩm, dùng để bù đắp lại lực linh hồn mà người mới vẽ phù văn vừa mất đi.” Vị chấp sự kia một mực cung kính trả lời.

La Chinh cười ha ha: “Không cần đâu! Lúc này mới dùng6được bao nhiêu lực linh hồn đâu chứ?”

Sau khi linh hồn của hắn bước vào Chiến Hồn Cảnh, linh hồn không ngừng sinh sôi chứ nói gì đến việc chỉ vẽ một bức phù văn cấp ba như thế này. Cho dù là luyện vẽ một trăm tấm, năm trăm tấm phù văn cấp ba đi nữa thì cũng không cần nghỉ ngơi, vậy thì cần dùng Dưỡng Hồn Đan làm gì? Hơn5nữa, mặc dù Dưỡng Hồn Đan này là cực phẩm, nhưng dù sao trong đó vẫn lẫn chút tạp chất, La Chinh ăn xong còn phải hao tâm tổn trí để nghĩ cách luyện hoá những tạp chất bên trong, phiền toái biết bao?

Đôi mắt nhỏ của Thạch Khắc Phàm đầy thâm ý, trừng mắt liếc nhìn ba vị đại sư phù văn của tháp phù văn. Ban đầu mấy tên đại sư3phù văn này vẽ phù văn thế nào? Đừng nói là vẽ một tấm phù văn, đôi khi chỉ mới vẽ được nửa tấm phù văn đã muốn đi tắm, đi rửa tay, rồi đốt một nén hương, sau đó ăn một viên Dưỡng Hồn Đan, sợ trong lúc vẽ phù văn lực linh hồn của bọn hắn sẽ bị hao tổn!

Cái giá cao hơn bất cứ ai, nhưng phù văn vẽ ra lại chưa chắc hiệu quả! Cứ như vậy, phù văn của bọn họ vẫn cứ bán ra với cái giá trên trời, cho dù là người trong hay ngoài Thiên Hạ Thương Minh đều bị đám người tháp phù văn này làm thịt đến đầu rơi máu chảy.

Dù một phần thu nhập của tháp phù văn cũng được liệt kê vào sổ sách của Thiên Hạ Thương Minh, nhưng Thạch Khắc Phàm lại không ưa điệu bộ của bọn họ!

Bây giờ xuất hiện một tên yêu nghiệt như La Chinh, thật tốt quá! Hung hăng chèn ép ba lão già này cho ta đi!

Lúc này đầu Nhiếp tháp chủ và ba vị đại sư phù văn đã cúi rất thấp. Một tên tiểu bối mới mười mấy tuổi, vẽ phù văn cấp ba mà trông lại đơn giản như đang ăn thịt uống canh vậy. Cho dù người ta không hề khinh bỉ, nhưng chính bọn họ cũng phải tự kinh bỉ bản thân…

Về phần bút pháp hoàn mỹ gì gì đó… Không nhắc tới cũng được. Cả đời này có thúc ngựa bọn họ cũng chẳng đuổi kịp nổi.

Sau khi vẽ xong phù văn thứ nhất, La Chinh cũng bắt đầu hăng hái hẳn lên, hầu như không thèm ngừng lại, bàn tay cầm bút phù văn cứ lên lên xuống xuống, những đường cong đầy ắp bút pháp hoàn mỹ được vẽ lên viên đá nhanh như bay.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao La Chinh lại ở kia sửa mấy phù văn đó chứ?”

“Ngươi không nghe thấy sao? Mấy lão già của tháp phù văn nói phải mất thời gian ba ngày mới có thể sửa được, La Chinh lại nói hắn chỉ cần một canh giờ là có thể sửa xong đấy!”

“Thời gian ba ngày? Sao bọn họ không chết quách đi cho rồi? Lại còn bắt ông đây phải chờ ba ngày, ông còn xem tiếp cái rắm gì nữa chứ!”

“Nhưng mà làm sao La Chinh lại sửa đám phù văn này? Không phải tháp phù văn là thánh địa của giới phù văn khắp Trung Vực hay sao? Đám người trong tháp phù văn này không sửa được, mà một võ giả như La Chinh lại sửa được à?”

“Nếu như La Chinh biết vẽ phù văn, vậy thì bản thân hắn hẳn cũng là một phù văn sư. Ta chỉ có thể nói, thế đạo này đúng là không để người ta sống nữa mà. Chiếu Thần Cảnh có thể đánh bại đám đệ tử Thần Đan Cảnh đứng đầu, lại còn thông thạo cách vẽ phù văn…”

Phần lớn đám võ giả trên khán đài đang xì xào bàn tán, bọn hắn không biết bút pháp hoàn mỹ kinh người đến mức nào, lại càng không biết tốc độ vẽ phù văn của La Chinh có ý nghĩa ra sao, mà chỉ biết ba lão già của tháp phù văn phải mất ba ngày mới hoàn thành, còn La Chinh chỉ cần một canh giờ mà thôi. Như thế là đủ rồi, chỉ vậy đã đủ chứng minh tài nghệ phù văn của La Chinh như thế nào.

Tông chủ Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán và Hư Linh Tông nhìn tốc độ vẽ phù văn của La Chinh, không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt.

Vận may của Vân Điện tốt đến mức nào mà có thể thu được một vị đệ tử như thế này?

Chưa nói tới thực lực mạnh mẽ, thiên phú kinh người, mà ngay cả trình độ phù văn cũng rất vô lý! Cho dù là phu nhân Độc Huyết của Huyết Mộc Nhai hay là Hắc Nha của Hắc Sơn Tông cũng phải tự mình đến cửa chào hỏi vị Nhiếp tháp chủ của tháp phù văn kia, rồi tiêu mất một số tiền lớn mới xin mua được phù văn! Bây giờ xem ra, thực lực của Nhiếp tháp chủ kia cũng chỉ là một bữa sáng trước mặt La Chinh mà thôi…

Lui một vạn bước mà nói, không tính đến chuyện biết cách vẽ phù văn, tiện tay hắn còn có thể lôi ra một món thánh khí thượng phẩm tặng cho Điện chủ nhà mình nữa chứ! Đệ tử như thế cũng giàu có quá!

Phu nhân Độc Huyết nhìn qua La Chinh, ánh mắt phức tạp cực độ, muốn ghen ghét bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Lại nhìn đến Ninh Vũ Điệp đang giữ yên lặng trên đài cao, trong lòng suy nghĩ, thằng oắt này đúng là tốt thật, đổi lại nếu ta là Ninh Vũ Điệp thì chỉ sợ cũng vô cùng thích. Chẳng qua là tu vi có sự chênh lệch quá lớn. Nhưng thằng nhóc này chỉ mới ở Chiếu Thần Cảnh mà đã đánh bại Thôi Duẫn có thiên phú cấp Thần, sợ là thiên phú của La Chinh chỉ có cao chứ không thấp hơn Thôi Duẫn chút nào! Bước vào Thần Đan Cảnh, Hư Kiếp Cảnh có lẽ chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi…

Phu nhân Độc Huyết suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này, nhưng Ninh Vũ Điệp lại chỉ cười nhẹ mà không suy nghĩ gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn La Chinh đang nghiêm túc vẽ phù văn. Lúc một người đàn ông đang nghiêm túc, sức quyến rũ gần như là vô tận.

Một viên đá, năm viên đá, hai mươi viên đá, năm mươi viên đá…

Những phù văn đã bị thiêu huỷ kia được La Chinh trả lại nguyên trạng từng viên, từng viên.

Rất nhanh, một trăm hai mươi sáu viên đá bị thiêu huỷ đã được La Chinh sửa lại thành công! Mấy vị chấp sự Thiên Hạ Thương Minh bên cạnh lập tức đi lên lấy đá để lắp lại.

Những viên đá này cần được đặt theo đúng trình tự mới có thể phát huy tác dụng.

Ngoài những bức phù văn cấp ba này thì vẫn còn ba viên đá khá lớn, đây là ba bức phù văn cấp bốn.

Độ khó khi vẽ phù văn cấp bốn lớn hơn lúc vẽ phù văn cấp ba nhiều.

La Chinh vốn định vẽ lại phù văn cấp bốn như cũ, đá đã được đặt dưới tay hắn rồi. Nhưng trước khi vẽ, ánh mắt La Chinh lại loé lên, lơ đãng nhìn về phía đài cao một cái, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua khuôn mặt của La Yên. Muội muội của mình giống như một khúc gỗ vậy, ngoài việc đang hô hấp thì không có chút phản ứng nào cả.

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, bút phù văn trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, nét vẽ đầu tiên vẫn dựa y nguyên theo nét vẽ trên bức phù văn bốn sao đã bị thiêu huỷ kia, nhưng khi vẽ được một nửa, bút của hắn lại chuyển hướng!

Một bức phù văn vô cùng đặc biệt xuất hiện trên viên đá này, đây là một bức thần văn!

Có điều La Chinh lại vẽ vô cùng khéo léo, nhìn vào không khác gì mấy bức phù văn bốn sao bình thường là bao, trừ khi đám Nhiếp tháp chủ rót linh hồn vào trong đó thì mới có thể nhìn ra La Chinh đã động tay động chân. Nhưng giờ phút này, dưới sự châm chọc của Thạch Khắc Phàm, đến đầu của Nhiếp tháp chủ cũng không ngẩng lên nổi, làm gì còn tâm tư dùng linh hồn để cảm nhận phù văn cấp bốn mà La Chinh vẽ nữa?

Phù văn cấp bốn và phù văn cấp ba chỉ khác nhau có một cấp, thế nhưng lại khó như trời và đất, độ phức tạp cũng tăng lên gấp nhiều lần.

Đầu bút lông của La Chinh không ngừng thay đổi, khoảng một nén nhang trôi qua, cuối cùng cũng vẽ xong một tấm phù văn cấp bốn.

Mực nước dùng để vẽ phù văn cấp bốn được làm từ phấn Vân Kim và các loại nguyên liệu hài cốt nghìn năm. Trong đó phấn Vân Kim là nguyên liệu chủ yếu, vì vậy sau khi phù văn cấp bốn này được vẽ ra thì loé lên từng đường ánh sáng màu vàng. Chỉ là dưới vầng sáng màu vàng đó có thêm vài đường màu vàng không bắt mắt nối với nhau, tạo thành một bức thần văn càng thêm huyền ảo!

Nhìn thấy phù văn cấp bốn mà La Chinh cũng vẽ ra được, Thạch Khắc Phàm thở dài một hơi, cười nói với Nhiếp tháp chủ: “Lão Nhiếp, xem ra tên của ngươi phải treo ngược lên rồi!”

Nhiếp tháp chủ nhìn chằm chằm vào phù văn cấp bốn của La Chinh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Trở về ta sẽ treo ngược tên của mình lên!”

Trước phòng mỗi phù văn sư trong tháp phù văn đều có một tấm bảng tên được hợp lại từ phù văn, đúng là có thể treo ngược nó lên. Có điều, như thế thì người này cũng ném mặt mũi đi được rồi!

Trong lòng Thạch Khắc Phàm cũng cười lạnh. Lần này cho các ngươi chịu chút đả kích, sau này về bớt bày ra cái bộ mặt thối kia đi!

Chỉ một lát sau, tấm phù văn thứ hai và thứ ba của La Chinh cũng được vẽ xong, sau đó đám chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh cũng mang ba tấm phù văn cấp bốn này về, lần lượt lắp lên.

Thạch Khắc Phàm đi đến cạnh La Chinh, cười khách khí nói: “La thiếu hiệp, ta thấy ngươi vẽ liên tục hơn một trăm tấm phù văn, có phải nên bồi bổ một chút rồi không? Nếu không chịu nổi tạp chất trong Dưỡng Hồn Đan thì ở chỗ ta cũng có một viên Dưỡng Hồn Ngọc, đeo lên người thì có thể chăm sóc linh hồn, coi như là quà cảm ơn vì ngươi đã sửa phù văn.”

“Dưỡng Hồn Ngọc!” Nhiếp tháp chủ và hai vị đại sư phù văn khác nghe nói như thế, ánh mắt lập tức loé lên!

Bọn họ đều biết Thiên Hạ Thương Minh có một khối ngọc bội có thể chăm sóc thần hồn, Nhiếp tháp chủ đã xin mấy năm nhưng vẫn không được, ai ngờ bây giờ Minh chủ lại quay sang tặng cho người ngoài?