Bách Luyện Thành Thần

Chương 492: Cùng một mục đích





Hễ là bảo bối có thể tăng cường lực linh hồn thì đều vô cùng hiếm thấy, vì vậy giá trị khó có thể đánh giá được.

Dựa vào phẩm cấp, Dưỡng2Hồn Ngọc này chỉ có thể được coi là bảo vật tiên khí mà thôi. Ở Trung Vực bảo vật tiên khí có rất nhiều, nhưng nào có được mấy món5có thể tăng cường lực linh hồn?

Cho dù là trong Thiên Hạ Thương Minh thì Dưỡng Hồn Ngọc này cũng hoàn toàn được xem là đồ tốt.

Nhiếp tháp chủ nghe thấy6Thạch Khắc Phàm muốn tặng Dưỡng Hồn Ngọc này cho La Chinh, trong lòng cũng cảm thấy bất công. Đáng tiếc, vào lúc này bọn hắn thật sự không dám nói5gì, chỉ cần nói thì sẽ bị người ta chế nhạo. So sánh với La Chinh, bọn hắn giống như một đám người vô tích sự vậy, không có chút tác3dụng nào!

Thật ra không phải đám người Nhiếp tháp chủ quá tồi tệ. Dù sao thuật phù văn của bọn họ cũng đại diện cho trình độ cao nhất ở Trung Vực, hơn nữa Nhiếp tháp chủ cũng là đại sư phù văn duy nhất có thể vẽ được phù văn cấp năm, đặt ở bất kỳ tông môn nào thì tuyệt đối đều có thể được xem như báu vật.

Chỉ có thể nói vì La Chinh quá ưu tú, nên đặt bọn họ bên cạnh La Chinh, hoàn toàn không có khả năng so sánh!

Thạch Khắc Phàm có can đảm lấy Dưỡng Hồn Ngọc ra, tất nhiên là trong lòng cũng có suy nghĩ muốn lôi kéo La Chinh.

Hành động của Thiên Hạ Thương Minh cũng không chậm, từ lúc Mặc Nhạc Chương đưa bức phù văn thứ nhất của La Chinh lên cho tổng bộ thì ba vị Minh chủ cũng đã chú ý đến La Chinh rồi.

Chỉ tiếc là tình hình thay đổi quá nhanh, từ Thăng Long Đài cho đến đại hội võ đạo, lại đến khi La Chinh bất ngờ xuất hiện trong Thăng Long Đài, vì muốn ổn định tình hình nên Thạch Khắc Phàm chỉ có thể ép hỏi thẳng bí mật phi thăng của Thăng Long Đài, xem như là có đắc tội với La Chinh một chút.

Thiên Hạ Thương Minh không đến mức sợ La Chinh, thế nhưng đối với loại người tài giỏi này, Thiên Hạ Thương Minh chưa bao giờ keo kiệt để lôi kéo, đây cũng là lý do Thiên Hạ Thương Minh có thể phát triển cho đến mức như ngày hôm nay!

Dưỡng Hồn Ngọc này xem như là một chút đền bù tổn thất cho La Chinh, mất bò mới lo làm chuồng, cũng may vẫn chưa muộn.

La Chinh cũng không từ chối. Hắn biết rõ giá trị của Dưỡng Hồn Ngọc. Sau khi tiến vào Chiến Hồn Cảnh, Dưỡng Hồn Ngọc bậc này cũng không có tác dụng gì lớn với hắn, nhưng thứ này cũng có thể lấy ra tặng người khác mà, hay đem ra đấu giá thì cũng có thể lời thêm một khoản!

Sau khi nhận Dưỡng Hồn Ngọc, La Chinh quay đầu nói: “Những phù văn vừa mới vẽ xong, chưa biết có xảy ra sai sót gì không!”

Sau khi đám chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh lắp xong ba viên đá vẽ phù văn cấp bốn cuối cùng, lão Tiêu liền lôi ra một cái trận bàn, chuẩn bị thử xem kết giới kia có bình thường hay không.

Đám người Nhiếp tháp chủ lập tức có chút suy nghĩ ác ý, tốt nhất là phù văn không thể nào hoạt động, không thể nào tạo ra kết giới được!

Chỉ tiếc là lão Tiêu đã mở trận bàn trong tay ra, trận bàn chuyển động một hồi, một cái kết giới bắt đầu lan rộng ra từ mép võ đài, nhanh chóng hợp lại trên đỉnh, tạo thành một màn sáng trọn vẹn.

Sau khi màn sáng thứ nhất được tạo ra thì ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư…

Tổng cộng có sáu màn sáng, chặt chẽ dính lại cùng với nhau, tản ra hào quang nhàn nhạt!

Hào quang mà sáu màn sáng này tản ra ngưng tụ càng chân thật hơn, mà cũng vững chắc hơn so với kết giới trước đây! Đây là hiệu quả của bút pháp hoàn mỹ! La Chinh sử dụng bút pháp hoàn mỹ của hắn để kích phát hoạt tính trong nguyên liệu đến trình độ cao nhất, nên tất nhiên uy lực của kết giới này cũng mạnh hơn, có thể chịu được những đợt tấn công lớn hơn!

“Rất tốt! Nhìn có vẻ là sửa được rồi!” Nhìn thấy màn sáng kết giới này, Thạch Khắc Phàm cũng hài lòng vô cùng. “La thiếu hiệp, đây là thù lao năm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm theo thoả thuận!”

Thạch Khắc Phàm vừa mới nói xong thì đã có người bưng một mâm tròn đi tới, trong đó đặt một tấm Minh bài màu tím được chế tạo từ thạch anh: “Ngươi đến bất cứ hiệu đổi tiền nào của Thiên Hạ Thương Minh đều có thể lấy được năm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm.”

La Chinh gật đầu rồi thu Minh bài màu tím làm từ thạch anh vào trong nhẫn tu di.

“Cuối cùng cũng sửa xong! Có thể tiếp tục trận đấu được rồi! Nhà cái đâu? Nhanh lên nhanh lên, ra tỷ lệ đặt cược để chúng ta cược nào!”

“La Chinh sửa xong phù văn này, không biết kiếm được bao nhiêu nhỉ?”

“Không nghe thấy sao? Năm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm, thu nhập trong hai năm của tông môn tam phẩm chỗ ta cũng không nhiều đến vậy…”

“Điên rồi, thằng nhóc kia giàu quá, cướp hắn đi!”

“Ha ha! Trước hết, ngươi chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa, tông môn của ngươi cũng không phải là đối thủ của Vân Điện. Cướp hắn? Muốn chết à?”

Muộn mất gần một canh giờ, phần lớn võ giả đã bắt đầu loạn lên rồi.

Đợi đến lúc La Chinh quay về đài cao của Vân Điện, lão Tiêu mới thoả mãn gật đầu, bắt đầu rút thăm lần nữa.

Đại hội võ đạo lại bắt đầu tiến hành tỉ thí.

Tình huống trên võ đài vẫn như trước, vẫn là các võ giả tông môn chiếm ưu thế tương đối lớn. Hễ là trận đấu võ giả tông môn gặp võ giả độc lập, cơ bản đều chấm dứt bằng thắng lợi của võ giả tông môn.

Nhưng mà, trong đám võ giả độc lập cũng xuất hiện một con hắc mã, đó chính là Ngao Tường đến từ thảo nguyên Hô Luân.

Cho dù thực lực chỉ mới Chiếu Thần Chung Cực, nhưng Ngao Tường chỉ dựa vào một thanh loan đao đã liên tục đánh bại hai võ giả tông môn, thu hút được một lượng chú ý khá lớn, bầu không khí nhất thời lại tập trung hẳn lên.

Dù sao thì phần lớn võ giả trên khán đài đều là võ giả độc lập, hoặc là võ giả đến từ tông môn tam phẩm, những võ giả này không có tư cách vào đại tông môn, nhưng chưa hẳn đã có suy nghĩ là võ giả độc lập kém hơn võ giả tông môn!

Mà sự xuất hiện của Ngao Tường lại đúng lúc thuận theo loại suy nghĩ này của bọn họ, huống hồ tu vi của Ngao Tường mới chỉ là Chiếu Thần Chung Cực, đánh bại võ giả Thần Đan Cảnh đã là chuyện rất giỏi rồi.

Đúng lúc rút thăm trận đấu thứ mười thì rút được Ngao Tường. Xuất hiện ba lần, Ngao Tường đều toàn thắng cả ba trận, lập tức đẩy bầu không khí của cả đấu trường lên tới đỉnh điểm! Khắp đấu trường đều vô cùng sôi sục, tỷ lệ đặt cược cho Ngao Tường của nhà cái cũng được tăng cao lần nữa.

Sau khi trận đấu thứ ba của Ngao Tường kết thúc, tiến hành rút bài. Mấy trận thi đấu trước hắn đều rút được thẻ miễn chiến, nhưng lần này Ngao Tường lại rút trúng một tấm thẻ khiêu chiến.

Sau khi Ngao Tường rút được thẻ khiêu chiến thì đứng trên đấu trường thi đấu nhìn quanh một vòng.

“Hắn rút trúng thẻ khiêu chiến rồi. Hắn muốn khiêu chiến người nào nhỉ?”

“Chẳng lẽ muốn khiêu chiến Tiểu Giới của Hư Linh Tông? Nghe nói tên đó chính là thiên tài cấp Thần duy nhất của Hư Linh Tông, tu vi cũng là Chiếu Thần Chung Cực, khả năng rất lớn!”

“Chưa hẳn, ta thấy khả năng khiêu chiến La Chinh cũng khá lớn.”

Ánh mắt Ngao Tường cũng không dừng lại trên đài của võ giả độc lập bên cạnh mà bắt đầu đảo mắt qua từng đài cao, cuối cùng ánh mắt giao nhau với La Chinh.

Ánh mắt của La Chinh cũng hơi loé lên: “Muốn khiêu chiến với ta sao?”

Ngao Tường cười nhạt một tiếng, ánh mắt cũng dời khỏi người La Chinh, lại lướt qua đám người Hư Linh Tông, nhìn thẳng vào đài cao của Đông Tà Vương, ánh mắt rơi vào người một cô gái.

Hai cô gái đứng sau lưng Thôi Tà, một người bị phong ấn sáu giác quan, đấy chính là muội muội của La Chinh, mà bên cạnh La Yên còn có một cô gái cũng bị phong ấn sáu giác quan khác. Khi ánh mắt Ngao Tường chuyển tới người nàng, sâu trong hai mắt lộ ra sự nỗi đau buồn vô tận, bàn tay cầm loan đao cũng dùng sức nắm chặt.

Nhưng rất nhanh, nỗi đau buồn kia đã bị vẻ kiên định thay thế, hắn lên giọng hô: “Ta muốn khiêu chiến, võ giả độc lập Tư Diệu Linh!”

“Cái gì!” Ánh mắt La Chinh loé lên, đồng thời cũng nhìn về phía đài cao chỗ Thôi Tà, suy nghĩ trong lòng cũng rối loạn cả lên. Sao Ngao Tường lại khiên chiến Tư Diệu Linh làm gì?

Lại nói, Ngao Tường và La Chinh tham gia khảo hạch vòng loại cùng ngày, cũng hôm đó La Chinh lợi dụng tháp nhỏ cấp mười hai để hung hăng bắt chẹt hắn, không ngờ Ngao Tường đến từ thảo nguyên Hô Luân lại có tiền đến thế, trả nhiều đá chân nguyên cực phẩm như vậy mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Tu vi của người này chỉ mới Chiếu Thần Chung Cực, có thể khiêu chiến cường giả Thần Đan Cảnh thì thực lực cũng không thể xem thường, nhưng cho dù thế nào đi nữa, La Chinh cũng không ngờ đến chuyện Ngao Tường sẽ đi khiêu chiến Tư Diệu Linh.

“Chẳng lẽ hắn có cùng mục đích với mình?” Bỗng nhiên tim La Chinh nhảy lên, ánh mắt quét một vòng trên người La Yên. Bên cạnh La Yên còn một cô gái, La Chinh đã chú ý đến từ lâu. Nàng là người có Âm Thể Tử Cực thứ ba, nếu như không phải vì sự xuất hiện của nàng thì tình thế La Chinh phải đối mặt sẽ không nghiêm trọng đến thế. Nhưng tất nhiên, La Chinh cũng sẽ không trách nàng.

Ngao Tường đến vì nàng sao? Rất có khả năng này!

Cô gái kia có liên quan gì đến Ngao Tường? Điều này đã không còn quan trọng nữa.

“Hơi phiền phức rồi đấy!” Chân mày La Chinh cau lại.

Tư Diệu Linh là mục tiêu mà La Chinh phải giết. Trước đó, La Chinh không hy vọng trên đường xuất hiện bất cứ ngã rẽ nào. Nếu như Ngao Tường khiêu chiến với Tư Diệu Linh, thật sự giết chết Tư Diệu Linh thì đối với La Chinh đây là kết quả tốt nhất. Nhưng nếu hắn không giết được Tư Diệu Linh mà lại khiến Tư Diệu Linh cảnh giác thì đây là kết quả mà La Chinh không muốn thấy nhất!

Nhưng cái khó là, hắn không thể ra mặt ngăn cản được. Có lẽ vào lúc này, trong lòng Ngao Tường cũng có suy nghĩ giống như hắn.

“Khiêu chiến ta? Ha ha ha…” Tư Diệu Linh nhẹ nhàng bước lên, cười quyến rũ rồi nói: “Ta thấy ngươi muốn giết ta đúng không?”

Nghe những lời này của Tư Diệu Linh, trái tim Ngao Tường và La Chinh bỗng thắt chặt lại, vẻ mặt hai người tím tái.