Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, bầu trời lờ mờ huyền ảo trên đỉnh đầu thành Thăng Long.
Tí tách! Tí tách!
Nước mưa đêm qua vẫn còn vươn trên tán lá, rơi nặng trĩu xuống đọng vũng giữa hai làn đường. Mỗi khi mưa đến, từ những ngôi nhà ở huyện, xã cho đến hoàng cung đều được thiên nhiên tưới mát, trở nên sạch sẽ tươi mới hơn.
Trong không khí vẫn còn hơi lạnh từ đêm qua, những dân thường đều khoác trên mình một chiếc áo rôm, còn những linh sư cường tráng thì vẫn đi lại như thường.
“Bên Bạch Hương Lan đã thành công rồi, Lệ Kình đã thành Vương, Trần Lĩnh chắc chắn sẽ không có cửa đối đầu với nó, kế hoạch của Hắc Dạ chúng ta cũng nên đến bước tiếp theo rồi.” Một giọng nói già nua bay lượn trên tửu lâu.
Trong căn phòng tại tầng năm, một lão già đứng vuốt râu nhìn trời, xung quanh lão là hàng chục hắc y nhân khác. Bỗng ánh mắt lão hiện lên sự hoảng hồn, bầu trời xanh bên trên đột nhiên gợn sóng thành nhiều đợt, lam quang như mờ đi.
“Không thể nào, đại trận thủ hộ... Đây là chuyện gì?” Lão ta có một dự cảm rất không lành, bèn tung ra quẻ bói, lấy được một quẻ Đại Hung cực xấu.
“Lệ Kình thành Vương lại có ảnh hưởng tới đại trận thủ hộ Đại Việt sao?” Sống lưng lão lạnh buốt, vội vàng quay sang quát với đám thủ hạ: “Các ngươi lập tức tới Hoan Châu cho ta.”
Một hắc y nhân kinh ngạc thưa: “Chủ tử, còn bông hoa của Quang Huy tông...”
“Bỏ đi, điều này liên quan đến sống còn của Đại Việt.” Lão ta đã vọt đi trước. Phàm là luyện trận sư hoặc những ai có tinh thần mẫn cảm đều sẽ nhìn thấu được dị tượng này, hoặc là những nhân vật mạnh mẽ như quân Vương.
Động tĩnh lớn thế này chắc chắn sẽ làm lộ diện Hắc Dạ, lão cũng không quản nữa. Tồn vong của Đại Việt quan trọng hơn.
Võ Cực Lạc đứng trên đỉnh núi Quang Huy tông, tất cả tà linh đều bị bà và các trưởng lão quét sạch. Để cho chắc bọn họ sẽ liên tục tuần tra khắp không gian Quang Huy tông này, bởi tà linh dù chỉ còn là một mồi lửa thôi nhưng nếu gặp củi tốt, nó sẽ lại cháy bùng lên trận tà tai mới. Tuyệt không thể khinh thường.
Vù... ù...
Võ Cực Lạc bỗng dưng nhìn lên bầu trời tờ mờ sáng kia, có phải bà đã nhìn nhầm không, hình như bầu trời vừa gợn sóng thì phải.
Tiếng gió xì xào bên tai, mang theo một nỗi bất an khó tả. Hai hàng mi không hiểu sao nhíu lại nặng trĩu, bà lẩm bẩm: “Lão Trần, bình an trở về nhé.”
Vù... ù... ù...
Gió thổi lạnh lẽo xen kẽ từng làn tuyết rơi trên dãy núi trắng tại vùng đất Cổ Loa phương bắc. Nơi đây quanh năm lạnh giá, tuyết không ngừng rơi, vón cục trên mặt đất, trên những lùm cây xanh, trên những ngôi nhà trắng xóa trên sườn núi trắng.
Cơn gió này đến vô cùng kỳ lạ, không hề có dấu hiệu nào báo trước cả.
“Vương... Vương... Vương...” Một lão nhân chạy vội trong tuyết, không tiếc phạm tội mà xông vào nơi trang nghiêm nhất của vùng đất này.
“Hộc hộc... Vương... Hoan Châu có biến...” Lão già thở hồng hộc, nói đứt quãng với một bóng người đang ngồi giữa gian phòng.
“Hửm?” Vương của thành Cổ Loa, Thực Vương Triệu Thanh Bích, là nữ quân Vương duy nhất trong năm Vương đương nhiệm, hiện đang thưởng thức một cái đùi nóng hổi trên tay.
Bị người khác làm phiền khi đang ăn là điều nàng ta ghét nhất, nàng ta gặm một miếng thịt xong, quay sang nhìn lão già với ánh mắt ghét bỏ, nói: “Nếu không cho ta lí do chính đáng, phạt ngươi.”
“Gấp lắm rồi, xin người đi theo lão thần ra ngoài.” Lão già kia không quản Vương sẽ giáng hình phạt gì cho mình mà kéo tay nàng ta đi ra.
Tại thành Hồ vùng tây nam Đại Việt, ở hoàng cung của Vương tôn quý đang lóe lên vô vàn ánh sáng khác nhau. Mỗi ánh sáng là một trận pháp tinh diệu, thủ pháp của luyện trận sư này vô cùng cao minh.
Vương của thành Hồ, Lí Văn Bưu, hắn là một luyện trận sư, mỗi trận pháp tinh luyện đều là hoàn mĩ trong hoàn mĩ, thế nhưng ánh mắt hắn chẳng có nửa phần thỏa mãn. Hắn làu bàu nói: “Lão già thối, rốt cuộc ngươi làm cách nào mà có thể chuyển từ vẽ trận thành niệm trận chứ, Trần Lĩnh?”
“Hửm! Có cảm giác cổ quái?” Mí mắt cứ giật liên tục, hắn liền hướng lên trời, bầu trời gợn từng cơn sóng nhỏ, rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể truy tìm nguồn gốc nó, là xuất phát từ lòng sâu Hoan Châu, vùng đất hoang của yêu thú, cấm địa của Đại Việt.
Thân ảnh Lí Văn Bưu lóe lên kim quang, phóng thích linh thức của mình vào sâu trong vùng đất Hoan Châu.
Vùng đất Cửu Chân là nơi có diện tích lớn nhất Đại Việt, do mâu thuẫn nội bộ từ quá khứ mà hiện nay chia làm hai đàng riêng biệt. Đàng ngoài do Thanh Vương Trịnh Tráng cai trị, đàng trong do Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên cai trị.
Bọn họ lúc nào cũng như nước với lửa, không ai thích nhìn mặt của ai, cứ dăm ba năm lại đánh một trận thống khoái.
Ó... ó... ó...
Đàn hỏa ưng liên tục tấn công vào Đan Vương, Đan Vương cầm trường kích quét tan tất cả, gầm lên một tiếng: “Con lừa Trịnh nhát gan, có giỏi thì ngươi ra đây đấu trực diện với ta...”
Thanh Vương Trịnh Tráng ngồi trên vương tọa mặc bạch y, phe phẩy cái quạt trắng, nhàn nhã tự tại nói: “Có giỏi thì ngươi cất đan dược đi, tâm tình tốt ta có thể so chiêu một phen.”
“Đánh binh đánh trận đan dược chính là bảo vật bảo mệnh tốt nhất, ngươi cứ trốn sau đám chim này, làm một kẻ chết nhát lần cuối đi, hôm nay ta sẽ dốc toàn lực.” Đan Vương ăn vào một khỏa đan lực nồng đậm linh khí. Linh lực xung quanh bạo phát mạnh mẽ làm Thanh Vương phải thu lại nụ cười, nghiêm túc đứng lên.
Bỗng ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về một phía, là hướng của Hoan Châu.
“Hừ, con lừa Trịnh, tha cho ngươi hôm nay...” Đan Vương mạnh mẽ phi thân lên trước, Thanh Vương dửng dưng phóng theo sau. Bọn họ đứng giữa không trung, phóng thích linh thức của mình tới nơi gây nên dị tượng này.
Tại phía bắc Thăng Long, nơi đường lãnh thổ giáp với Hoan Châu, một bóng người ngã xuống làm gãy nát mấy gốc cây to.
Mộc Trung Nhân đứng dậy với cánh tay tê rần, phun một ngụm máu nhỏ ra, nhìn về bốn bóng hình đối diện. Bốn bóng hình đó là bốn tên cương thi, tên nào tên nấy đều mang theo tử khí nồng đậm nhưng ánh mắt lại vô hồn, không phải sinh vật sống lẫn sinh vật chết.
“Bốn cương thi này là ai chứ, tại sao lại mạnh đến thế?” Mộc Trung Nhân đã giao đấu với chúng gần một canh giờ, trên người chúng không có ba động linh lực thế nhưng lực cơ thể lại mạnh vô cùng, lấy sức mạnh của Vương cũng không thể đánh giết qua lớp tử khí chứ nói gì là giết chết chúng.
Đột nhiên thân ảnh của năm tên cương thi trước mắt mờ dần rồi biến mất trước mặt Mộc Trung Nhân. Ông sững sờ chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì bầu trời đột nhiên gợn sóng, những đợt sóng này bắt nguồn từ cơn bão phía lòng Hoan Châu.
“Rốt cuộc là chuyện gì chứ?” Mộc Trung Nhân phóng linh thức của mình tới đó dò xét.
Từng cơn cuồng phong truyền đến tiếng gào thét, giông quét qua như muốn ăn tươi tất cả. Chí Nam cách nơi Lệ Kình thành Vương hơn chục dặm mà cậu có thể nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của hắc long ngụ trị trên tầng tầng mây bay kia.
“Thật mạnh...” Chỉ đứng ở khoản cách này thôi mà cậu đã cảm nhận được uy áp của Vương đè ép giang sơn, huống chi là ở gần nơi đó. Chí Nam không thể đi tiếp được, quá nguy hiểm, cậu đành để Thanh Liên đang ngủ thiếp trên lưng tựa vào gốc cây gần đó, còn bản thân thì đứng một bên quan sát.
“Nơi đó có Trần sư bá, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?” Tuy nói vậy nhưng không hiểu sao Chí Nam lại có một cảm giác rất mơ hồ, cực kỳ không tốt về Trần Lĩnh.
Vù... ù... ù...
Gió gào thét kinh hoàng cũng những tiếng cười khoái ý của Bạch Hương Lan: “Ha ha, là của ta... Ta chính là chủ nhân của một Vương...”
Trần Lĩnh kịp thời dùng trận pháp bảo vệ mình khỏi uy áp của Vương giáng xuống, tà long Lệ Kình vẫn nhìn chằm vào ông nhưng ánh mắt lại không có hình ảnh ông trong đó.
Trần Lĩnh nhớ lại lời Mộc Trung Nhân từng kể, khi bản thân vừa thành Vương sẽ mất một khoảng thời gian rất ngắn ý thức mới thích nghi được với thân thể mạnh mẽ của Vương, đây là lúc suy yếu nhất của quân Vương.
Khuôn mặt Trần Lĩnh từ lạnh lẽo điều hòa trở nên thư thái, thả lỏng toàn bộ, ông cầm thanh đao của mình lên, đây là loại đao rèn từ một thanh kiếm báu, lưỡi sắc nhọn một đầu, rất nhẹ so với những thanh đao thông thường là uy lực có phần hơn thanh kiếm.
Trần Lĩnh chém một đọa kiếm ý về phía Bạch Hương Lan, nàng ta bị kiếm ý chém tới bất ngờ chỉ kịp bật hộ thân qua loa, bị đánh bay ra chục trượng. Trần Lĩnh cũng không quan tâm nàng ta sống hay chết, ông bay lên giữa không trung, nhìn thẳng vào Lệ Kình ở bên trên.
“Hoặc lúc này hoặc không bao giờ.” Nghĩ là làm, ông lập tức động ý niệm, một trận pháp lập tức xuất hiện dưới chân. Lục quang vừa lóe lên, từng viên đá nhỏ bay lên từ trong đống đất màu đen kịt kia.
“Phong Yêu Trụ.” Từng viên từng viên kết hợp tạo thành năm cột trụ lớn cao hơn bốn trượng bên dưới Lệ Kình.
“Thiên Linh Phong.” Trần Lĩnh dùng máu mình vẽ lên bàn tay, giăng thành trận pháp lớn trên đỉnh đầu của Lệ Kình, gai trận đâm xuống từ từ phong bế linh hồn bên trong.
Khi ông sử dụng trận này, đã biết là có lỗ hổng lớn. Nó kích thích bản năng cầu sinh từ trong ý thức của Lệ Kình. Ý thức chưa trở lại nhưng nó vẫn cảm nhận được uy hiếp, theo bản năng hiệu triệu lôi điện liên tiếp đánh xuống người Trần Lĩnh.
“Kim Cang Thể.” Trần Lĩnh thi triển thể thuật giúp cơ thể trở nên cứng cáp như kim cang bất hoại. Tuy nhiên lôi điện kia cũng không phải bình thường, nó là do một Vương thi triển, bị đánh phải cũng làm cho Trần Lĩnh một đợt đau đớn, Tướng lĩnh bình thường e rằng đã trọng thương rồi.
“Địa Thể Ấn.” Trần Lĩnh sử dụng máu mình vẽ trận trận pháp khác, một trận pháp cực mạnh giam cầm thân thể. Trận pháp xuất ra những dây xích linh lực đâm vào thân thể Lệ Kình, ý thức nó bắt đầu cảm nhận rõ hơn rồi, cảm giác sinh mạng bị đe dọa, lôi kiếp đánh xuống người Trần Lĩnh càng mạnh bạo hơn.
Phụt! Một ngụm máu đỏ tươi phun ra từ miệng, đau đớn bao nhiêu ông cũng không thể dừng lại được, phải tiếp tục thôi. Ba trận pháp riêng biệt tạo thành một đại trận phong ấn khổng lồ, đây là lần đầu tiên ông thi triển trận này.
“Ngục Tỏa Hồn.” Trận pháp bắt đầu đè ép cơ thể Lệ Kình, lôi điện nó giáng xuống người Trần Lĩnh ngày một nhiều hơn, cái sau càng uy lực hơn cái trước, ý thức nó cũng bắt đầu trở lại. Kinh mạch, lục phủ ngũ tạng của Trần Lĩnh chịu không nổi đã vỡ nát bên trong, miệng ông liên tục xuất huyết nhưng Trần Lĩnh vẫn giữ nguyên tư thế kết trận, không hề dừng lại.
“Một là ta chết trước khi ngươi lấy lại ý thức, hai là... Hà hà...”
Ầm... Ầm... Ầm... Lôi điện đánh xuống loạn xạ, đánh ra khắp nơi, càng bị dồn ép nó càng phản kháng mãnh liệt. Thân thể khổng lồ quằng quại trên các tầng mây, tựa như xé rách cả không gian.
Vù... ù... ù...
Trời nổi giông tố, từng cơn cuồng phong điên cuồng tán ra chục dặm xung quanh, những cơn gió cứ luồng qua mí mắt Thanh Liên, đánh thức cô bé từ giấc ngủ.
Thanh Liên từ từ mở mắt ra, ý thức trở nên rõ ràng, cô bé nhìn thấy Chí Nam đang đứng đó, ánh mắt có phần lo lắng nhìn về cơn bão phía trước.
Như thể cảm giác được cái nhìn chăm chú của Thanh Liên, Chí Nam quay đầu lại, mừng rỡ hô lên: “A sư muội, tỉnh rồi sao.”
Thanh Liên không để ý tới Chí Nam, cô bé nhìn ra cơn bão kia, thấy được khoảng chân trời chục dặm kia có một thứ gì đó đang cựa quậy, vùng vẫy làm trời nổi bão.
Từng tiếng gió truyền đến một cảm giác vô cùng thê lương, không hiểu sao trái tim Thanh Liên trở nên nặng trĩu, cảm giác như ngọn nến hi vọng bị cơn gió nghiệt ngã thổi vụt tắt đi, cảm giác như cô bé sắp mất đi điều gì đó vô cùng quan trọng.
Thanh Liên làm theo cảm giác mình mách bảo, cô bé đứng bật dậy, mặc cho giông tố phía trước, mặc cho tử vong ập đến, Thanh Liên vẫn chạy đi, chạy về hướng cơn bão kia.
“Sư muội, mau quay lại đây, nguy hiểm lắm...” Chí Nam hoảng hốt gọi Thanh Liên quay lại, cậu cắn răng đắn đo một giây rồi lại chạy theo sau Thanh Liên.
Thanh Liên băng qua những cánh rừng đen bị Lệ Kình hấp thu trước đó, càng đến gần cơn bão bước chân Thanh Liên càng chậm lại, tâm, cũng trở nên nặng nề.
Vù... ù... ù...
Những cơn gió lạnh thổi qua khẽ tóc bồng bềnh, ánh mắt Thanh Liên không hề có mục đích gì cả, cô bé chỉ muốn chạy mãi chạy mãi đến nơi mà cảm giác mơ hồ của mình mách bảo.
Nơi đó ở quá xa, phải mất hơn hai ngày nếu đi bằng tốc độ này, Thanh Liên cắn răng lấy cái nhẫn không gian mà Trần Lĩnh đã đưa cho trước đó, cô bé lục lục từng tờ ghi chép, tìm thấy được trận pháp không gian loại truyền tống, bên cạnh còn sẵn mấy tấm phù truyền tống cự li thấp, có thể dùng để kết thành trận pháp truyền tống xa hơn.
Thanh Liên hơi đắn đo, lúc này nếu khai trận này quá sức với cô bé, tinh thần sẽ suy kiệt rất nhanh, nhưng cái cảm giác mất mát kia còn đó. Chỉ sau một giây đắn đo, Thanh Liên hạ quyết tâm.
Thanh Liên để những tấm phù truyền tống lại, dùng tinh thần lực kết nối tất cả lại, lại khắc họa chú ngữ tâm trận. Chỉ trong vài giây trận pháp đã hình thành, ánh mắt Thanh Liên hơi lờ đờ, quả thật trận pháp này vẫn còn quá sức cô bé.
Trong khoảnh khắc Thanh Liên khai trận thì một cánh tay vỗ vào vai, giọng nói Chí Nam vang lên: “Sư muội à, đừng đi tiếp nữa.”
Vừa dứt lời, hai người liền biến mất tại đây, nơi này chỉ còn lại tiếng gió thét gầm.
Ầm... Ầm... Ầm...
Thanh Liên và Chí Nam cùng rơi xuống một cái cây đen kịt, cuồng phong nơi này còn mãnh liệt hơn vừa nãy, lôi điện giật sét ầm ầm trên trời. Lúc này Lệ Kình không còn phóng ra uy áp như ban đầu, Thanh Liên và Chí Nam vô cùng may mắn thoát cửa tử.
Nhìn thân ảnh quen thuộc trên không trung, Thanh Liên hét lên một tiếng thất thanh: “Sư phụ...”
Khắp cả người Trần Lĩnh là huyết nhục, bị lôi điện đánh đến mức cả người nát bấy, lộ ra thớ thịt đỏ rợn người. Trên trời, thân thể Lệ Kình quằng quại khôn nguôi, trận pháp càng thu hẹp bao nhiêu nó càng giãy giụa mạnh mẽ bấy nhiêu.
Nghe thấy âm thanh trẻ con quen thuộc, khuôn mặt lờ đờ đầy máu của Trần Lĩnh mở mắt ra, ông hơi quay lại, nhìn đến Thanh Liên đứng trên cành cây đen, kêu gọi mình. Trần Lĩnh luôn nhớ, nhớ về một năm này khi cô bé gia nhập ngọn núi của mình.
Từ khi Thanh Liên đến, sự lạc lõng cô đơn đã vơi đi phần nào, ông có người ăn cùng, có người nghe ông giảng dạy về những kiến thức, kinh nghiệm của bản thân, có người cùng đàm đạo, đánh cờ.
Chỉ tiếc duyên sư trò quá ngắn, hôm nay có lẽ ông không qua khỏi rồi, thật tiếc vì không được chứng kiến đệ tử duy nhất của mình lớn lên xinh đẹp khả ái, tiền đồ dương quang rộng mở.
“Thanh Liên, hôm nay ta sẽ cho con biết thế nào là một luyện trận sư.” Giọng nói hùng hồn đánh thép vang lên, dường như sự xuất hiện của Thanh Liên tiếp thêm tinh thần cho ông.
“Luyện nhân, luyện tâm, luyện pháp, luyện thiên địa chúng sinh. Ta là luyện trận sư Trần Lĩnh...” Giọng nói gào thét vang vọng lên cả trời xanh, mang theo hoài bão lẫn kiêu hãnh của một đời tông sư luyện trận.
Trần Lĩnh thi triển toàn bộ tinh thần lực cuối cùng, toàn bộ linh lực cuối cùng vào một niệm này.
Gào... Tà long Lệ Kình gầm thét phẫn nộ, lúc ý thức nó hoàn toàn trở lại thân thể cũng là lúc cơ thể đón nhận một lực lượng vô cùng khủng khiếp. Cả cơ thể lóe lên bạch quang, toàn bộ chui vào trong thanh đao của Trần Lĩnh. Thanh đao lập tức bị dịch chuyển đi.
Cả cơ thể đầy máu của Trần Lĩnh rơi từ trên không xuống, vào khoảnh khắc sinh tử này, ông thấy được Thanh Liên và Chí Nam ơ bên dưới chạy về phía mình, Thanh Liên vừa đi vừa rơi lệ.
“Sư phụ...”
Thanh Liên à, ta không phải là một sư phụ tốt, ta còn không thể nhìn con trưởng thành, nhìn con dương danh với Đại Việt.
“Sư phụ...”
Thanh Liên à, ta đúng là sư phụ tồi mà, quá khứ không đi cùng con, không thể chia sẻ những bất hạnh đó với con, tương lai lại không thể mang đến cho con hạnh phúc.
“Sư phụ...”
Thanh Liên à, khoảnh khắc vừa rồi ta phát hiện bí mật động trời, toàn bộ ta để ở trong thanh đao ấy, hãy tìm nó đi.
Thanh Liên phóng ra phong tập đỡ lấy Trần Lĩnh, nhìn khuôn mặt đầy máu của ông, Thanh Liên không kìm được nước mắt, thều thào: “Sư phụ...”
Trần Lĩnh hiện giờ đã quá yếu rồi, không thể nói được gì nữa, ý nghĩ cũng không thể chuyển thành lời. Ông thấy Thanh Liên rơi lệ, một cô bé lúc nào cũng lãnh đạm lại rơi những giọt lệ nóng ấm thế này.
“Sư bá...” Chí Nam ở bên cạnh cũng không kìm được nước mắt, cậu nhận thấy hơi thở của Trần Lĩnh đã yếu đi rất nhiều rồi.
Trần Lĩnh nhìn thấy Chí Nam, không hiểu sao ông lại nở một nụ cười thỏa nguyện. Ông nhìn lên trời giông, ánh mắt bắt đầu mất đi tia sáng, mờ dần.
Tương lai Đại Việt, đành giao lại cho người trẻ các con rồi.
“Sư phụ...”
Tiếng khóc nặng trĩu thê lương vọng cả trời xanh, gió lạnh vô tình thổi một khúc nhạc đau lòng tiễn biệt một sinh mạng. Trên bầu trời nứt ra từng mảng, ảm đạm mà thê lương, một ánh nhìn từ bên ngoài nhìn xuống Đại Việt...