Ở trên mảnh đất Đại Việt, linh khí tồn tại ở khắp nơi, trên bầu trời, dưới đáy biển thậm chí là trong lòng đất. Con người, muôn thú thậm chí là cỏ cây vô tri đều có thể hấp thu lấy linh khí thiên địa vào cơ thể, giúp gia tăng năng lực của bản thân.
Có người có thể dời non lấp biển, có người đọc hiểu nhiều tri thư, có người tạo nên những điều kỳ diệu mà thế nhân gọi là ma thuật, là phép màu.
Những người có cơ thể có thể hấp thu linh khí thiên địa được gọi là linh sư. Linh sư có năm cảnh giới, bao gồm: Đồ; Sĩ; Tướng; Vương và Hoàng, mỗi cảnh giới đều chia thành ba giai đoạn sơ cấp, trung cấp, thượng cấp. Ở Đại Việt, Vương là tồn tại cao nhất, là chúa tể của năm phương Đại Việt lưu truyền từ thời ngũ Vương đầu tiên cho đến nay, còn về cấp bậc của Hoàng, đó là thuộc về truyền thuyết ở bên ngoài Đại Việt rồi, chưa từng có ai diện kiến cả, họ chỉ được biết đến qua các trang sách lịch sử.
Thanh Liên vừa lấy đũa gắp đồ ăn lên miệng, vừa lật xem từng trang sách.
“Ọe! Đồ ăn thật kinh tởm.” Cô bé cố gắng nuốt xuống miệng dù cho không thích món ăn ấy đi chăng nữa. Thanh Liên đã từng phản kháng, nhưng đổi lại đám hạ nhân ấy càng hành hạ Thanh Liên hơn, bao nhiêu đồ ăn ngon đều cắt xén, ăn vụn hết, chỉ để cho mình phần cơm thừa canh cạn, đến cả quần áo ngoài bộ Vương ban cho để vào cung ra thì đều là y phục bình thường.
Thanh Liên không thể động vào đám người ấy, bởi bọn họ đều có tu vi mạnh hơn bản thân, cô bé cũng không dám kể khổ với phụ vương mình bởi ai biết được đám người này sẽ làm gì phía sau. Nên hai năm qua Thanh Liên đã sống như thế, ăn như thế mà không có ý kiến gì cả.
Nhưng ngày hôm nay sẽ khác, Thanh Liên sẽ được nhập học Quang Huy tông, tương lai sẽ trở thành một linh sư.
Quang Huy tông là tông môn đào tạo ra nhiều linh sư mạnh mẽ của thành Thăng Long, mặc dù cũng có rất nhiều tông môn khác cùng tồn tại ở thành Thăng Long nhưng không thể nào so sánh được với tông môn này. Bởi ngoài truyền thống lâu đời thì nơi này luôn là nơi sản sinh ra Vương của thành Thăng Long, cho nên được người dân xưng tụng là đệ nhất tông môn thành Thăng Long.
Mỗi năm Quang Huy tông sẽ tuyển chọn đệ tử, những đứa trẻ vừa đạt tới độ tuổi hình thành hiểu biết là khoảng bảy tuổi trở đi sẽ có cơ hội được vào học tại đây, sinh hoạt trong này cho tới khi đạt tới cấp bậc linh sĩ.
“Trở thành linh sư rồi, ta sẽ đuổi hết đám người này, tự nấu cho mình một bữa thật ngon.” Thanh Liên càng nghĩ thì càng cảm thấy tương lai tươi sáng của bản thân đang rộng mở, ánh mắt sáng lên, thức ăn nuốt vào trong miệng cũng cảm tưởng như mình đang ngấu nghiến mĩ vị nhân gian.
Cô bé không hề có mong muốn gì xa vời, chỉ muốn có bữa ăn ngon, có cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Ăn xong, Thanh Liên lập tức lấy gương, chải đầu, lấy ra y phục của Quang Huy tông mà mặc lên người. Thanh Liên có thể có được bộ y phục này sớm, không khỏi liên quan đến thân phận công chúa của mình, phàm là thành viên vương tộc đều được đặc cách vào tông môn mà không cần thông qua kiểm tra tư chất.
Thanh Liên ngắm nhìn bản thân trong bộ lam y, là một cô bé có mái tóc ngắn ngang vai với khuôn mặt thanh tú, hai má hơi gầy, có một chút trắng bệch do ăn uống không điều độ, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xinh cùng đôi môi nhợt nhạt... Tổng quan mà nói, Thanh Liên cảm thấy bản thân rất vừa ý với chính mình.
Cô bé nhanh chóng thu gọn đồ đạc, gồm một vài quyển sách, cây bút và quyển vẽ của mình, sau đó thì mở cửa, đi một mạch ra xe ngựa được chuẩn bị, không hề quay đầu nhìn lại.
Đám hạ nhân nhìn theo bóng lưng Thanh Liên, cho tới khi đi hẳn thì một vài lời bắt đầu xuất ra: “Hừ! Cuối cùng cũng đi rồi.”
“Này mọi người, có khi nào chúng ta chèn ép nàng ta quá mức, khi trở về nàng ta sẽ tìm chúng ta trả thù không?” Một nữ tỳ không nhịn được, lo lắng hỏi.
“Ta e rằng sẽ không, trẻ nhỏ thì biết cái gì chứ. Với lại chúng ta đã làm tốt bổn phận, cho nàng ta ăn, cho uống, cho mặc, đâu có bắt nạt nàng ta cái gì.” Một nam nô nhăn mày phản bác.
“Theo ta thấy với tính tình này có lẽ cho tới khi tốt nghiệp nàng ta chỉ là linh đồ như chúng ta mà thôi, làm gì nhấc lên nổi cơn sóng nào.”
“Kiêu huynh nói đúng.”
Thanh Liên đi lên xe ngựa, vị xa phu quen thuộc chào cô bé: “Buổi sáng tốt lành, chủ tử.” Ông nhìn thấy Thanh Liên hôm nay ăn mặc có phần tỉ mỉ, sạch sẽ hơn mọi hôm. Ông đã từng là một linh sư, do số mệnh không tốt mà hiện tại tu vi vẫn dậm chân tại chỗ, nên ông biết rõ hôm nay là một ngày rất đặc biệt với chủ tử của mình.
“Lam thúc, hãy chở con tới nơi tập trung.” Thanh Liên đưa cho Lam xa phu một tấm bản đồ mà cô bé nhận được. Ông cầm lấy, gật đầu rồi đánh xe đi.
Lam xa phu có thể nói là người đối tốt với Thanh Liên nhất hiện tại, ông thường hay trò chuyện cùng, kể những trải nghiệm của bản thân cũng như ngăn cản những kẻ hạ nhân trong phủ bắt nạt Thanh Liên. Có thể náo từ một năm trước có sự xuất hiện của ông, đám hạ nhân ngoài mặt sẽ không gây khó dễ cho Thanh Liên.
“Chủ tử, ngài đã chuẩn bị đủ chưa, còn thiếu thứ gì không.” Lam xa phu quan tâm hỏi.
Thanh Liên lắc đầu ,nhẹ giọng nói: “Đã đủ hết rồi.” nghe Lam xa phu đang quan tâm mình, trong tâm Thanh Liên dường như có một mảnh ấm áp nho nhỏ.
Lam xa phu không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đánh xe, huýt sáo. Thanh Liên thì dựa người vào đệm, nhìn ra cửa sổ. Đây không phải con đường thường ngày cô bé đi qua, mọi thứ đều hấp dẫn ánh nhìn của Thanh Liên. Bỗng nhiên Thanh Liên nhớ ra gì đó, lo lắng hỏi: “Lam thúc, thúc đã từng vào học viện chưa, chút nữa ta phải làm gì đây?”
Lam thúc nghe Thanh Liên hỏi thì chợt cười khẽ, thật là giống ông lần đầu đến tông môn, bồn chồn, lo sợ, lạ lẫm mọi thứ, thế là Lam xa phu dùng kinh nghiệm của mình chỉ bảo: “Chủ tử không việc gì phải sợ hãi cả, ngài chỉ cần vào đó, trắc ra linh căn, sau đó lựa chọn trường phái ngài muốn gia nhập.”
Thanh Liên nghe xong hơi suy ngẫm, cô bé đã đọc qua về những linh căn, trong thiên địa, có ngũ hành nguyên tố gồm kim, mộc, thổ, thủy, hỏa; cao giai nguyên tố phong, lôi, quang, ám... Mỗi linh căn tương ứng với một nguyên tố, trắc ra linh căn nguyên tố nào thì có thể tu luyện nguyên tố ấy.
Còn về những trường phái kia, Thanh Liên chỉ biết sơ qua một chút, bèn hỏi: “Lam thúc, thúc có thể giải thích kỹ hơn về các trường phái không ạ?”
Lam xa phu lật kinh nghiệm của mình lên, ôn tồn giải thích: “Hiện nay linh sư trong Quang Huy tông được chia làm bốn. trường phái: chiến linh sư, luyện đan linh sư, luyện khí linh sư, luyện trận linh sư.”
“Trong tất cả chiến linh sư là đông đảo nhất, chuyên đào tạo ra linh sư chiến đấu mạnh mẽ, những quân nhân nước ta và các Vương vĩ đại đều thuộc về chiến linh sư cả. Dù thế cũng không nên xem nhẹ ba phái còn lại.”
“Luyện đan linh sư chuyên luyện chế đan dược, khi con người bị thương thân thể, tổn hại căn cơ hay kinh mạch gì đó đến mức không thể tự lành, chỉ cần một viên đan dược vào người, họ sẽ khỏi ngay. Đây là phái linh sư phụ trợ quan trọng nhất khi chiến tranh xảy ra.”
“Luyện khí linh sư chuyên luyện chế những quặng kim loại thành những binh khí. Nói nghe dễ hiểu thì giữa hai người tranh đấu với nhau, một người dùng tay không còn một người thì cầm kiếm chém, không cần nhìn kết quả cũng biết ai chiếm thế thượng phong. Đây cũng là phái phụ trợ quan trọng chỉ sau luyện đan sư.”
“Còn về luyện trận sư, cái này thật sự rất ít người thành công trên con đường này, bởi họ phải tinh thông rất nhiều mảng phải, tỉ như địa lí, bản chất nguyên tố, thao luyện tinh thần lực cực mạnh thì mới có thể tạo trận, dưỡng trận, dụng trận.”
Thanh Liên khó hiểu, hỏi: “Tại sao thứ này lại yêu cầu nhiều đến thế?”
Lam xa phu đánh xe một cái rồi giải thích: “Ngài chưa ra chiến trường, chưa từng thấy sự cường đại của một trận pháp, nó có thể vây hãm thậm chí giết chết cả nghìn địch nhân, chỉ với một luyện trận sư. Bọn họ... Có khả năng một mình đảo chiều cục diện của một trận chiến.”
Thanh Liên kinh ngạc, bật thốt: “Lợi hại thế sao?”
Lam thúc gật đầu, nói: “Tất nhiên, tuy nhiên nó lại yêu cầu tinh thần lực phải thật mạnh mẽ, vượt qua cả luyện đan sư, luyện khí sư nữa. Trong lịch sử Đại Việt ta chỉ biết tới một nhân vật thành danh bằng con đường này.”
“Ngô Vũ Vương, Ngô Quyền, một trong ngũ Vương khai quốc.” Thanh Liên lập tức trả lời, cô bé đã đọc rất nhiều về sự tích của ngũ Vương năm xưa, biết Ngô Vũ Vương là một luyện trận sư, thế nhưng lại không biết nó khó khăn đến thế.
“Ha ha, ngài biết cũng thật nhiều. Đúng là ngài ấy, vị luyện trận sư duy nhất thành danh cho tới nay. Theo lịch sử kể lại thì pháp trận Bạch Đằng năm đó đã khiến cho một trong những quốc gia có Hoàng tọa trấn bị huỷ diệt, trong năm Vương, ngài ấy là người duy nhất làm được điều này.”
Thanh Liên chỉ tò mò những thứ trước mắt, với tâm hồn trẻ thơ, cô bé không hề chú ý đến việc tại sao một xa phu như Lam thúc lại biết đến nhiều sự tích rõ đến vậy, vì những gì liên quan đến Vương chỉ có gia đình thuộc vương tộc hay tông môn lớn mới biết đến mà thôi. Những linh sư tầng chót như ông làm sao có thể được biết qua.
Rất nhanh chiếc xe ngựa đã đến điểm tập trung, những linh sư ở đó sẽ dẫn nhóm trẻ nhỏ tới tông môn bằng con đường khác.
Thanh Liên chầm chậm bước xuống xe ngựa, cô bé nhìn đến những đứa trẻ khác đã vào trong căn nhà phía trước. Thanh Liên bỗng quay lại, bất ngờ ôm lấy chân Lam thúc một cái, giọng nói ra có chút nghẹn ngào: “Lam thúc, con sắp đi rồi, thúc hãy bảo trọng nhé.” Thanh Liên có thể ý thức được lần đi này có thể sẽ rất lâu mình mới trở về.
Lam xa phu hơi khựng lại vì hành động bất ngờ này của Thanh Liên, ông liền cúi mình xuống, ôm lấy cô bé, vỗ lưng an ủi Thanh Liên như bậc trưởng bối, nói: “Chủ tử, ngài cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé, chúng ta sẽ còn gặp lại mà.” Ông vừa nói vừa thả thứ gì đó vào trong hành lí của Thanh Liên.
Thanh Liên thả Lam thúc ra rồi bước vào trong quán, cô bé vừa đi vừa vẫy tay: “Lam thúc, tạm biệt...”
Lam thúc cũng cười đáp lại Thanh Liên. Thanh Liên đi rồi, ông vẫn nhìn theo bóng lưng nhỏ bé khuất vào trong đoàn người, ánh mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp, thâm trầm.