Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 5: Quang Huy tông (2)



Thanh Liên bước vào căn hộ lớn, đây là lần đầu tiên cô bé thấy nhiều đứa trẻ đến vậy, có tất cả đủ mọi tầng lớp, từ đứa bé ăn mày ăn mặc rách rưới cho tới những đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa, công tử tiểu thư của các gia tộc lớn, quần áo muôn màu đến sặc sỡ.

Thanh Liên phát hiện ra nhóm đứa trẻ gần mười đứa đang xếp hàng ngay ngắn, mặc cùng một màu áo xám tro chỉ có đệ tử Quang Huy tông mới được phát cho. Hơn thế nữa, trên người bọn họ còn có những trang sức quý giá đặc biệt như khuyên tai, vòng cổ, vòng tay... chúng toát lên sự giàu có hiếm thấy ở những đứa trẻ xếp hàng ngoài kìa. Cô bé liền biết rằng đó là những huynh tỉ mà mình chưa từng gặp.

Thanh Liên liền bước tới, đứng ở cuối hàng. Vừa đến, cô bé nghe thấy những cuộc trò chuyện cười đùa rôm rả:

“Mẫu phi nói ta có linh căn thủy hệ, rất thích hợp tu hành theo chiến linh sư.”

“Ta muốn trở thành luyện đan sư đỉnh cấp, chữa bệnh cho phụ vương.”

“Ta muốn có một thanh đao đẹp như của phụ vương, ta sẽ đi theo con đường của luyện khí sư.”

“Còn ta thì...”

Bọn họ đang bàn tán về ước muốn của bản thân mình, chợt có một cô bé nhìn thấy thân ảnh lạ lẫm vừa bước vào hàng thì hô to: “Ủa, vị muội muội nào đây, sao ta lại không biết nhỉ?”

Vừa dứt lời, những đứa trẻ kia đồng loạt nhìn về cuối hàng, đó là một cô bé mặc y phục giống bọn họ, mái tóc ngắn gọn gàn nhưng khuôn mặt thì có hơi gầy yếu. Các vương tử, công chúa ở đây đều cùng nhau chơi từ nhỏ nên rất quen mặt mọi người, riêng Thanh Liên hình như không có chút ấn tượng nào.

“Ta nhớ ra rồi... Là vương muội Vô Ưu.” Có một nam hài tử chợt nhớ ra Thanh Liên do hai năm trước ở cái lễ hội được phụ vương ban tên.

“Hình như mẫu phi của muội ấy là Bạch mĩ nhân thì phải.”

Vừa nhắc đến đây, đột nhiên bọn họ nhìn Thanh Liên với ánh mắt không hề thiện cảm, có đứa còn quay đi như sợ làm bẩn mắt mình. Bọn trẻ được mẫu thân chúng dạy về vị Bạch mĩ nhân năm xưa ác bá ra sao, bị phụ vương biếm vào lãnh cung.

Phụ vương trong mắt chúng chẳng khác nào là thần, anh minh hào kiệt được người người ngưỡng vọng, một kẻ bị phụ vương chối bỏ phải có đức hạnh tồi tệ thế nào chứ, có lẽ con của người đó cũng chẳng ra gì. Đó là những điều mà các vương tử, công chúa nhỏ đã khắc ghi trong long.

“Lại là những ánh mắt ấy.” Thanh Liên cúi đầu xuống nhìn chân mình, cô bé đã quen với những ánh nhìn như thế bao lâu này rồi, cảm giác bản thân cô bé đã làm ra tội ác nào đó với bọn họ. Trong phủ đã đành, thế nhưng ở đây cũng chẳng kém, dần dà tâm trí đã chẳng quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình nữa rồi.

Xẹt! Xẹt!

Một vòng tròn lớn xuất hiện ở phía trên trần nhà, qua vòng tròn, đám trẻ có thể thấy được bầu trời trong xanh bên ngoài kia.

Vù... ù... ù...

Gió lốc nổi lên, những yêu thú từ trong vòng tròn vọt ra, trên lưng mỗi yêu thú là một người, nam có nữ cũng có, khí chất bọn họ phiêu dật mông lung, mờ ảo như không thuộc về cõi trần.

“Linh sư, là linh sư đấy...”

“Oa, thật lợi hại...”

“Ta cũng sẽ được giống như bọn họ sao...”

“...”

Từng tiếng hò reo, hâm mộ đối với những linh sư vừa xuất hiện. Thanh Liên có thể cảm nhận sự vui sướng tột cùng trong mắt đám trẻ ngoài kia khi lần đầu diện kiến linh sư. Còn cô bé và hàng của vương tử, công chúa ở trong cung đã nhìn qua nhiều nhân vật lợi hãi, bọn họ cũng thấy không tệ mà thôi, cái quan trọng là ở phía sau, là con đường của linh sư, là tương lai của bọn họ.

“Các đệ tử, như mọi năm, hôm nay là ngày Quang Huy tông ta mở ra cuộc tuyển chọn đệ tử. Như các ngươi đã biết, cửa ải đầu tiên trở thành linh sư chính là kiểm tra tư chất tu hành của bản thân, là trắc thí linh căn. Một lát nữa tiến hành trắc thí linh căn, nếu ai không đạt yêu cầu thì cũng đừng buồn bởi tu hành là duyên, không trở thành linh sư các ngươi có thể sống một cuộc đời của mỗi người, không cần gánh vác những trọng trách cao cả, có thể cả đời được bảo vệ ở dưới đôi cánh của chúng ta...”

Vị linh sư đại diện cho Quang Huy tông đứng ra diễn thuyết, một linh sư ở bên hàng của nhóm vương tử, công chúa này nghe bài diễn văn dài dằn dặc đến quen thuộc kia, không nhịn được than thở: “Hầy, chẳng có chút đổi mới nào, vẫn y như mọi năm...”

Bỗng nàng ta nhớ ra nhiệm vụ của mình, quay sang hàng của mình, nói: “Các vị vương tử, công chúa nhỏ, mời theo ta...” Nàng ta bước lại gần một con ưng lớn, vừa vỗ một cái, cơ thể nó từ từ to ra.

“Oa, lợi hại quá...”

“Ta chưa từng nhìn thấy con chim nào to đến vậy...”

“Chút nữa ta cũng có thể ngồi lên đó sao...”

“Tại sao bọn họ lại mặc áo xám tro nhỉ, còn được đi trước nữa.

“...”

Tiếng tiếng kinh hô ở bên kia vọng tới, đám hài tử danh gia vọng tộc thì được nghe về điều này, đây là sự đặt cách của vương tộc, còn đám hài tử tầng lớp thấp thì chỉ có hiếu kì cùng hâm mộ không ngừng.

Những vương tử, công chúa khi ở bên cạnh những nương nương, được gia tộc họ ngoại dạy dỗ đôi chút nên ai cũng có một thân pháp nhỏ, vừa đủ để từ dưới đất nhảy lên trên lưng con ưng lớn, từng người từng người một.

Tới lượt Thanh Liên, cô bé nhìn các huynh tỉ của mình dễ dàng nhảy lên đó thì sinh ra cảm giác bồn chồn, bởi cô bé chưa có ai dạy quyền cước cho cả, nếu không nhảy lên được chẳng lẽ cô bé lại vô duyên với tu hành sao.

Bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau ôm lấy, nhấc bổng Thanh Liên đặt lên vai mình. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài trung niên, mặc mỗi chiếc quần rộng, để lộ ra cơ bắp da thịt cùng những vết sẹo lành.

“Ôi, Trần sư bá, sao người lại ở đây?” Nữ linh sư kia kinh ngạc.

“Ha ha, ở trong núi buồn chán quá muốn ra ngoài đổi gió tí, đúng lúc tông môn đang tuyển đệ tử, thân là một trưởng lão môn phái sao ta có thể không đến được.” Vị đại hán họ Trần đang bế Thanh Liên trên vai mình ung dung đáp lời.

“Người có bao giờ đến tuyển chọn tông môn đâu.” Nữ linh sư kia lẩm bẩm, nàng ta cười một tiếng, chắp tay nói: “Nếu đã vậy điệt nhi xin ngài hãy phụ trách dẫn bọn họ về tông môn.”

Đại hãn họ Trần nghe vậy thì vội vàng nói: “Đâu có được, chẳng phải đây là nhiệm vụ của các ngươi sao.”

“Người vừa nói mình nên ra sức vì tông môn mà, chẳng lẽ... Người lại muốn đi đâu sao?” Nữ linh sư kia híp mắt nhìn. Vị đại hãn họ Trần đành thở dài một tiếng, miễn cưỡng nói: “Được rồi, nhưng ngươi phải hứa, đừng nói cho bà ấy biết.”

“Người yên tâm tin tưởng ta.” Nữ linh sư bày ra bộ mặt chân thành trăm phần.

Thanh Liên nghe đối thoại của hai người, cô bé cảm thấy linh sư và phàm nhân cũng đâu có gì quá khác biệt, thậm chí còn rất bình dị, không hề là điệu bộ cao cao tại thượng như trang sách miêu tả. Đặc biệt là vị thúc thúc đang cõng mình trên vai.

Lúc này vị đại hãn mới cùng Thanh Liên nhảy lên lưng con ưng, sau khi thúc giục, nó đập cánh, bay vụt qua vòng tròn bên trên trước những ánh mắt ngưỡng mộ của đám hài tử phía dưới.

Vù... ù... ù...

Bầu trời mở ra trước mắt Thanh Liên, xung quanh cô bé là những đám mây xanh trắng mờ mờ ảo ảo, từng cơn gió mát lạnh chạm qua mặt Thanh Liên, nâng niu lọn tóc ngắn bồng bềnh. Từ trên vai đại thúc, cô bé có thể thấy những mái nhà khuất hiện bên dưới kia, còn có sông, có núi, cỏ cây nữa... cảnh đẹp không sao tả xiết.

Dường như cảm nhận được tâm tình của Thanh Liên, đại hán họ Trần vuốt chỏm râu ngắn, cười hỏi: “Thế nào? Đẹp chứ?”

Thanh Liên gật đầu, bên cạnh đó cô bé cảm nhận được một sự ấm áp khó tả từ đại thúc này. Không ngờ bản thân lại được người bồng lên, thậm chí còn quan tâm hỏi han, đến cả phụ vương của Thanh Liên hay người mẹ kia của cô bé cũng chưa bao giờ làm qua.

Trong khi đó, vị đại hán họ Trần nhíu mi, bây giờ ông mới để ý đến những vết sẹo nhỏ như roi mây trên bàn chân, trên cánh tay nhỏ bé của Thanh Liên. Đây là nhóm của các vương tử, công chúa vương tộc mà, tại sao lại có một đứa trẻ bị đánh đến nhường này chứ?

Thế nhưng ông lại không hỏi, chuyện gia đình của vương tộc, tốt nhất là không nên dính đến vũng nước sâu này quá nhiều. Ông từ từ đặt Thanh Liên xuống, để cô bé ngồi trên lưng con ưng.

Con ưng chở đám trẻ bay liền gần một canh giờ. Lúc đầu bọn trẻ con như Thanh Liên còn vui thích khi nhìn trời, dần dần sinh ra mệt mỏi, có chút buồn ngủ. Bỗng một âm thanh trong trẻo hô lên: “Nhìn kìa.”

Âm thanh đánh tỉnh đám trẻ sắp ngủ gật, bọn họ nhìn ra, trước mắt đám trẻ là một vùng đất kỳ lạ, có một trận pháp kim sắc ẩn hiện bao phủ xung quanh. Vị đại hán kia giơ lệnh bài trong tay áo ra, được sự chấp thuận của trận pháp, con ưng chở bọn trẻ mới có thể xuyên qua.

“Oa, linh khí nơi này thật nồng đậm.” Một nam hài nhi không nhịn được nói.

“Ừm, so với bên ngoài phải mạnh hơn một phần.”

Trước khi đến đây, những phụ huynh phía sau ít nhiều đều dạy cho đám trẻ cách cảm nhận linh khí, sau này khi hấp thu vào đan điền để tu hành sẽ có lợi lớn.

Riêng mẫu phi của Thanh Liên ngoài chỉ dạy sơ bộ cách nhận biết mặt chữ, thường xuyên đánh đập cô bé ra thì chưa từng chỉ điểm về phương diện này, tất thảy đều là do cô bé tự mày mò, nếu không có lời nói của đám trẻ kia cô bé cũng thấy không khí nơi này so với bên ngoài cũng chẵng khác nhau là bao.

Khi con ưng bay vào trận pháp phòng hộ, bên trong là một cánh rừng bạt ngàn với năm ngọn núi lớn phía xa xa. Đám trẻ vương tử, công chúa kia có thể cảm nhận được linh khí tại nơi đó thậm chí còn mạnh hơn xung quanh rất nhiều. Nơi này không hổ là chốn đào tạo linh sư bậc nhất so với các tông môn trong thành Thăng Long.

Ngoài ra, phía bên dưới là một con sông lớn, mặt nước trong veo đến nỗi Thanh Liên có thể thấy một cái bóng cực kỳ khổng lồ bên dưới, nó càng ngày càng lớn hơn. Bỗng vị đại hán giơ lệnh bài ra, cái bóng đen đó mới lặn đi.

Trong lúc tất cả không chú ý, một tờ giấy nhỏ từ phía hành lí của Thanh Liên bay ra, rơi xuống bên dưới dòng sông.

Con ưng bay ra khỏi sông, sà xuống ngọn đồi trước năm ngọn núi, ở đó có một cái cổng lớn với bảy vị linh sư tập hợp, có lẽ họ đang chờ đợi tân đệ tử đợt này.

“Là các vương tử, công chúa đến đấy.” Một linh sư nhìn thấy con ưng chuyên chở vương tộc thì hô lên. Ánh mắt của bọn họ có vài phần mong chờ, xen lẫn cảm xúc kinh hỉ.

“Hả, sao gã ta lại ở đó?”

“Không phải ông ta không bao giờ đi đón tân đệ tử sao?”

“Chẳng lẽ... Lão cáo già này tính chiếm tiện nghi trước chúng ta à?”

“...”

Khi nhìn thấy vị đại hán họ Trần, những biểu cảm hỉ nộ ái ố hiện lên trên mặt đám linh sư, thậm chí có vài người điều động linh khí phòng hộ theo bản năng. Bọn họ là những sư huynh, sư tỉ được sư phụ mình giao trọng trách đón tiếp tân đệ tử năm nay.

Con ưng đậu xuống đất trước mặt các linh sư kia rồi từ từ biến mất, những đám trẻ trên lưng dễ dàng đứng xuống, cùng lúc đó, bảy vị linh sư từ từ tiến tới, họ dùng những gương mặt thân thiện nhất mà bản thân có bày ra với lũ trẻ.

“Oa, đây chẳng phải là lục vương tử sao, nhớ năm đó mẫu phi ngươi là một đại nhân vật trong lứa các đệ tử chiến linh sư của ngọn núi thứ nhất chúng ta...”

“Vị này là ngũ công chúa, năm đó lão Dương kia là đệ nhất luyện đan sư...”

“Vị này...”

Các vị linh sư nói chuyện vô cùng thân mật, như thể đã quen nhau từ trước. Bọn họ không ngừng tâng bốc đám trẻ nhà vương tộc khiến mặt mũi của chúng như nở hoa, vểnh lên cao tận trời. Có một phần liên hệ với một vị Vương là tiếng thơm tới cỡ nào chứ, ai mà không muốn lôi kéo quan hệ bậc này.

Vị đại hán nhìn những ánh mắt tính toán kia thì nhếch môi hừ lạnh: “Rỗi hơi.” Ông không muốn ở lại đây nữa, trực tiếp phi thân cực nhanh rời khỏi chỗ này mà không biết có một ánh mắt vẫn nhìn về phía ông từ phía sau.

Đám trẻ nhà vương tộc nghe giảng sơ tình của Quang Huy tông. Nơi này có năm ngọn núi, núi thứ nhất là lớn nhất, là nơi cư ngụ của các chiến linh sư. Núi hai và núi ba lần lượt thuộc về luyện đan sư, luyện khí sư, núi thứ bốn là nơi các trưởng lão, chưởng môn nghỉ ngơi. Khi bọn họ không nói gì về ngọn thứ năm thì có một nam hài nhi hỏi:

“Các sư huynh, vậy ngọn núi thứ năm là gì?”

Vừa mới dứt lời, vẻ mặt của đám linh sư huynh tỉ có chút biến động, một vị trong đó miễn cưỡng giới thiệu: “Là nơi dành cho luyện trận sư.” Cũng là ngọn núi nhỏ nhất, thưa thớt nhất, là hướng mà vị đại hán kia bay lên.

Nghe tới luyện trận sư, khuôn mặt của đám trẻ mất đi vẻ tò mò, mong chờ. Bởi bọn họ được giới thiệu về phái này, phải học vô cùng nhiều thứ như bày trận, ngũ hành, thông thiên văn, tường địa lí, phái này thậm chí còn chẳng kiếm nổi tiền, danh tiếng cũng không bằng những chiến linh sư, luyện đan sư, luyện khí sư nữa. Có người đến già cũng chẳng ai biết đến, thật sự không có tiền đồ.

Nhưng Thanh Liên thì khác, trong tai cô bé vẫn còn vang vảng tiếng cảm khái của vị xa phu Lam thúc về luyện trận sư bên tai, thêm nữa nơi đó còn có vị đại thúc ấm áp kia, ngay lúc này, trong tâm trí Thanh Liên đã có sự lựa chọn.

Các vương tử, công chúa bắt đầu chọn trường phái của bản thân, hơn một nửa chọn trở thành chiến linh sư, hai nam hài và nữ hài chọn luyện đan, còn một nam hài chọn luyện khí.

Ba linh sư từ ngọn núi thứ nhất mặt mày hớn hở vì có được rất nhiều đệ tử thuộc vương tộc, bốn vị còn lại chỉ tặc lưỡi tiếc nuối, dù sao thì chiến linh sư quá mức ảnh hưởng, các Vương của thành Thăng Long luôn xuất phát từ đây, không tránh khỏi nhiều người hướng đến.

Có một vị linh sư nhìn thấy Thanh Liên vẫn chưa chọn gì thì cười hỏi: “Vị công chúa này, ngài vẫn chưa chọn lựa sao, không bằng vào luyện đan phái ta?”

Hai linh sư luyện khí kia nhìn thấy thì hớn hở, lập tức lại tranh người: “Này này, các ngươi đã có hai người rồi, vị công chúa này vào phái chúng ta mới đúng.”

Một trong ba người chiến linh sư lập tức mở lời: “Thực lực của chiến linh sư chúng ta là mạnh nhất, vào phái ta tiền đồ mới rộng mở.” Bọn họ đã chiếm được nhều vương tử, công chúa rồi, nhưng quan hệ mà, ai lại muốn nó không rộng ra chứ. Phàm là mỗi liên hệ với vương tộc ai cũng thèm muốn cả.

Thanh Liên nhìn đám người mời chào mình thì lắc đầu, tỏ ý cô bé sẽ không gia nhập ai hết mà chỉ tay về ngọn núi thứ năm khiến bọn họ nhíu mi.

“Tại sao người lại muốn huỷ tiền đồ của mình thế?” Một linh sư không nhịn được nói.

“Công chúa à, người thật sự muốn trở thành luyện trận sư sao?”

“Phải biết con đường này vô cùng khó khăn, cả một đời người có khí chẳng thu được thành tựu gì.”

“Người là công chúa tôn quý, sao có thể chậm trễ tiền đồ bản thân chứ?”

“...”

Từng tiếng khuyên nhủ Thanh Liên bỏ đi lựa chọn, thậm chí còn tâng bốc trường phái của mình, hạ bệ ngọn núi thứ năm xuống hòng để Thanh Liên biết khó mà lui, bởi hằng năm đã có rất nhiều tân đệ tử hiếu kì mà gia nhập ngọn núi ấy, nhưng chỉ sau một hai tháng sinh hoạt tẻ nhạt mà rời núi gia nhập ba núi còn lại.

Thành ý này của bọn họ có hai phần thật lòng khuyên nhủ, còn lại là muốn Thanh Liên gia nhập phái mình mở rộng quan hệ với vương tộc.

Sau một hồi khuyên nhủ không thành, những linh sư kia chỉ nhìn Thanh Liên bằng ánh mắt tiếc hận, rèn thép không thành sắt, quá cứng đầu. Còn đám trẻ thì nhìn Thanh Liên mà miệt thị:

“Đúng là con của nữ nhân bị vứt bỏ, tiền đồ cũng như nhau.”

“Tầm nhìn hạn hẹp...”

“Trước khi đến đây mẫu phi ta đã dặn phải tìm nàng ta dạy dỗ, chèn ép một phen, xem ra thế này thì không cần rồi.”

“Nàng ta tự huỷ tiền đồ của bản thân rồi...”

Chiến linh sư, luyện đan sư, luyện khí sư, luyện trận sư gì đó Thanh Liên thật sự chưa từng cân nhắc qua, cô bé chỉ cảm thấy ngọn núi thứ năm này rất thuận mắt bản thân, còn có vòng tay ấm áp kia nữa. Hơn nữa học luyện trận sư cũng trở thành linh sư mà.

Những linh sư kia dẫn đệ tử của mình lên núi rồi nhanh chóng trở lại tiếp đón lứa đệ tử ngoài vương tộc kia, riêng Thanh Liên đứng đó, một mình đi tới ngọn núi thứ năm.

Trước mặt cô bé là bậc thang dài như vô tận thông lên đỉnh núi, Thanh Liên không còn cách nào khác ngoài tự thân bước lên từng bậc.



Cùng lúc đó, mặt trời nắng nóng đã lên trên đỉnh đầu, hoàng cung thành Thăng Long hiện ra cao cao tại thượng, là nơi tập trung quyền lực tuyệt đối, nơi mà những cường giả đấu tranh hướng về.

Trong một tẩm điện của riêng Vương, sau khi ngài ấy họp bàn với các quan xong thì về đó nghỉ ngơi. Ngài đang nhàn nhã thưởng trà thì đột nhiên ho ra máu.

“Hộc! Hộc!”

“Vương...” Vị thái giám đứng kế bên kinh hoảng hô lên.

Vương của thành Thăng Long, Mộc Trung Nhân, phẩy tay ý bảo đừng nói gì cả, ông lau khóe máu trên môi, nói: “Ta không sao, mộ phần của ta xây đến đâu rồi?”

Thái giám nhìn Vương của mình mà nghẹn ngào trong cổ họng, nói: “Sắp hoàn thành rồi ạ, do chính tay luyện trận sư Trần Lĩnh của Quang Huy tông xây dựng, tuyệt không chút sai xót.”

“Ha, không ngờ bổn vương lại được chính tay sư bá mình đào mộ giúp nhỉ, thật sự rất trớ trêu.” Mộc Trung Nhân cảm khái, nghĩ đến điều gì đó, ông lấy một viên ngọc ra khỏi không gian giới chỉ của mình.

Viên ngọc vô cùng tinh xảo, thiết kế cầu kỳ, đặt trong trăm loại ngọc cũng không lẫn được. Ông đưa cho thái giám, nói: “Công công, hãy trả thứ này lại cho sư bá giúp ta.”

Nhìn thấy viên ngọc, vị thái giám kinh ngạc nhìn Vương, mặt hớn hở hỏi: “Vương, ngài đã phá giải huyền cơ trong đó rồi?”

Mộc Trung Nhân nghe thế chỉ cười khổ lắc đầu, nói: “Đến cả sư bá cũng không giải được, kẻ như ta sao có thể.”

Ông nhớ lại lúc mình có được viên ngọc này cùng với Trần sư bá khi rơi vào truyền thừa của Bắc Bình Vương, một trong ngũ Vương khai quốc cổ xưa. Trải qua cạm bẫy trùng trùng điệp điệp mới có được viên ngọc này, hai người hoài nghi nó là di ngôn nào đó Bắc Bình Vương đã để lại.

Thế nhưng công pháp, pháp bảo đều được hậu thế sử dụng rộng rãi, còn bí mật nào có thể tồn tại trong đó nữa chứ?

Ông nhấp một ngụm trà, thở dài: “Trong thành bắt đầu xuất hiện những thứ không sạch sẽ, xem ra lần tạ thế này của ta sẽ nổi lên chút sóng gió đây.”