Lúc này đây, cách đám người Đạo Bảo Dong Binh Đoàn khoảng 2 dặm đường về phía đông, một đôi thiếu niên nam nữ đang lao nhanh giữa các lùm cây lớn, ánh mắt dõi theo động tĩnh ở phía sau. Trên lưng nam thiếu niên, một nữ tử mặc hồng giáp đã ngất xỉu từ lâu, máu trên người nàng chảy ra làm ướt đẫm cả y phục của nam nhân.
Đôi nam nữ kia không phải ai khác mà đó là Bắc Minh Dạ và thiếu nữ, hai người đang cùng nhau bỏ chạy khỏi bãi chiến trường khốc liệt đó, hướng về phía được cho là nguy hiểm hơn, gọi là Minh Nữ Sơn. Chỉ vài chục phút trước, Bắc Minh Dạ và thiếu nữ dự định rời khỏi chiến trường, thế nhưng có một thứ vang lên khiến Bắc Minh Dạ phải liều mình quay lại, dù cho có đối chiến với một Võ Sư Cảnh.
Thiếu nữ thấy đã cách với nơi thảm sát kia một quãng rất xa, nàng chạy nhanh lên phía bên cạnh Bắc Minh Dạ, khó hiểu hỏi hắn:
" Tại sao lại cứu tỷ ấy? Nếu lúc nãy ngươi không đỡ được kiếm của Mặc Vô Dục liền đã chết rồi có biết không?"
Bắc Minh Dạ nghe nàng nói vậy chỉ biết cười khổ, bởi vì ngay khi kiếm khí của Mặc Vô Dục sắp tiếp cận lấy Huyết Hồng Ảnh thì trong người hắn, âm thanh máy móc lạnh tanh ngày nào lại vang lên:
[ Keng, phát động nhiệm vụ chính: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân: Giải cứu Huyết Hồng Ảnh khỏi cái chết. Nhiệm vụ hoàn thành: 0/1. Phần thưởng: Tà Nhãn Lực Ngẫu Nhiên, Bản thiết kế hồn binh dạng song dao, Tẩy Tủy Đan x1. Nhiệm vụ thất bại: Hao Tổn 10 năm thọ nguyên.]
Ngay khi âm thanh này kết thúc, Bắc Minh Dạ sắc mặt trắng bệch, hắn hít sâu một hơi ổn định tâm tình, hướng mắt về chỗ của Huyết Hồng Ảnh. Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bắc Minh Dạ thi triển Vô Ảnh Bộ tiếp cận, Hỏa Dương Quyền cường hóa hai cánh tay đối kháng với Mặc Vô Dục, ngay khi khói bụi mịt mù hắn liền nhanh tay ôm lấy Huyết Hồng Ảnh ở dưới đất lùi nhanh hết sức có thể. Rồi sau đó là một quãng đường chạy trốn không biết điểm dừng.
" Nè, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta, tại sao lại cứu tỷ ấy?"
Thiếu nữ bên cạnh dần mất kiên nhẫn, nàng lại tiếp tục dồn ép hỏi hắn.
" Được rồi, cứu người mà còn phải giải thích lý do hay sao hả! Nàng nên lo tìm đường đi đi, bởi vì chúng ta đã rời khỏi địa phận an toàn từ lâu lắm rồi đấy!"
Bắc Minh Dạ cũng lười giải thích với nàng, hắn chỉ quan tâm tới hướng đi của mình, cố gắng cảnh giác xung quanh để xem có xuất hiện con hồn thú nào không, nếu có lại thêm phiền phức.
Thiếu nữ thấy hắn không muốn giải thích đành phải im lặng, hai người cùng nhau lướt băng băng trên quãng đường dài, nói dài thì không dài nhưng ngắn thì lại không hề ngắn tí nào!
...
Chẳng biết qua bao lâu, khi mà vầng thái dương biến mất sau toà núi cao, bầu trời đêm tối bao trùm lấy hết thảy Minh Châu Sâm Lâm, một màu đen lạnh lẽo lan tỏa cả vùng không gian hoang sơ.
Ầm... ầm... ầm...
Rào... rào... rào...
Mưa bắt đầu rơi, từ những giọt thủy tinh lách tách cho đến hóa thành dòng chảy tạo thành tiếng rào rào giữa đêm đen, thanh âm của thần sấm vang dội với từng sợi sét màu trắng bạc chớp tắt liên tục trên bầu trời, hắc vân vô số tạo thành tôn quái vật khổng lồ che lắp cả khoảng trời tối, ngay cả ánh nguyệt cũng không thể ló dạng qua nổi lớp mây dày đặc.
Sâu bên trong Minh Châu Sâm Lâm, một ngọn núi cao ngất ngưỡng nằm chơi vơi giữa rừng sâu, đỉnh núi cao bị tầng mây che khuất, xung quanh đó là từng dãy núi nhỏ bao quát cả một vùng rộng, từng lớp cây cối và cỏ xanh bao trùm gần như hết thảy.
Bên dưới dãy núi, một hang động rộng hơn chục mét giờ đây có chút ấm áp, ba con người đang xuất hiện bên cạnh một đóm lửa nhỏ, hơi lạnh bên ngoài dường như không thể tiếp xúc với những con người bên trong. Tuy nhiên giờ đây khung cảnh ấm áp lại mang thêm một áp lực gì đó vô hình, nhất là khi một người đã bị thương và ngất xỉu nằm trên tảng đá lớn.
Bắc Minh Dạ và thiếu nữ đưa Huyết Hồng Ảnh tiếp cận nhanh chóng với Minh Nữ Sơn, họ cố gắng luồn lách qua các vùng có hồn thú cai trị, nhưng có phải là may mắn hay không khi mà những nơi họ đi qua đều do hồn thú hoạt động về đêm làm chủ, cho nên hiện tại hai người ngoại trừ có chút mệt mỏi ra thì không hề bị tổn thương bất kỳ chỗ nào.
" Tình trạng của Huyết Hồng Ảnh như thế nào rồi Ánh Nhi?"
Bắc Minh Dạ nghỉ ngơi được vài phút, hắn lên tiếng hỏi.
" Thiếu gia đợi ta một lát!"
Ánh Nhi trả lời, sau đó bay tới chỗ Huyết Hồng Ảnh, nàng nhắm đôi mắt ngọc, tiểu thủ nhẹ nhàng đặt lên giữa ngực của Huyết Hồng Ảnh.
" Tỷ ấy như thế nào rồi Bắc Minh Dạ?"
Thiếu nữ lo lắng hỏi.
" Nàng đợi ta một lát!"
Bắc Minh Dạ thiếu kiên nhẫn trả lời
Thời gian tí tách trôi qua, cơn mưa rào bên ngoài cửa hang vẫn còn chưa dứt, chút ít nước lạnh tràn vào hang động tạo thành những cái vũng nước nhỏ, hơi lạnh dần dần xâm chiếm vào bên trong.
Bắc Minh Dạ lúc này như nín thở, hắn nhìn chằm chằm vào Ánh Nhi, gương mặt vẫn còn nhỏ giọt mồ hôi lạnh, khẩn trương đến cực điểm. Ánh Nhi cũng chuyên tâm, bàn tay nhỏ vẫn để giữa ngực của Huyết Hồng Ảnh.
Qua thêm một chút, Ánh Nhi buông tay ra, nàng thầm thở nhẹ một hơi, gương mặt nhỏ nhìn Bắc Minh Dạ rồi truyền âm nói:
" Nàng ta bị thương khá nặng, nội ngoại đều có đủ!"
Bắc Minh Dạ khó hiểu, nhíu mày nói:
" Nàng nói rõ cho ta nghe xem!"
Ánh Nhi gật gật đầu, nàng đành phải thành thật kể về tình trạng của Huyết Hồng Ảnh:
" Thân thể bị tổn thương nặng, nội tạng bị chấn vỡ không ít, xương sườn do chiến đấu với Đại Lực Chi Hùng bị gãy mất ba cái, sau đó lại giao chiến với Mặc Vô Dục làm xương sườn đâm vào lá phổi, may mắn không đâm vào tim. Về kinh mạch lẫn đan điền cũng bị thương tổn, kinh mạch bị đứt và rách vài chỗ, đan điền bị vỡ không ít khiến hồn lực bạo loạn trong người. Thế nhưng nơi nàng bị thương nặng nhất lại nằm ở chiến hồn!"
Bắc Minh Dạ nghe xong thì nghẹn họng trân trối, với loại thương tích như vậy nàng ta đã gần như tàn phế, nếu không có thần đan thì việc hồi phục lại trạng thái ban đầu gần như là điều không thể!
" Nàng ấy thế nào rồi?"
Thấy Bắc Minh Dạ im lặng thất thần, thiếu nữ lo lắng hỏi, nàng như đoán được một cái gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Phù...
Bắc Minh Dạ thở ra một hơi định thần, hắn nhìn thiếu nữ đang lo lắng đứng ngồi không yên bên cạnh, giọng điệu tràn ngập sự bất lực thuật lại toàn bộ lời nói của Ánh Nhi cho nàng nghe.
Quả nhiên không ngoài dự tính, thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, nàng che miệng lùi lại phía sau, nét kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt thanh tú của nàng, đôi môi đỏ mấp máy không nói nên lời. Nàng không thể ngờ được tình trạng hiện tại của Huyết Hồng Ảnh lại kinh khủng như vậy, chẳng khác gì một phế nhân cả!
" Ánh Nhi, có cách nào cứu nàng ấy không?"
Bắc Minh Dạ ngước mặt lên nhìn Ánh Nhi, chậm rãi hỏi.
Ánh nhi lập tức trả lời, nàng nói:
" Cách thì có, nhưng để phục hồi trở lại thời kỳ đỉnh phong thì rất khó bởi vì võ hồn của nàng bị tổn thương khá nặng, có thể là do cưỡng ép thi triển võ kỹ cấp cao khiến cả người lẫn võ hồn bị phản phệ, nên việc điều trị cho võ hồn của nàng xem ra rất là khó!"
" Vậy nàng mau nói cách chữa trị đi, dù khó ta cũng làm!"
Bắc Minh Dạ khẩn trương nói, hắn bây giờ cần gấp việc cứu chữa cho Huyết Hồng Ảnh, một phần là không muốn một thiếu nữ tài giỏi như nàng phải trở thành phế nhân, hai là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
" Việc chữa trị cho thân thể của Huyết Hồng Ảnh, thiếu gia có thể dùng Trị Thương Đan mà lần trước hệ thống ban tặng, nên dùng khoảng nửa viên thôi bởi vì dược lực bên trong của nó rất đậm đặc, nếu không cẩn thận có thể sẽ khiến cho việc trị thương không thành mà còn gây thêm tổn thương. Về việc chữa trị cho võ hồn của nàng thì phải chờ xem thiếu gia có chấp nhận hi sinh hay không?"
Ánh Nhi liền nói ra cách chữa trị.
Bắc Minh Dạ nghe xong cách của nàng thì mày kiếm nhíu lại thành một đường, tâm trạng khó có thể mà hình dung.
" Việc ta chấp nhận hi sinh là như thế nào? Nàng mau nói ta nghe!"
Ánh Nhi thở dài, nhìn hắn nói:
" Đó là dùng hồn bổ hồn!"
" Dùng hồn bổ hồn?"
Bắc Minh Dạ lại một lần nữa khó hiểu, cái gì gọi là hồn bổ hồn, hắn chưa từng nghe qua!
" Hồn bổ hồn là loại giao thoa giữa hai võ hồn, cũng tức là dùng một loại võ hồn có chút đặc thù chữa trị cho võ hồn bị tổn thương. Cách mà ta nói ở đây là thiếu gia dùng võ hồn của mình để chữa trị cho võ hồn của Huyết Hồng Ảnh. Để có thể dùng cách hồn bổ hồn này bắt buộc thiếu gia phải tiến vào trạng thái song tu cùng với nàng ta, hai người thành một mới có thể làm được!"
Ánh Nhi lập tức nói.
" Ý của nàng là dùng võ hồn của ta để chữa trị cho võ hồn của nàng?"
Bắc Minh Dạ nhướng mày hỏi.
" Phải!"
Ánh Nhi gật đầu.
" Ta biết rồi, nàng đợi ta một lát!"
Nói xong liền quay sang thiếu nữ đang đứng ngồi không yên, loay hoay đi lại trong hang động, hắn ho một cái rồi nói:
" Ta có cách chữa trị cho Huyết Hồng Ảnh rồi!"
Thiếu nữ nghe xong thì chấn kinh, nàng lao nhanh đến chỗ Bắc Minh Dạ, giọng điệu gấp gáp hỏi hắn:
" Ngươi có cách chữa trị cho Hồng Ảnh tỷ?"
Bắc Minh Dạ nghe nàng hỏi mà cười trừ, hắn nói:
" Ta nói có cách là có cách, nhưng từ bao giờ mà nàng lại gọi nàng ta là Hồng Ảnh tỷ thế? Nàng quen nàng ta hay sao!"
Thiếu nữ như bị đoán trúng tim đen, nàng chột dạ xoay người đi chỗ khác, giọng điệu hậm hực đáp:
" Ta... ta nào có quen tỷ ấy... ngươi... ngươi đừng có đoán mò..."
Bắ
Bắc Minh Dạ nghe xong thì cười thầm trong lòng, nhưng lại giả vờ nghiêm túc, sắc mặt nghiêm nghị nói:
" Ta không đoán mò, nếu nàng thật sự quen biết nàng ta thì mau chóng nghe theo giải pháp của ta."
Nói xong, hắn vội vàng truyền âm với Ánh Nhi, dò hỏi thân thế của thiếu nữ.
Thông tin
- Tên: Lý Vân Anh
- Tuổi: 13
- Huyết Mạch: Không
- Thể Chất: Không
- Tu vi: Võ Sĩ Trung Kỳ
- Võ Hồn: Võ Hồn Tứ Phẩm - Thanh Nguyệt Luân
- Thân phận: Tam tiểu thư Lý gia, con gái của thành chủ Sài Thành, Lý Chiêu Hoàng.
" Đù..., con gái của thành chủ Sài Thành, cmn cái thân phận này không hề nhỏ nha."
Bắc Minh Dạ nhìn thông tin về Lý Vân Anh thì thầm kinh hãi, có ai tin được một thiếu nữ nhỏ bé này lại là con gái của thành chủ Sài Thành cơ chứ!"
" Nè, ngươi làm gì mà im lặng vậy?"
Thiếu nữ lấy ngọc thủ quơ qua quơ lại trước mặt hắn.
" E hèm, chuyện sắp tới ta nói nàng nhất định không được có biểu cảm gì đâu đấy!"
Bắc Minh Dạ ho khan một tiếng, hắn nhìn thiếu nữ, à mà không phải thiếu nữ nữa mà là Tam tiểu thư Lý gia Lý Vân Anh, chậm rãi nói. Sau đó, hắn bước đến bên cạnh Huyết Hồng Ảnh, từ trong Không Gian Hệ Thống lấy ra một viên đan dược màu đỏ, miệng cắn ra tạo thành 1 nửa, sau đó nhẹ nhàng đút vào miệng nàng.
" Ngươi cho tỷ ấy uống viên đan dược gì vậy?"
Thiếu nữ giật mình nhìn Bắc Minh Dạ, nàng tiến lại gần hỏi.
" Là Trị Thương Đan, Đan Dược Tam Cấp Trung Phẩm!"
Bắc Minh Dạ sắc mặt bình thản đáp, sau đó hắn để Huyết Hồng Ảnh ngồi dậy, sau đó từ phía sau lưng nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y phục trên người nàng.
" Ngươi làm gì tỷ ấy vậy? Sao lại lột y phục của tỷ ấy?"
Lý Vân Anh kinh hãi nhìn Bắc Minh Dạ, nàng đưa ngọc thủ chặn bàn tay đang gỡ y phục của Huyết Hồng Ảnh, gắt gỏng nói.
Bắc Minh Dạ đỡ trán, hắn quên nói với Lý Vân Anh chuyện chữa trị bắt buộc phải cỡi y phục của Huyết Hồng Ảnh, nhưng không sao, bây giờ có nói cũng không muộn:
" Nàng giúp ta cỡi hết y phục của nàng ấy, sau đó từ phía trước truyền hồn lực vào người của nàng, từ đó mới giúp Trị Thương Đan phát tán mà chữa trị cơ thể của nàng!"
Ah...
Thiếu nữ nghe xong liền a một tiếng, xem ra nàng đã hiểu lầm về Bắc Minh Dạ, nàng xấu hổ xoay mặt đi chỗ khác.
" Lý tiểu thư ạ, nàng nhanh tay lên một chút đi, giờ này không phải giờ để xấu hổ đâu!"
Bắc Minh Dạ bất mãn lên tiếng.
" Ta... ta biết rồi..."
Thiếu nữ ấp úng đáp, sau đó nàng cùng Bắc Minh Dạ cỡi y phục của Huyết Hồng Ảnh.
Bịch...
Một tiếng bịch vang lên trong hang động nhỏ, hồng giáp nặng nề nằm in hằn lên trên đất, bên trên nó bị nứt vỡ không ít.
Thân ảnh nữ nhân xuất hiện dưới ánh lửa, một thân hình bốc lửa nằm sau lớp hắc y tàn tạ, vòng ngực to ngoại cỡ run nhè nhẹ, vòng eo nhỏ nhắn, vùng cổ trắng ngần giờ đây đã dính một ít máu tươi, mùi huyết tinh nồng nặc đáng lý ra không nên tồn tại trên cơ thể của người này.
" Chúng ta bắt đầu!"
Bắc Minh Dạ đưa tay ra sau lưng nàng, hắn vận chuyển lượng hồn lực ít ỏi của mình vào người Huyết Hồng Ảnh, và dĩ nhiên Lý Vân Anh cũng truyền hồn lực vào trong người của Huyết Hồng Ảnh, tuy nhiên tay nàng lại để lên vùng ngực bạo mãn.
Và rồi, hai người bắt đầu truyền chân khí vào trong, chẳng biết bao lâu nhưng khi bọn họ dừng lại là bên ngoài trời đã tạnh mưa.