Sáng sớm ngày hôm sau, cái ngày mà định mệnh kêu gọi giới trẻ của toàn bộ Nam Kỳ, các rhanh nam thiếu nữ lên đồ sẵn sàng cho một kỳ thi khốc liệt nhất, ba năm một lần, nếu như để vụt mất cơ hội lần này phải đợi tận ba năm, đó là điều thua thiệt nhất.
Ào... ào... ào...
Dòng người tấp nập, lũ lượt tiến đến Học Viện Bá Vương, ai ai cũng tán chuyện trên suốt chặng đường đi, cảm xúc hân hoang cùng với vô số biểu cảm hiện rõ trên gương mặt, có người tự tin ra mặt do bản thân đủ tiêu chuẩn vượt qua kỳ thi tuyển sinh, cũng có người nơm nớp lo sợ không may trượt khỏi kỳ thi.
Lúc này, Bắc Minh Dạ đang bình thản di chuyển tới trung tâm Sài Thành, kế bên hắn là Mặc Lâm. Đêm qua, khi Bắc Minh Dạ trở về Quân Lâm Khách Sạn, Mặc Lâm đã tỏ ý cùng đi chung tới Học Viện Bá Vương, Bắc Minh Dạ cũng gật đầu. Tuy nhiên khi hai con người này xuất hiện dưới đường lớn, vô số ánh nhìn đều hướng về phía bọn họ,
Hai người đi cạnh nhau, một người thì mặc hắc y lạnh lùng, cả người tĩnh lặng như bóng tối, song nhãn vàng đồng hờ hững nhìn phía trước, tâm tình không hề lay chuyển dù chỉ một chút, nhìn đã biết là người khó gần; người còn lại thì bạch y tiêu soái, tay cầm phong phiến, ánh mắt lấp lóe tiếu ý cùng với nụ cười khiến bao con tim thiếu nữ phải điên đảo.
Bắc Minh Dạ di chuyển không hề để ý tới xung quanh, hắn một mực đi nhanh về phía trước, biểu cảm lạnh nhạt khiến bao cô gái muốn tiếp cận cũng không được. Thế nhưng, Mặc Lâm thì lại khác, trên đường đi hắn vừa cười nói vừa thả thính, rất nhanh nữ nhân đã tụ thành một đoàn, vây lấy hắn.
" Thiếu gia có vẻ khác thường ngày nhỉ!"
Ánh Nhi đột ngột lên tiếng, nàng xuất hiện trên vai hắn, miệng nhỏ mấp máy vài lời.
" Chẳng phải nàng nói tốt nhất đừng gây quá nhiều sự chú ý hay sao! Ta làm theo yêu cầu của nàng rồi đấy!"
Bắc Minh Dạ nhún nhún vai, lãnh đạm nói. Thực chất hắn cũng có thể làm như Mặc Lâm, nhưng tiền đề ở đây là hắn không nên tạo thêm sự chú ý nữa, vài tin đồn mấy ngày qua đã khiến hắn mệt đầu lắm rồi.
" Thế giới này võ giả vi tôn, mạnh được yếu thua, người đời để mắt tới cũng là chuyện bình thường, danh tiếng càng lớn người hâm mộ càng nhiều, kẻ thù cũng nhiều theo. Thiếu gia hôm qua gặp lại cô nàng tiểu thư kia, trong thành không ít nam nhân đã tỏ vẻ ghen ghét rồi đấy!"
Ánh Nhi nhàn nhạt nói.
" Nhưng nhìn đoàn người đông đúc chen lấn nhau như vầy, xem ra kỳ thi lần này khốc liệt rất nhiều."
Bắc Minh Dạ hướng mắt về phía dòng người đông đảo. Một kỳ tuyển sinh ba năm một lần, dòng người lại có thể nhiều đến như thế này, xem ra Nam Kỳ không hề bé nhỏ như hắn tưởng tượng tí nào đâu.
Bắc Minh Dạ vừa đi vừa tán chuyện với Ánh Nhi, còn Mặc Lâm thì trò chuyện với các thanh nữ, hai người từng chút từng chút đi tới trung tâm.
Chẳng mấy chốc, Bắc Minh Dạ đã đứng trước cổng lớn của Học Viện Bá Vương, nhìn tòa đại kiến trúc khổng lồ nằm ở vị trí trung tâm của thành trì Gia Định, đáy mắt hiện lên một tia kiêng kỵ. Trước mắt hắn đây, một thứ tồn tại sừng sững qua vô số năm tháng, một trong tam đại thế lực thiên thu của Nam Kỳ, một trong những nhánh đào tạo quân đội của Đại Việt Đế Quốc, nó mang theo một cái áp lực vô hình khiến hắn có chút thở không thông.
" Xem ra năm nay không ít nhân khẩu a."
Mặc Lâm lúc này mới để ý đến xung quanh, nhìn dòng người tấp nập khiến hắn thở dài không thôi. Với loại lực lượng này, càn quét một tiểu thành cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Bắc Minh Dạ gật đầu, nhìn sơ qua bên ngoài thôi đã đông đúc đến như vậy, xem ra kỳ thi tuyển sinh lần này đúng là không thể nào xem thường được!
" Chúng ta vào bên trong thôi!"
Mặc Lâm lúc này cũng không còn vẻ ngoài đùa bỡn nữa, hắn tiến đến vỗ vỗ vai Bắc Minh Dạ, nghiêm túc bước vào bên trong.
Bắc Minh Dạ gật gật đầu, hắn theo chân Mặc Lâm mà bước qua khỏi cổng lớn, cả hai người nhanh chóng tiến vào trong.
Bước qua khỏi cánh cổng, một quang cảnh hùng tráng xuất hiện trước tầm mắt của Bắc Minh Dạ, một quảng trưởng khổng lồ đang chứa đựng hơn 10 vạn thanh thiếu niên, dòng người chi chít bao trùm quảng trường lớn. Bắc Minh Dạ để ý tới mỹ cảnh xung quanh, hắn chép chép miệng:
" Quả nhiên rất rộng, nếu so ra với mấy cái trường đại học ở tiền thế chỉ là tôm tép trước cái học viện khổng lồ này, có khi bằng cả một cái liên bang lớn ở Mỹ ấy chứ!"
Bắc Minh Dạ thầm cảm thán không thôi, phải nói bên trong này rất là rộng, bên ngoài nhìn thấy nó hùng vỹ và rộng rãi lắm rồi nhưng khi bước vào trong, hắn bị choáng ngợp trước mức độ rộng rãi của nơi này, nó chiếm gần như bảy phần của diện tích Sài Thành.
Những toà kiến trúc theo kiểu phương Tây, kèm theo các dãy nhà to lớn nằm xen kẽ. Với tông màu chủ đạo là màu trắng, những toà nhà cao chọc trời tận hai mươi mấy tầng lầu, từng ô cửa sổ nằm hướng về phía Đông để đón những tia nắng ban mai. Tiếp theo đó là khoảng sân cỏ rộng mênh mông cùng với những con đường được lót đá trắng, hai hàng bông màu trắng nằm dọc theo các con đường nhỏ.
Nằm chính giữa của cả tòa kiến trúc, một cái quảng trường rộng lớn như thể mấy sân vận động gộp lại, sức chứa hiện tại cũng có thể trên 100 vạn nhân khẩu, nam thanh nữ tú vô số không thể kể xiết.
Bắc Minh Dạ bình thản đáp lại vài chữ, trong đầu hắn cũng chỉ có vài câu từ này để miêu tả cái học viện khổng lồ này.
" Nhưng chưa đâu! Bởi vì đây là trung tâm học viện, sau này khi huynh đi làm nhiệm vụ tìm kiếm điểm cống hiến, lúc đó mới biết được chi nhánh của cái học viện này, hầu hết cả Nam Kỳ mọi tòa thành đều có chi nhánh của nó, mỗi chi nhánh chỉ có thể thua Kim Nguyên Các chứ không thua bất kỳ nơi nào!"
Mặc Lâm giải thích.
" Xem ra Lâm huynh rất hiểu về Học Viện Bá Vương." Bắc Minh Dạ khen ngợi một câu.
Mặc Lâm nở mũi tự hào, sau đó bá lấy cổ của Bắc Minh Dạ, cười nói:
" Đi, chúng ta đến chỗ khảo nghiệm tư chất của Học Viện."
Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn cũng Mặc Lâm đến chỗ khảo nghiệm tư chất, loại khảo nghiệm bình thường mà hầu như các loại học viện đều áp dụng.
...
Trên đường đi, người người bàn tán không ngừng, Bắc Minh Dạ cũng chú ý tới.
" Này, các ngươi nghe nói gì về tứ đại gia ở Sài Thành chưa?"
" Hả, ý của ngươi là Võ gia, Nguyễn gia, Trương gia và Trần gia?"
" Phải, năm nay Võ gia nhị thiếu Võ Tắc Phong sở hữu Lục phẩm Võ hồn, tu vi đã đến Võ Sư Cảnh rồi."
" Hừ, Nguyễn gia Nguyễn Doanh cùng Nguyễn Kiệt cũng là Võ Sư Cảnh đấy thôi!"
" Trương gia có Trương Tam Bảo cũng đã Võ Sư Cảnh."
" Trần gia Trần Khánh đã Võ Sư Cảnh từ mấy tuần trước."
" Xem ra năm nay tứ đại gia rất dễ vô được nội viện học viện. Với tu vi của bọn họ thì vượt kỳ thi này dễ như trở bàn tay."
" Các ngươi bớt khoe khoang, thành chủ Lý gia cũng có người đã đạt Võ Sư Cảnh đấy, là Lý tam tiểu thư."
" Cái gì, chẳng phải nửa tháng trước nàng ta đã mất tích hay sao!"
" Ngươi đúng là không biết gì hết! Vào hơn nửa tháng trước nàng ta được Huyết Hồng Ảnh phó trưởng đoàn của Xích Huyết Dong Binh Đoàn đưa từ Minh Châu Sâm Lâm trở về! Từ lúc đó nàng ấy tập trung tu luyện, đã trở thành Võ Sư Cảnh rồi."
" Thiên phú nàng ta cũng đâu có yếu, Lục phẩm Võ hồn Thanh Loan Kiếm cũng chẳng phải vật để chưng. Hơn nữa thành chủ Lý Chiêu Hoàng cũng rất yêu thương cô con gái này!"
" Xem ra năm nay tranh đấu sẽ rất ghê đây!"
" Hừ, đúng là một đám thiển cận, năm nay không chỉ riêng các gia tộc ở thành Gia Định tham gia thôi đâu, nghe nói các thế lực gia tộc lớn ở Nam Kỳ Hoàng Đô cũng đề cử người của họ xuống."
" Ngươi nói những ai chứ?"
" Bao gồm Tây Môn gia, Âu Dương gia, Độc Cô gia và Vô Song gia. Bốn gia tộc này có danh tiếng và gây ảnh hưởng rất lớn đến Nam Kỳ Hoàng Đô, thậm chí cả Đại Việt Đế Đô cũng có địa bàn của họ, ngay cả hoàng thất cũng phải có chút kiêng dè."
" Chưa hết, Uyển gia tứ tiểu thư ở Nam Kỳ Hoàng Đô cũng đang muốn gia nhập Học Viện Bá Vương đấy!"
" Chậc chậc, cuộc thi lần này xem ra rất hấp dẫn."
Bàn tán xôn xao, đủ mọi thể loại tin tức đi vào đầu của Bắc Minh Dạ, hắn nhướng mày thầm hỏi Ánh Nhi:
" Nàng biết gì về Tứ đại gia ở Gia Định thành và Tứ Đại gia ở Nam Kỳ Hoàng Đô không?"
Ánh Nhi gật đầu, nàng bình thản trả lời:
" Tứ đại gia ở Gia Định thành bao gồm Trần gia do Trần Phi Không làm chủ, Võ gia Võ Tắc Thiên, Nguyễn gia Nguyễn Mục Vận, Trương gia Trương Gia Bảo, bốn vị này cùng với Lý gia thành chủ tạo nên một hệ thống bảo vệ Gia Định thành, rất có tiếng nói."
" Còn về Tứ đại gia ở Nam Kỳ Hoàng Đô là Vô Song gia, Tây Môn gia, Độc Cô gia và Âu Dương gia, bọn họ chưởng khống cả Nam Kỳ, thực lực phải gọi là kinh khủng vì gia chủ của tứ gia đã là Võ Hoàng, thiếu gia muốn biết thêm thì phải đích thân đến được Nam Kỳ Hoàng Đô."
Bắc Minh Dạ hít sâu một hơi dài, Võ Hoàng Cảnh là khái niệm gì, đó không phải là loại thực lực xem thường được.
" Quên nhắc thiếu gia, các cấp bậc thành trì của Đại Việt Đế Quốc chia ra nhiều tầng, thành Gia Định còn có một tên gọi khác là Gia Định Vương Đô, ý nói đến thế lực nơi này hầu hết đều có Võ Vương Cảnh, Nam Kỳ Hoàng Đô là Võ Hoàng Cảnh, Đại Việt Đế Đô là Võ Đế Cảnh."
Ánh Nhi lên tiếng.
" Cmn, vậy chẳng phải trên Đại Việt Đế Đô còn có thêm các thế lực khác nữa hay sao!"
Bắc Minh Dạ thầm đổ mồ hôi, xem ra hắn vẫn là ếch ngồi đáy giếng a.
" Thiếu gia không biết cũng là chuyện bình thường, bởi vì khái niệm Võ Thánh Cảnh hay Võ Thần Cảnh đã không phải là thứ đơn giản được. Tu vi muốn đột phá này càng khó, muốn đạt mấy cái cảnh giới khổng lồ như bên trên, có người hao cả tuổi thọ một đời, thiên phú siêu quần, võ hồn bát phẩm lẫn cửu phẩm cũng chưa thể đạt đến."
Ánh Nhi chậm rãi giải thích.
" Xem ra thế giới này không hề đơn giản như tưởng tượng a."
Bắc Minh Dạ cảm thán không thôi.
" Thiếu gia chuẩn bị đi, thời gian khảo hạch tư chất sắp bắt đầu rồi!"
Ánh Nhi lập tức nhắc nhở, Bắc Minh Dạ gật gật đầu.
" Giờ khảo hạch đã đến! Các thanh thiếu niên lập tức tiến đến chỗ khảo hạch tư chất!"
Một thanh âm như sấm dội vang lên, các thanh thiếu niên nghe vậy cũng lập tức di chuyển.
" Chúng ta đi thôi!"
Mặc Lâm điềm tĩnh nói, hắn nhanh chóng tiến về phía trước.
Ừm...
Bắc Minh Dạ hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Hai người nhanh chóng tiến vào chỗ khảo hạch.