Sáng hôm sau, khi ánh mặt Trời chiếu sáng xuyên qua tán lá cây, những giọt sương sớm đậu trên lá cũng dần dần tan đi trong ánh nắng ban mai, một ngày mới lại bắt đầu với tiếng chim kêu vượn hót, một buổi sáng tươi mát sau một đêm mưa phùn.
Trong căn phòng nhỏ, một thiếu niên toàn thân trần truồng đang nằm ngủ ngon lành, đôi mày kiếm giãn ra với khuôn mặt có phần điển trai nhưng lại non nớt cực kỳ, sóng mũi mũi cao cao đang hít thở đều từng đợt.
Keng, nhiệm vụ phụ tuyến: Khởi Đầu Cho Một Sắc Đạo đã hoàn thành. Hệ thống sẽ gửi phần thưởng nhiệm vụ trong giây lát.
Giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu, Bắc Minh Dạ nhíu mày tỉnh lại, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy bóng dáng kia đâu!
" Mẫu thân có lẽ rời khỏi phòng rồi!"
Tự thầm trong đầu, sau đó đứng dậy mà mặc lại y phục, vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng lại có một nhân vật khác không như vậy!
" Thiếu gia, buổi sáng tốt lành!"
Giọng điệu trẻ con pha lẫn châm chọc vang lên, Ánh nhi xuất hiện trước mặt Bắc Minh Dạ, nàng tiếu ý nhìn hắn.
" Ừm, buổi sáng tốt lành!"
Bắc Minh Dạ lắc lắc vùng cổ sơ cứng, cơ thể có chút mệt mỏi nhưng lại tràn trề năng lượng.
" Xem ra tối qua vận động khá cực lực a."
Ánh nhi che miệng cười duyên, nàng hướng hướng về phía chiếc giường sau lưng Bắc Minh Dạ, tỏ ý trêu chọc.
" Nàng còn nói hay sao! Tối hôm qua mẫu thân ta tại sao lại như vậy, nàng còn không mau giải thích!"
Bắc Minh Dạ lườm nàng một cái, quả thật nếu không phải sáng nay hắn còn nằm trong phòng ngủ của mẫu thân mình thì hắn chắc chắn đêm hôm qua cũng chỉ là một giấc mơ thôi.
" Ta sơ ý quên nhắc nhở thiếu gia! Người mang Thiên Hồ Ngọc Thể rất dễ mất đi lý trí vào những đêm trăng tròn, âm khí trong người đạt đến đỉnh điểm, dục vọng chi hoan như quả cầu lửa bị nén từ lâu mà bùng nổ dữ dội, khiến cho người đó trầm luân trong bể tình dục vọng không thể nào thoát ra trừ khi ánh trăng biến mất, thậm chí nếu sắc dục kiềm hãm thì các kiểu cách khác như hiếu chiến, hiếu sát sẽ thay thế, lúc đó còn kinh khủng hơn.
Dĩ nhiên để có thể khắc chế được hiện tượng này chỉ có vài cách, đó là phá nát cái mặt trăng, còn không thì cùng người đó ngụp lặn trong dục hỏa nguyên thủy, hoặc là đánh ngất người đó! Thế nhưng nếu như kiềm nén nó quá lâu cũng rất dễ tạo ra tâm ma, lúc đó thay vì thỏa mãn sắc dục thì cơn thèm khát sát nhân nó sẽ nhiều hơn!"
Ánh nhi giải thích.
" Vậy tại sao nàng lại không nói sớm cho ta biết!"
Bắc Minh Dạ hừ giọng, hắn quả thật không ngờ thể chất này lại mang tiềm ẩn kinh khủng đến như vậy, nếu không phải đêm nay có hắn thì không biết hậu quả như thế nào! Nếu như vậy thì suốt mười mấy năm qua, mẫu thân hắn trải qua mỗi đêm trăng tròn kia như thế nào đây, hắn quả thật không dám tưởng tượng.
" Nhưng may mắn là có thiếu gia, ngài sở hữu loại Vô Định Võ Hồn theo dạng thôn phệ, có thể hút lấy âm khí của mẫu thân ngài nên không có di chứng gì, thêm nữa nó lại là một món hời giúp chủ nhân tăng lên liền hai tiểu cảnh giới đấy!"
Ánh nhi liền nói.
" Ý của nàng là võ hồn của ta đã hút hết lượng âm khí kia sao!"
Bắc Minh Dạ nghe xong thì giật mình, hắn vội vàng kiểm tra lại võ hồn cũng như đan điền, thấy chúng vẫn yên tĩnh như cũ, không hề có chút biến hóa nào!
" Thiếu gia hãy vào thông tin cá nhân, lúc đó sẽ kiểm tra dễ hơn!"
Ánh nhi phất tay một cái, bảng thông tin 3D xuất hiện trước tầm mắt của hai người
Thông Tin Ký Chủ
- Tên: Bắc Minh Dạ
- Tuổi: 13
- Huyết Mạch: Không
- Thể Chất: Không
- Tu Vi: Võ Đồ Tứ Trọng
- Võ Hồn: Vô Định Võ Hồn
- Thân Phận: Con trai Uyển Ngọc Khanh, ngoại tôn Uyển Bá Vân.
"..."
Bắc Minh Dạ nhìn xong thì giật mình, hắn hỏi:
" Ta thế nào mà lại thành Võ Đồ Tứ Trọng?"
Ánh nhi nghe hắn hỏi cũng lập tức trả lời:
" Vào hai ngày trước, khi thiếu gia tiếp nhận Vô Định Võ Hồn, Hồn lực mà Vô Định Võ Hồn mang lại vừa đủ cho thiếu gia mở được hai mạch, đột phá nhị trọng. Trong hai ngày qua, lượng Hồn lực thôn phệ tự nhiên không đủ gia tăng giúp thiếu gia đột phá, ấy vậy lượng âm khí của Uyển Ngọc Khanh do bị Thiên Hồ Ngọc Thể làm ảnh hưởng khiến nó tăng vọt. Và kết quả như thế nào thì thiếu gia cũng thấy rồi đó, một đêm mưa gió bão bùng, dương khí ngài bỏ ra tương đương với số lượng âm khí mà Uyển Ngọc Khanh tiết ra tạo thành Hỗn Hợp Khí, Vô Định Võ Hồn mất đúng một đêm để có thể thôn phệ lượng Hỗn Hợp Khí này và giúp ngài đột phá thêm hai tiểu cảnh giới. Hiện tượng cơ thể mệt mỏi lúc nãy cũng là do tiêu hao dương khí quá độ!"
Bắc Minh Dạ nghe xong thì mồm há chữ O, thảo nào lúc thức dậy toàn thân uể oải, cảm giác mệt mỏi lan rộng khắp mọi nơi trên cơ thể, thì ra là do tiêu hao dương khí quá độ!
" Đúng rồi, lúc nãy hệ thống có thông báo gửi đến phần quà cho thiếu gia, ngài cũng nên vào Hành Trang mà kiểm tra!"
Ánh nhi lên tiếng nhắc nhở.
" À ừ..."
Bắc Minh Dạ à ừ một tiếng, sau đó hắn mở menu hệ thống, ấn vào Hành Trang.
Hành Trang
- Quyển tịch Võ Kỹ Huyền Cấp dạng Thân Pháp ngẫu nhiên
- Huyền Cấp Phàm Khí Đoản Kiếm
- Thấu Thị Na Di Phù
- Một Bình Hoàn Thể Đan
- Địa Đồ
"..."
Chỉ thấy vài món đồ vật trong hành trang, Bắc Minh Dạ hơi hơi nhướng mày, gương mặt tỏ vẻ không vui. Chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao! Không thể nhiều hơn à?
" Thiếu gia đừng có mà chê ít hay nhiều! Những thứ mà hệ thống gửi tặng đều có nguyên nhân và mục đích! Bây giờ ngài liền dùng tới quyển tịch kia đi!"
Ánh nhi thấy vẻ mặt không vui kia thì chống nạnh, giọng điệu khó chịu nói.
" Biết rồi a."
Bắc Minh Dạ biết mình hơi tham, dù sao có phần thưởng từ nhiệm vụ đã là đủ rồi, còn đòi hỏi thêm làm gì!
" Triệu hoán Võ Kỹ Huyền Cấp dạng Thân Pháp ngẫu nhiên."
Keng, xác nhận triệu hoán Võ Kỹ Huyền Cấp dạng Thân Pháp ngẫu nhiên.
Keng, chúc mừng Võ Kỹ Huyền Cấp dạng Thân Pháp - Vô Ảnh Bộ.
Bịch...
Một quyển tịch mới xuất hiện trên lòng bàn tay, Bắc Minh Dạ cũng không chần chờ mà lấy tay mở nó ra.
Két...
Thế nhưng chưa kịp mở lấy thì tiếng cửa phòng bị đẩy vào, hắn giật mình đem quyển tịch quăng vào lại trong Hành Trang.
" Là mẫu thân sao?"
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc tiến vào, Bắc Minh Dạ lên tiếng.
" À... ừm..."
Uyển Ngọc Khanh gật đầu, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ký ức tối qua nó vẫn còn in hằn trong đầu của nàng, và vì việc đó khiến nàng không dám nhìn hắn.
" Người có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy Uyển Ngọc Khanh ấp úng, Bắc Minh Dạ đi tới, hắn hỏi. Ánh mắt dõi theo người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, dù nàng cao hơn hắn hẳn một cái đầu nhưng toàn thân trên dưới nàng đã nằm trong mắt của hắn.
Giờ đây, nàng đã khác xa so với buổi tối thác loạn kia, nàng mặc lấy một bộ phục y màu trắng như tuyết, ống tay chỉ dài qua cùi trỏ để lộ ngọc thủ nõn nà tựa thiếu nữ mười tám, y phục bó sát tôn lên dáng người dụ nhân, đường cong chữ S từ trên kéo xuống là thứ hấp dẫn chí mạng đối với mọi nam nhân, gương mặt yêu kiều xen lẫn nữ tử và nữ nhân, dù nàng đã qua độ tuổi chín mùi nhưng vẫn còn giữ nét đẹp thời thanh xuân, kèm theo đó là một chút gì đó tươi đẹp của người phụ nữ một con.
" Không có chuyện gì đâu! Mặt Trời lên cao rồi, con xuống dưới ăn sáng đi!"
Uyển Ngọc Khanh nói xong thì rời khỏi phòng, để mặc một mình Bắc Minh Dạ bên trong.
" Nàng ấy đang cố tránh né ta hay sao?"
Bắc Minh Dạ hỏi Ánh nhi kế bên, gương mặt khó hiểu cùng với song nhãn vẫn còn dõi theo bóng hình kia mặc dù Uyển Ngọc Khanh đã rời đi từ lâu.
" Cái này thì Ánh nhi không biết! Thiếu gia nên biết chứ!"
Ánh nhi nhún nhún vai, nàng chỉ là một khí linh bình thường, sao có thể hiểu được tâm tư tình cảm của con người chứ!
Bắc Minh Dạ tình trường vô số, tuy chưa đụng chạm tới nữ nhân có con nhưng tâm lý nữ tử hắn đọc trong lòng bàn tay, hắn biết nàng đang cảm thấy tội lỗi, nên đâm ra không dám chạm mặt với hắn quá lâu.
" Thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó! Dù sao đêm đó cũng người tình ta nguyện, cho dù khó chấp nhận đến đâu thì sự thật vẫn là sự thật."
Bắc Minh Dạ lẩm bẩm, sau đó bước ra khỏi phòng mà hướng tới phòng bếp. Và cứ thế quyển tịch Vô Ảnh Bộ hắn cũng quăng qua một bên, giờ không cần học cũng được, thời gian còn dài thì thiếu gì thời gian để hắn luyện, chinh phục nữ nhân kia vẫn là việc cấp bách nhất.