Tu La Võ Thần

Chương 295: CHƯƠNG 295



Đứa trẻ có quả đầu giống trái dưa hấu là Ngưu Tử, nắp nồi là Hổ Tử. Hai đứa trẻ này thực sự rất ngây thơ, chúng nghiêm túc trả lời câu hỏi của Sở Phong. Nhưng chúng căn bản không thể hiểu vì sao khi Sở Phong nghe thấy tên Ngưu Tử lại cười nghiêng ngả không dứt như vậy.

Điều này cũng không thể trách Sở Phong, thực sự quả đầu của Ngưu Tử rất hợp với cái tên này, khiến cho Sở Phong muốn không cười cũng không được. Bởi vì hình dáng đó quả thực có chút giống.

Tuy cười thì cười, nhưng rất nhanh Sở Phong đã khống chế được tâm tình của mình, hắn chăm chú hỏi:

– Hổ Tử, Ngưu Tử, trước tiên hai ngươi trả lời câu hỏi của ta, vì sao hai ngươi lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này?

– Thưa đại thần, chúng tôi phải tìm cách cứu muội muội!

Hai đứa bé đồng thanh trả lời.

– Muội muội?

Sở Phong đang suy nghĩ, hai đứa trẻ này nhỏ như thế, vậy muội muội bọn chúng bao nhiêu tuổi chứ?

– Đúng vậy, muội muội của chúng tôi bị người xấu bắt đi, chúng tôi phải nhanh chóng cứu muội ấy trở về. Cầu xin đại thần hãy nhận chúng tôi làm đồ đệ, dạy chúng tôi phép thần thông đi.

Nói đến đây thì hai đứa trẻ càng thêm kích động, Hổ Tử và Ngưu Tử lại quỳ xuống đất.

– Ta có thể dạy các ngươi bản lĩnh, chỉ có điều trước đó các ngươi phải nói cho ta biết muội muội các ngươi bị bắt đi nơi nào? Bị người nào bắt đi?

Sở Phong nghiêm túc hỏi thăm.

Sau khi nghe hai đứa trẻ giải thích một lúc thì Sở Phong rốt cuộc cũng biết, Hổ Tử và Ngưu Tử là huynh đệ ruột. Ngưu Tử là đại ca, năm nay chín tuổi; Hổ Tử là nhị ca, năm nay bảy tuổi; mà muội muội bọn họ năm nay năm tuổi, tên là Nữu Nữu.

Ba huynh muội bọn họ đều ở trong một sơn thôn bên trong Huyền Vũ Thành, thôn của bọn họ rất nghèo, thực sự ngăn cách với nhân thế, cho nên những đứa trẻ này căn bản không hiểu võ thuật là thứ gì, mù quáng sùng bái. Khi bọn chúng nhìn thấy Sở Phong từ trên trời giáng xuống, còn tưởng rằng Sở Phong chính là thần tiên đắc đạo, sử dụng thần thông.

Về phần Ngưu Tử và Hổ Tử vì sao lại luôn miệng nói phải cứu bé gái, đó là bởi vì sáng sớm hôm nay bé gái đó đã bị một đám người mặc kim giáp bắt đi. Nghe đâu bị bắt đến bên trong Huyền Vũ Thành, hơn nữa số lượng bé gái bị bắt đi không chỉ có một người, tất cả các tiểu cô nương trong thôn đều bị bắt đi.

– Nhất định là người của Kỳ Lân Vương Phủ, Cung gia đã bị diệt, vì sao Kỳ Lân Vương Phủ còn ở lại Huyền Vũ Thành? Chẳng lẽ bọn chúng không chọn một gia tộc mới đến quản lý Huyền Vũ Thành, mà tự mình quản lý?

– Thế nhưng nếu là người của Kỳ Lân Vương Phủ thì vì sao lại bắt đi một đám tiểu cô nương trong thôn đi chứ?

Lúc này, Sở Phong nhíu chặt mày, nhưng hắn lại không nghĩ ra được đáp án, cuối cùng hắn quyết định đi tìm nguyên nhân.

Tuy nhiên trước khi đi, hắn quyết định truyền thụ pháp quyết tu võ cho Hổ Tử và Ngưu Tử, đồng thời còn để lại cho hai người bọn hắn một ít vàng, bảo bọn họ về nhà chờ, hắn sẽ nhanh chóng đem muội muội của bọn chúng về.

– Đa tạ đại thần truyền thụ thần thông, chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của đại thần.

Hai đứa bé trai lần nữa quỳ rạp xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích nhìn Sở Phong.

– A, đây không phải là thần thông gì, đây là pháp quyết tu võ, chỉ cần nắm giữ pháp quyết này thì các ngươi lập tức có thể bước trên con đường tu võ, trở thành một võ giả.

– Ngoài ra ta cũng không phải là đại thần gì cả, trên thế giới này căn bản cũng không hề có thần thánh gì cả. Coi như thật sự có thần thánh đi nữa thì vị thần ấy cũng nhất định là một người cường đại mà thôi.

Sở Phong mỉm cười sờ sờ đầu Ngưu Tử và Hổ Tử, sau đó mang hai đứa bé lên đầu bạch điêu, sau khi đưa bọn nhóc đến thôn làng thì lập tức chuyển hướng, chạy đến Huyền Vũ Thành.

Đi đến Huyền Vũ Thành, Sở Phong lập tức phát hiện nơi này thực sự thực sự đã bị người của Kỳ Lân Vương Phủ chiếm giữ như hắn nghĩ.

Có một số lượng lớn quân đội của Kỳ Lân Vương Phủ trú đóng ở chỗ này, hơn nữa còn phái ra rất nhiều cường giả, ngay cả cường giả Huyền Vũ Cảnh cũng có đến mấy trăm vị, mà nơi bọn họ chiếm giữ chính là địa điểm cũ của Cung gia.

– Chẳng lẽ bọn hắn đã phát hiện ra thứ gì đó?

Sở Phong mặc y phục của người hầu trong Kỳ Lân Vương Phủ, lẫn vào nơi đóng quân của bọn họ.

Trải qua một phen tìm hiểu, Sở Phong hưng phấn phát hiện người của Kỳ Lân Vương Phủ thực sự đã phát hiện ra vật gì đó. Mà thứ bọn chúng phát hiện được chính là thứ Sở Phong muốn tìm, bên kia sơn mạch Huyền Vũ chính là cửa vào thông đến đế táng.

Trước khi Sở Phong đi đến sơn mạch Huyền Vũ, hắn đã từng điều tra qua cửa vào đế táng, thế nhưng lấy khả năng của hắn chỉ có thể bất lực, cái gì cũng không tra ra được, giống như cửa vào căn bản không hề tồn tại vậy.

Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ ra được thì ra là cửa vào của đế táng ở ngay trong Cung Phủ. Mãi cho đến khi phủ đệ của Cung gia bị phá hủy, mới phát hiện hóa ra có một cổng vào được giấu ở phía bên dưới.

Tuy Kỳ Lân Vương Phủ không biết đó là cửa vào của đế táng, nhưng cũng biết đây cũng là một kho tàng, cho nên mới phái ra một số lớn nhân mã đến đóng ở nơi này, ngay cả vị Hôi Bào Giới Linh Sư cũng bị phái qua đây, muốn mở cửa vào này, lấy đi kho tàng.

Mà nhắc đến tên Hôi Bào Giới Linh Sư này thì Sở Phong cũng tìm được lý do vì sao đám bé gái kia bị bắt đến đây. Cả đám đều bị bắt đến chỗ ở của tên Hôi Bào Giới Linh Sư.

Lúc này, phía chân trời phương Tây đã mọc lên một rặng mây đỏ, bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể phủ xuống. Mà công việc mở ra kết giới của đám người Kỳ Lân Vương Phủ cũng ngừng lại.

Sở Phong lấy thân phận thị vệ của Kỳ Lân Vương Phủ, một bên khám xét chỗ ở của Hôi Bào Giới Linh Sư. Nhờ vào lực cảm ứng bén nhạy của mình, dù cách rất xa, Sở Phong cũng có thể nghe được tiếng bàn luận của đám thủ lĩnh hộ vệ từ bên trong lều cỏ truyền ra.

– Lão già này, ngày nào cũng sai khiến chúng ta như chó vậy, nhưng đã nhiều ngày trôi qua rồi, mà ngay cả kết giới của cổng vào cũng không thể mở ra.

– Cái lão quái vật này thật sự rất biến thái, ngày nào cũng bắt chúng ta đến các sơn thôn bên ngoài Huyền Vũ Thành, tìm những bé gái đáng yêu đến cho hắn chà đạp. Nhìn thấy nhiều bé gái bị hắn chà đạp đến chết như vậy, ta thực sự cảm thấy nghiệp chướng của mình rất nặng nề.

– Hừ, các ngươi nói nhỏ một chút, dù sao hắn cũng là một Hôi Bào Giới Linh Sư, lực cảm ứng của hắn siêu mạnh. Nếu như những lời của các ngươi nói bị hắn nghe được thì nhất định phải chết.

Mấy tên hộ vệ vừa uống rượu vừa bàn luận xôn xao.

– Ghê tởm, bọn chúng bắt nhiều bé gái như vậy lại dùng để làm loại chuyện này.

Mà giờ khắc này, sau khi Sở Phong biết được chân tướng thì càng tức giận, hai tai nắm chặc, nổi lên gân xanh chi chít.

Mỗi ngày đều chà đạp mấy bé gái đến chết, đây không phải là việc biến thái bình thường. Phàm người nào có chút nhân tính thì tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, mà Kỳ Lân Vương Phủ này chính là chúa tể của Thanh Châu, lại trợ giúp cho người khác làm ra loại chuyện như vậy, thực sự không khác gì đám tà ma ngoại đạo. Điều này khiến cho Sở Phong vô cùng tức giận, đối với Kỳ Lân Vương Phủ càng thêm thất vọng hơn.

Nghĩ đến đây, Sở Phong không kềm được tăng nhanh bước chân, trải qua một phen gấp rút lên đường, cuối cùng Sở Phong cũng đi đến chỗ ở của tên Hôi Bào Giới Linh Sư kia.

Bởi vì hiện tại Cung gia đã biến thành một mảnh phế tích, cho nên bọn họ đều ở trong lều vải, chỉ có điều lều vải của tên Hôi Bào Giới Linh Sư lại lớn vô cùng. Có thể là bởi vì bản thân đang làm loại chuyện biến thái như thế, cho nên hắn mới bảo tất cả hộ vệ ra ngoài.

Sở Phong thận trọng đến gần, phát hiện bên ngoài lều được bố trí một đạo kết giới ẩn dấu, chỉ có điều nó lại không làm khó được Sở Phong.

Sở Phong đem kết giới mà tên Giới Linh Sư này bố trí phá hủy một cách rất dễ dàng. Mà sau khi kết giới được mở ra thì lửa giận mà Sở Phong đang cố nén trong lòng lại càng tăng cao.

Bởi vì hắn có thể nghe được tiếng của mấy tiểu cô nương, chỉ có điều đó cũng không phải là tiếng cười ngây thơ hồn nhiên, mà là tiếng thét chói tai thảm thiết, cùng với tiếng kêu rên.