Tử Thần Dịu Dàng

Chương 14



Nói xong, cô quệt mồ hôi trên trán, bỏ đi. Cô quay trở lại bờ suối, gánh đầy một quanh gánh nước suối trở về. Đây là lần đầu tiên cô làm những công việc như thế này, tất cả đều khiến cô chật vật mất sức, tay chân không làm việc theo ý mình. Cô chặt cây thì suýt tự chém vào chân, gánh nước thì hai chân đi siêu siêu vẹo vẹo không thành hàng, khiến nước trong thùng té ra ngoài không ít, khi về đến nhà thì cũng không còn bao nhiêu.

Cô dồn lại nước từ hai thùng nhỏ, rồi đổ vào một cái chum đất gần lồng giam kế bên cầu thang. Cái chum khá cao to và nặng, cao đến bụng cô, vừa dày vừa sâu. Có lẽ người ở đây trước kia dùng cái chum này để hứng nước mưa từ trên mái và để thuận tiện cho sinh hoạt.

Võ Đông Nhiên muốn di chuyển cái chum đi sang vị trí thuận lợi hơn, nhưng nó quá nặng so với sức lực của cô, hoàn toàn không có khả năng.

Cô chặc lưỡi thở dài. Bắt buộc phải dựng chòi tắm liền kề với lồng giam.

Lão tù nhân sẽ không thể nào thoát ra ngoài, nhưng việc cô cởi y phục và tắm kế bên Trương Duật cũng là một điều cô hoàn toàn không thể nào chấp nhận được. Dù hắn có lớn tuổi đi nữa thì cũng là một nam nhân, danh dự của cô sẽ bị hủy hoại.

Võ Đông Nhiên đắn đo suy nghĩ khá lâu, lần đầu tiên cô phân vân một việc lâu đến như vậy.

Cuối cùng nhìn lại cái chum đất to tướng nặng nề trước mặt, lại một lần nữa giúp cô đưa ra quyết định là dựng nhà tắm kế bên lồng giam.

Cô tự an ủi mình, dù sao ở nơi này cũng không có ai, coi như có một người bên cạnh cũng giúp cô cảm thấy an tâm hơn, mặc dù chả có ý nghĩa gì khi hắn đang bị giam cầm, hắn cũng không phải người hầu của cô mà có ý tốt canh chừng cho cô tắm rửa.

Với lại... dù sao hắn trên danh nghĩa cũng đã là phu quân của cô. Ai có thể nói cô thất thân phi lễ nghĩa chứ!

Vất vả đến tận chiều tối chạng vạng thì một chum nước cũng đã đầy ắp. Cô hân hoan vui mừng nhìn lại thành quả của mình, thật muốn tán thưởng mình ngay lập tức, nhưng nhận ra ở nơi này chỉ có một người duy nhất là hắn có thể nghe mà thôi. Mặc dù cô biết hắn sẽ không bao giờ nói chuyện với cô, nhưng đã lâu rồi không mở miệng ra giao tiếp với con người, cô chỉ sợ bản thân sẽ quên mất tiếng người nói ra sao.

Cô đờ đẫn nhìn vào trong lồng, rồi nhìn vào mặt nước sóng sánh những luồng ánh trắng bạch phản chiếu ánh sáng đung đưa trước mắt.

“ Ngươi nói xem, cha mẹ ta sẽ há hốc mồm nếu biết ta là người làm đầy chum nước này. Họ hẳn sẽ rất kinh ngạc, họ sẽ xoa đầu ta rồi đau lòng nói: Lần sau không được làm những việc như thế này nữa, cha mẹ sẽ rất xót con gái.” Nói xong những lời này lại làm cô cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, cô liền bật cười để ngăn chặn bản thân sẽ khóc.

Cô đã thề là không rơi bất cứ giọt nước mắt nào nữa, cô không muốn trở nên yếu đuối. Nếu hoài niệm khiến cô đa sầu đa cảm đau đớn như vậy thì chi bằng chấm dứt nó ngay lập tức.

“ Đi nấu cơm thôi, hôm nay ta đã bắt được mấy con cá.”

Cô chợt dừng lại một chút, hơi thấy xấu hổ vì câu nói vừa rồi của mình

“ Thật ra ta chỉ là vô tình vớt được!” Cô chậc lưỡi bẽ bàng thừa nhận.

Đến bữa cơm chiều, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, cô nhanh chóng nhóm bếp để nấu cơm.

Cô không có thói quen dùng chung bếp nấu ăn cùng với nơi sinh hoạt như người Miêu, nên đã dựng một cái bếp nhỏ ở giữa sân để thuận tiện nấu độc và nấu cơm.

Chẳng mấy chốc bếp lửa đã bùng lên. Cô vo gạo nấu cháo trong một cái nồi gang nhỏ đúc liền khối.

Cũng may ngôi nhà này cũng có một số vật dụng cơ bản để sinh hoạt, nếu không cô không biết bản thân sẽ khốn khổ như thế nào.

Còn một vấn đề nan giải nữa, gạo của canh phu trước để lại còn rất ít, dù cô chỉ rất rất tiết kiệm ngày hai bữa cháo nhưng rất nhanh đã đến những hạt cuối cùng, một ngày nữa là không còn gì để ăn nữa rồi. Cô quyết định ngày mai sẽ xuống núi, đi vào ngôi làng gần nhất để mua gạo.

Cũng may trước khi bị truy bắt, mẹ cô đã nhanh nhẹn vơ vét nhiều món nữ trang vòng vàng cho cô, tuy đã bị mất khá nhiều vì rớt, vì trộm cắp nhưng cô cũng còn vài món đắt giá trong người, hy vọng sẽ đổi được nhiều tiền để mua gạo.

Chẳng mấy chốc nồi cháo đã chín, cô bắt nồi xuống rồi lấy một thanh củi nhỏ cơi than ra xung quanh, cho mấy con cá trực tiếp vào nướng.

Cá vẫn còn sống, to bằng bàn tay. Hành động này khá tàn nhẫn, nhưng cô không dám trực tiếp giết chúng.

Cô vừa bắt cá bỏ vào bếp than thì nó cảm nhận được sự nóng nảy đau đớn nên liền giãy đành đạch nhảy ra ngoài quăng thẳng vào người cô.

Võ Đông Nhiên bị dọa cho sợ vì sự cố bất ngờ này. Cô nhảy dựng lên hét lớn á.

Bỗng sau lưng cô vang lên tiếng chế giễu trầm thấp “Vô dụng!”