Lúc quay đầu nhìn về phía Trình Cảnh Khu thì đáy mắt cô chỉ còn lại hận ý.
Thế nhưng Trình Cảnh Khu cũng không để ý đến thái độ của cô, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Cách, bây giờ em bắt đầu hận anh sao?"
"Hận anh?" Tang Vãn Cách cười khẽ, nước mắt men theo khóe mắt rơi xuống, "Tôi lấy ở đâu ra bản lãnh đó chứ! Anh là Trình đại thiếu gia thần thông quảng đại hô mưa gọi gió không gì là làm không được, tôi chỉ là một cô gái bình thường thì làm sao có lá gan dám nói chữ hận chứ!" Hắn thật là quá đề cao cô! Cô đối với hắn mà nói chỉ như một con rối nằm trong lòng bàn tay, mặc cho hắn ta vân vê bóp nặn, ngay cả năng lực chống cự cũng không có, còn nói cái gì đến hận!
"Tiểu Cách, đừng cáu kỉnh với anh nữa." Trình Cảnh Khu không tức không giận, nhẹ nhàng mỉm cười đi tới cầm tay Tang Vãn Cách. Hắn đem sự giẫy giụa yếu ớt tới cực điểm của cô dễ dàng hóa thành vô hình. Giọng điệu dịu dàng cưng chiều, giống như là đang dụ dỗ một đứa bé cực kỳ không ngoan vậy, "Anh có bao nhiêu yêu em cưng chiều em, chẳng lẽ em thật không biết sao?" Cô là bảo bối hắn nâng niu ở trong lòng bàn tay, cái gã thô bỉ kia làm sao có thể cho cô những thứ cô xứng đáng có. Mà hắn thì chẳng những có thể cho mà còn cho nhiều hơn nữa, vĩnh viễn sẽ không thiếu.
Tang Vãn Cách chớp đôi mắt đẫm lệ mờ mịch, để mặc cho hắn dắt đi. Cánh môi đỏ tươi lại dấy lên một nụ cười xem thường đến cực độ, "Anh nói anh yêu tôi cưng chiều tôi?! Trình tiên sinh đang kể chuyện cười thế giới sao?! Không cần phải chơi trò vòng vo với tôi làm gì, tôi đấu không lại anh. Anh chỉ cần nói cho tôi biết rốt cuộc thì anh muốn như thế nào đây." Cô đứng tại chỗ, không động đậy chút nào như bị đóng đinh. Đôi mắt đẹp đỏ âu ngập nước ẩn chứa nỗi chán ghét tràn đầy nhìn hắn như nhìn một đôi giày cũ mà mình muốn vứt bỏ.
"Anh muốn như thế nào à?" Trình Cảnh Khu cười khẽ. Ngón tay ấm áp của hắn đi tới khóe mắt đẫm lệ của cô, từng chút từng chút lau đi nước mắt của Tang Vãn Cách, "Anh còn có thể muốn như thế nào đây? Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, làm vợ của anh, làm mẹ của con anh, thực hiện lời hứa khi còn bé của em, cả đời không được rời khỏi anh, chỉ như vậy thôi." Còn những thứ khác đều không quan trọng.
Tay Tang Vãn Cách nắm thành hai nắm đấm nho nhỏ: "Hùng Thần Giai thì sao? Anh muốn làm gì anh ấy?"
"Anh thì có thể làm gì hắn chứ?" Trình Cảnh Khu không nhanh không chậm hỏi ngược lại. Tròng mắt đen đẹp đẽ che giấu một nụ cười như có như không, "Hắn là một tên tội phạm cường gian, nhưng chính xác mà nói —— thì là một tên tử tù giả chết lừa gạt xã hội. Tính mạng của hắn sẽ như thế nào không phải trong khả năng của anh có thể thao túng được. Hắn đã phạm tội, nhất định phải gánh chịu tất cả hậu quả, không đúng sao? Chẳng lẽ tiểu Cách muốn anh phạm pháp mà cứu hắn ra tù, hay là nói... Tiểu Cách đang chuẩn bị hy sinh bản thân một người vì mọi người, lấy điều kiện là gả cho anh để cho anh thả tên đầu gấu kia ra? À, tiểu Cách, nhắc cho em nhớ, anh là một thương nhân, chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn nào. Ngày hôm nay coi như là em đồng ý gả cho anh, đồng ý không bao giờ có lòng riêng gì nữa, anh cũng sẽ không bị em mê hoặc. Hùng Thần Giai phải chết, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Thế thì anh mới có thể bảo đảm lòng của em vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh. Cũng chỉ có như vậy, em mới có thể chỉ tin tưởng duy nhất một mình anh." Nói xong, hắn vừa ôn hòa lại kiên định đem Tang Vãn Cách kéo vào trong ngực, đôi môi mỏng nâng lên một nụ cười hài lòng. Áp vào bên tai cô thì thầm, giọng nói của hắn mang theo sự trầm ổn và một chút khiêu khích, "Tiểu Cách đã nhiều lần cùng đầu gấu kia ân ái dưới mắt anh, thật đúng là làm tổn thương lòng của anh mà. Anh chỉ mới đụng vào người em một chút em đã khóc thật dữ dội, nhưng khi ở dưới thân một người đàn ông khác thì em lộ ra biểu cảm phóng đãng đến như vậy... Anh đều biết rõ cả. Nếu em không cho phép anh đụng vào người em, vậy thì anh cũng sẽ không đụng. Nhưng sau khi em đã trở thành vợ của anh, tất nhiên em sẽ phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ nên làm, lúc đó em muốn trốn cũng trốn không thoát. Bây giờ anh cũng không ngại bồi tiểu Cách tiếp tục chơi tiếp, xem thử rốt cuộc bản lãnh trốn chạy của em lợi hại, hay là thủ đoạn khống chế của anh lợi hại hơn."
Tang Vãn Cách nắm chặt quả đấm, kiềm chế nước mắt ở đáy mắt lại, kiên cường trấn định hỏi: "Mỗi lần Hùng Thần Giai tới tìm tôi, anh đều biết hết sao? Chúng tôi làm cái gì... Anh —— anh đều nhìn thấy à?!"
Trình Cảnh Khu không một chút keo kiệt nói cho cô đáp án. "Nếu như không phải do anh đặc biệt để cho hắn đi vào, tiểu Cách thật cho là cái tên lỗ mãng đó có bản lãnh lên trời sao?! Về phần các người làm cái gì... A, trong phòng làm việc này có máy theo dõi nhưng đã bị đầu gấu kia phát hiện. Chỗ các người ân ái đều là góc chết, cho nên anh không thể xem được. Nhưng mà anh vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng tiểu Cách ở bên dưới bị hắn đi vào đến cao trào, nhất định vô cùng tuyệt mỹ." Gương mặt tuấn mỹ không tì vết hiện lên một tia cười như ẩn như hiện, "Anh thật mong đợi ngày chúng ta kết hôn."
"Khi đó, anh nhất định sẽ khiến cho em chết đi sống lại, để cho em nhìn nhận thật rõ, rốt cuộc người nào mới có tư cách làm người đàn ông của em."
"Anh ——" Tang Vãn Cách bị hắn nói những lời gần như hạ lưu kia làm cho giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hận không thể cho hắn một cái tát để đánh rụng nụ cười lạnh như băng trên mặt của hắn xuống. Nhưng mà đôi tay cô đã bị Trình Cảnh Khu dùng một tay nắm lấy, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn, giống như đang trừng một người xa lạ."Đời này người đàn ông của tôi cũng chỉ có một người là Hùng Thần Giai mà thôi!"
Thấy cô phẫn uất như thế, Trình Cảnh Khu xem thường nhưng hắn chỉ cười khẽ —— hắn thật sự cần phải sợ cái gã đó sao. Hắn là loại người cùng người khác lục đục đấu đá đến mức đụng dao đụng kiếm cũng vẫn có thể bày ra một bộ dáng chuyện trò vui vẻ như cũ. Hắn dường như vĩnh viễn cũng sẽ không tức giận, mà lúc hắn thật sự tức giận cũng là lúc đại loạn. Lúc ấy hắn sẽ giống như một mãnh thú âm lãnh chăm chú mà nhìn đối phương, đem tất cả nhược điểm của đối phương ra mà tra xét để từ đó dễ dàng nắm tất cả trong lòng bàn tay. Sau đó, hắn có thể mặc sức đùa bỡn người ta, đến ngay cả cơ hội chạy thoát người đó cũng không có.
"Em đã nói quá sớm rồi, tiểu Cách." Trình Cảnh Khu nâng cằm Tang Vãn Cách lên, cẩn thận chu đáo ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp. Tròng mắtđen như mực sâu không đáy mơ hồ có chút gần như điên cuồng tham muốn giữ lấy, "Bảy năm trước không bảo vệ em tốt là lỗi của anh, nhưng bảy năm sau em lại một lần nữa cùng cái tên tội phạm cường gian kia ở bên nhau, thậm chí em còn đem cả thân thể và trái tim của mình giao hết cho hắn. Đây là chuyện anh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được. Anh tuy rất dung túng nuông chiều em, nhưng anh sẽ không để mặc cho em dắt mũi dẫn đi nữa đâu. Cuối cùng bây giờ anh cũng coi như là đã hiểu được, đối với em, dịu dàng một chút là điều không thể thực hiện được. Anh chỉ cần chiếm lấy em, nắm giữ nhược điểm của em, em nhất định sẽ không thể thoát khỏi anh." Không thương hắn cũng không sao, hắn vẫn có thủ đoạn để làm cho cô phải khuất phục, để cho cô làm ra vẻ yêu thương đối với hắn. Cho dù đó là giả, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Tang Vãn Cách không dám tin nhìn chằm chằm hắn, lẩm bẩm: "Anh đúng là điên rồi..."
"Anh điên rồi, cũng là do em ép anh điên." Trình Cảnh Khu nhẹ nhàng hôn cô một cái, dịu dàng giống như là một người chồng hoàn mỹ, "Đến cuối cùng em nhất định vẫn sẽ thuộc về anh, chuyện này ai cũng không thay đổi được."
"Tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp ba mẹ tôi." Tang Vãn Cách rút hai tay của mình về để chống đỡ lồng ngực của Trình Cảnh Khu, ngăn cản hắn đến gần mình một lần nữa. Gấu đã bị bắt vào tù nên bây giờ làm gì cũng đã chậm, người duy nhất có thể cứu hắn cũng chỉ có ba cô! Cô phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo mới được! Cứ khẩn trương là không cứu được Gấu, cô phải tỉnh táo..... Nhất định phải tỉnh táo! "Hùng Thần Giai đã bị mang đi, anh có thể thả cho tôi tự do được rồi chứ?"
Trình Cảnh Khu trầm ngâm một chút, tựa hồ như đang nghiêm túc suy tính về đề nghị của cô. Mà đang lúc Tang Vãn Cách hồi hộp đến cả thở cũng không dám thở mạnh một cái, hắn bỗng dưng lại gật đầu: "Cũng đúng, nếu người đáng uy hiếp không có ở đây, anh cũng thể an tâm rồi, hay bây giờ em để anh tiễn em trở về luôn."
"Không cần, tôi còn nhận ra đường về nhà mình, không cần anh nhiều chuyện." Tang Vãn Cách lập tức cự tuyệt.
Một giây kế tiếp, cái cằm nhỏ của cô liền bị một bàn tay thon dài nắm lấy, tiếng nói của Trình Cảnh Khu tựa như rất dịu dàng cũng theo đó truyền vào màng nhĩ cô: "Tiểu Cách, anh không thích cách em nói chuyện như vậy với anh. A, quên nói cho tiểu Cách biết nữa. Bác Tang trai mấy ngày nay thân thể cực kì không tốt, mới mấy ngày trước cũng bởi vì bệnh đau hông cũ mà phải nhập viện đến một tuần lễ. Bác sĩ nói ông ấy không thể chịu kích thích quá lớn bởi vì ông ấy bị cao huyết áp, rất dễ dàng tạo thành chảy máu não. Tiểu Cách về nhà phải chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng khiến bác trai phải chịu kích thích gì không nên, dù sao ba... chỉ có một."
Chỉ có một...
Tang Vãn Cách kịch liệt thở hổn hển, hắn cố tình trong lúc này nói cho cô biết là ai cũng không cứu được Gấu!
Nhưng chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?! Cô chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho Trình Cảnh Khu, nhưng lại không thể coi đây là lợi thế cứu Gấu. Chẳng những vậy cô còn phải trơ mắt nhìn Gấu chịu tội bởi vì bảy năm trước sao?!
Trình Cảnh Khu, lòng dạ anh thật thâm độc!
Hắn là quyết tâm muốn cho cô nhìn rõ thực tế: gả cho hắn là việc nhất định, mà cô không thể có bất kỳ tâm tư khác. Bởi vì ki có bất kỳ ý định nào, hắn cũng sẽ đem bóp chết trước cô một bước!