Tù Yêu

Chương 192: Ngoại Truyện



Thời gian thấm thoát qua nhanh, bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ đã được bốn tuổi rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên hai đứa đi đến vườn trẻ, nhưng Tang Vãn Cách lại bận rộn dạy phụ đạo cho học sinh —— cô bây giờ đã là một giáo sư nổi tiếng ở học viện nghệ thuật rồi, nên cả ngày bận tối mày tối mặt, thậm chí ngay cả đưa con đến cửa vườn trẻ cũng không có thời gian.

Vì vậy, nhiệm vụ vinh quang này liền rơi vào trên người Hùng Thần Giai. Bạn gấu nào đó hôm nay đổi cách ăn mặc. Hắn còn đặc biệt xin nghỉ rồi lấy xe Lincoln dài sang trọng để đưa bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ đi học.

Nhưng một màn vô cùng đả thương người đã xảy ra, trong cái xe to như vậy nhưng chỉ có một mình hắn đơn độc ngồi ở ghế sau. Hai đứa nhỏ chấp nhận cùng nhau chen chúc ở cái ghế lái phụ cùng tài xế nói chuyện phiếm cũng không nguyện ý cùng hắn ngồi chung một chỗ. Chỉ là chuyện này cũng không có gì to tát, dù sao cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi. Hai đứa nhỏ này ngày thường ngay cả đụng cũng không nguyện ý cho hắn đụng một cái.

Hùng Thần Giai bất đắc dĩ nắm chặt báo cáo trong tay, hắn thấy vô cùng đau đầu nhức óc. Hắn ghét nhất những con số này, đáng tiếc sản nghiệp Tang Gia nhất định phải thừa kế. Nếu như hắn không đành lòng để Tang Vãn Cách bị mệt đến chết thì phải ngoan ngoãn học những thứ vô vị này rồi —— mặc dù hắn cũng không thấy có hiệu quả gì cho lắm, trên căn bản Tang Vãn Cách đã làm tốt công tác chuẩn bị để đến khi bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ lớn lên sẽ giao hết cho chúng rồi.

"Chú ơi chú, chú không cảm thấy cha vô cùng dọa người sao?" bánh bao nhỏ nhỏ nhắn hiếu động hỏi chú tài xế đang chuyên tâm lái xe. Mắt chú tài xế vốn đang nhìn thẳng chợt nghe vậy cũng bị giật mình, vội từ trong kính chiếu hậu nhìn về phía khuôn mặt có vẻ tàn ác của ông chủ mình, nhất thời cũng bị đờ người. Cho đến khi tròng mắt đen phía sau chặt chẽ nhìn mình chằm chằm hắn mới phản ứng kịp, vội vàng ho một tiếng, dời tầm mắt chuyển qua hai đứa nhỏ. Bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ đang chen chúc trên ghế lái phụ, một đầu nhỏ đụng tới một đầu nhỏ khác, xem ra vô cùng hoạt bát ngây thơ. Tâm tài xế cũng khẽ lung lay, cố gắng không bị hai khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu xinh đẹp này đầu độc, cẩn thận châm chước câu chữ: "Ông chủ là người rất tốt, tiểu thiếu gia, hai người ngồi yên không nên lộn xộn."

Bánh bao nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại. Bài thi nhỏ cũng học hắn ngồi yên, nhưng bọn chúng chỉ an tĩnh được không tới một phút là lại liền náo tiếp. Hai khuôn mặt nhỏ bé giống nhau như đúc toát ra vẻ mặt như van xin: "Chú ơi chú đưa tụi con đến cửa vườn trẻ có được hay không?"

Tài xế sửng sốt một chút, vội vàng nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy Hùng Thần Giai trên tay đang nắm báo cáo đã bắt đầu cắn răng nghiến lợi. "Hả, tại sao?!" Hắn sợ tới mức tay cũng run run, sơ ý một chút sẽ có thể mất việc trở thành một con mèo lang thang nay đây mai đó.

"Chú làm ơn suy nghĩ một chút đi." Tiểu quỷ ngịch ngợm nhắc nhở hắn, sau đó thần thần bí bí lại gần, "Chúng con không muốn cha đưa chúng con đi vườn trẻ á..., ông ấy thật là khủng khiếp ~~~"

Ánh mắt của Hùng Thần Giai trong nháy mắt lạnh xuống, hai tên láu cá này, thật sự nghĩ hắn bị điếc sao?! Nói xấu người ta mà còn nói lớn tiếng như vậy!

Tài xế lại ho khan một tiếng, thật tiến thoái lưỡng nan không biết làm như thế nào "Cái đó..."

"Không sao, chú sợ cha cũng là bình thường." Bài thi nhỏ phất phất tay, bộ dáng gỗ mục không thể đẽo. "Không thể nào là chú không sợ cha con mà."

Cười gượng, hắn thật sự là không biết nên làm sao. Hắn chỉ là một tài xế, có thể đừng đưa cho hắn công việc khó khăn như vậy không?! Hai tiểu tổ tông không sợ trời không sợ đất nghịch ngợm gây sự, người duy nhất kiềm chế được chúng chỉ có hai vợ chồng ông bà chủ.

Hùng Thần Giai híp híp mắt, từ trong hàm răng tóe ra mấy chữ: "Bánh, bao, nhỏ, Bài, thi, nhỏ."

"Phụ thân đại nhân." Hai đứa trẻ lập tức làm ra một bộ dáng khéo léo nghe lời, tay nhỏ bé đặt ngay ngắn trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh.

"Không được gọi ba là phụ thân đại nhân, gọi là ba." Hùng Thần Giai cắn răng.

"Nhưng mà phụ thân đại nhân nghe tương đối oai hùng hơn." Bánh bao nhỏ phản bác. "Vậy hay là tụi con kêu là đại ca nha?" Như vậy tương đối càng thích hợp hơn.

Hùng Thần Giai không thể nhịn được nữa rít gào: "Câm miệng!" Tụi chết tiệt!

Đứa bé con lập tức im lặng, một bộ dáng uất ức làm Hùng Thần Giai cũng thấy vô phương với nó. Hai đứa lém lỉnh này ỷ vào mình lớn lên giống công chúa, mỗi lần chọc hắn điên lên xong liền làm ra vẻ mặt như thế để xin tha, làm cho hắn nhiều lần bị sượng mặt vì ai cũng nhìn hắn như kẻ bắt nạt con nít. Đã vậy chúng còn cố tình ở trước mặt công chúa giả bộ ngoan ngoãn vô cùng, làm hại hắn mỗi lần đều làm người xấu oan uổng.

"Phụ thân đại nhân tức giận sao?"

"... Không được gọi ta là phụ thân đại nhân nữa."

"Đại ca người tức giận sao?"

Hùng Thần Giai cảm giác mình sắp điên rồi, hai tên chết tiệt này sinh ra là để đối nghịch với hắn mà! Hắn dường như đếm không hết có bao nhiêu lần hắn đã đem cô vợ bé nhỏ của mình đè ở phía dưới, nhưng vừa mới chuẩn bị muốn làm chuyện xấu thì nhất định sẽ có một con thỏ nhỏ đáng chết kia tới đập cửa. Lý do của chúng vô cùng kỳ quặc, nào là trong bồn tắm có quái thú mà chúng cũng dùng luôn, nhưng cái người phụ nữ luôn cưng chiều chúng kia lại thật sự tin mới tức chứ! "Không cho phép gọi ba là đại ca!"

"Nhưng chú Tần và chú Lý đều gọi như vậy mà." Bài thi nhỏ đối với vấn đề này tỏ ra rất không hiểu, "Phụ thân đại nhân không phải đang phân biệt đối xử đấy chứ."

"... Trời đánh tụi bây, rốt cuộc mỗi ngày tụi bây coi cái quái gì vậy!" Tại sao mới bốn tuổi đã có thể quỷ như thế này chứ?! Tại sao gien nhà Hùng gia thật thà cộng thêm gen nhà Tang Gia dịu dàng lại sanh ra hai kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn này chứ? Tại sao? Tại sao?? Tại sao???

Hùng Thần Giai thật hận không thể lấy cái báo cáo đang cầm trong tay kia đi gõ đầu hai đứa nhóc này. Nhưnghắn ngại vì trước kia trộm liếc hai tiểu quỷ một cái mà đã bị Tang Vãn Cách bắt gặp nên không dám nữa thôi.

Bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ liếc nhau một cái: "Ba Trình dạy giáo dục nên học hỏi từ nhỏ."

Ba Trình...

Trình Cảnh Khu, Trình Cảnh Khu, lại là Trình Cảnh Khu!! Trong mắt của Hùng Thần Giai bắt đầu bốc lửa. Ai có thể giải thích cho hắn biết tại sao con hắn mà lại không thân thiết với hắn, ngược lại lại cùng cái tên tình địch kia gần gũi lại còn cực kì nghe lời tên kia chứ?! Làm hại hắn mỗi ngày đều lo lắng có phải sẽ có người đột nhiên xuất hiện ở trong nhà hắn ăn chực lại gần con và vợ hắn không... Hơn nữa, tại sao đối với Tần Thông, Lý Minh thì hai tiểu quỷ này liền kêu chú, nhưng đối với Trình Cảnh Khu thì liền kêu ba, đối với cha ruột của mình thì chúng lại gọi là phụ thân đại nhân và đại ca?!

"Bánh bao nhỏ, em cảm thấy đại ca đang muốn điên rồi." Bài thi nhỏ nói như vậy.

Bánh bao nhỏ làm mặt nghiêm túc nghiên cứu Hùng Thần Giai một lát mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Anh cũng cảm thấy thế, em nói xem chúng ta có nên gọi điện thoại cho mẹ không?"

"Em cảm thấy đó là quyết định sáng suốt."

"Được rồi."

Nói xong liền quay đầu nhìn về phía tài xế nãy giờ vẫn cố gắng nén cười nói: "Chú, chú có thể cho tụi con mượn điện thoại dùng một chút không?"

Tài xế đang muốn trả lời, một bàn tay ngâm đen liền từ chỗ ngồi phía sau duỗi tới, dễ dàng liền xốc lên hai tên nhóc chết tiệt. Hùng Thần Giai cắn răng: "Tụi bây muốn làm gì?"

Bị khuôn mặt u ám của ba làm sợ tới mức khẽ run rẩy, hai cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, lập tức muốn khóc lên. Cùng phụ thân đại nhân nói chuyện cách xa nhau thì chúng có thể nói lời châm chọc đùa giỡn, nhưng chỉ cần một khi tới gần, hai đứa bé con mới bốn tuổi đầu lập tức sẽ bị sợ tới mức oa oa khóc lớn, y như khi còn bé không khác gì cả.

Nhưng mà mặc dù đại ca dáng dấp vô cùng dọa người, bọn chúng vô cùng sợ ba, nhưng so với ba Trình thì chúng đương nhiên đều hướng về phía đại ca hơn. Ai bảo ba Trình mặc dù lớn lên đẹp trai, nhưng cuối cùng cũng không phải cha ruột của bọn chúng đây?

Hùng Thần Giai cũng không biết trong lòng bọn chúng nghĩ gì. Hắn chỉ biết, thật sự nếu không đem hai đứa nhỏ này ném tới vườn trẻ cho nhanh, thì, hắn, nhất định, sẽ, phát, điên!

Bánh bao nhỏ cùng Bài thi nhỏ phiền não (Hạ)

Trong nháy mắt hai đứa nhỏ đã đi vườn trẻ được ba tháng, nhưng có một chuyện kỳ quái đã xảy ra. Tuần này bọn chúng đều nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, mà cũng không giống bình thường huơ tay múa chân, chúng chỉ cứng còng ngồi ở trên bàn cơm.

Tang Vãn Cách thấy thật kỳ quái, cô bưng khay đem chút thức ăn cùng trứng tươi bỏ lên trên bàn, không chút để ý hỏi: "Sao vậy, hai đứa còn nhỏ tuổi mà gương mặt tỏ vẻ khó coi như vậy là thế nào? Chẳng lẽ muốn lớn lên giống ba sao?"

Nghe vậy, Bánh bao nhỏ nhỏ lập tức hít hơi, vội vàng lộ ra nụ cười đáng yêu, kinh hãi hầm hừ: "Con không muốn! Con không muốn lớn lên giống phụ than đại nhân!"

Bài thi nhỏ cũng rất sợ, nhưng hắn không dám biểu đạt ra, mà chỉ uất ức chu môi, giống như là muốn khóc.

Tang Vãn Cách dở khóc dở cười nhìn hai tiểu bảo bối. Cô cho trứng cùng chân giò hun khói vào dĩa cho bọn chúng, sau đó cô lại xoay người từ trong tủ lạnh lấy ra sữa tươi rót vào ly đem tới, sờ sờ hai cái đầu nhỏ, hỏi: "Vậy tại sao tâm tình lại không tốt đây?"

"..." Bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng do bài thi nhỏ mở miệng, vô cùng chờ mong hỏi: "Mẹ, gần đây mẹ có bận không?"

"Có... rất bận." Tang Vãn Cách suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời.

"Vậy, vậy ——" Bộ dạng của người bạn nhỏ giống như là muốn khóc.

Tang Vãn Cách hôn bọn chúng mỗi đứa một cái: "Ăn sáng nhanh đi, nếu không sẽ tới trễ đó." Nói xong cô liền xoay người đi chuẩn bị cho bạn gấu nào đó một phần ăn sáng khác.

Hai đứa nhỏ nhìn nhau một chút, không nói gì, rồi vô cùng khéo léo cầm lên nĩa tách trứng tươi cùng chân giò hun khói ra. Hai đứa không hẹn mà cùng nâng ly sữa tươi lên uống một hớp, sau đó cực kỳ lịch sự bắt đầu dùng cơm.

Tang Vãn Cách trong lúc cấp bách quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười, tiếp tục làm việc của mình. Vô không chú ý tới vẻ mặt hai đứa nhóc sau lưng mình càng ngày càng uất ức hơn. Cái miệng nhỏ nhắn đã mím chặt, ngay cả mái tóc đen dường như cũng ảm đạm hơn rất nhiều.

Lúc Hùng Thần Giai xuống lầu không cẩn thận liếc lên liền thấy biểu cảm của hai đứa nhóc láu cá y như đưa đám, hắn không khỏi tò mò đưa tay gõ đầu mỗi đứa một cái, hỏi: "Sao vậy, bộ dáng này là thế nào?"

Bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ rối rít quay đầu liếc hắn một cái. Hai đứa nhóc trưởng thành sớm thở dài một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu giả bộ thâm trầm, đứa nào cũng không thèm để ý tới hắn.

Hùng Thần Giai bĩu môi, đi đến gần Tang Vãn Cách đang bận rộn. Bàn tay hắn vòng qua ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, ở trên gò má cô hôn một cái, hỏi: "Vì học sinh sắp thi cuối kì nên rất bận đúng không?" Tròng mắt đen nheo lại, cô lại len lén đứng lên làm bữa ăn sáng.

"Rất bận." Tang Vãn Cách nhún nhún vai, lưu loát né sang bên, thủy mâu vô tình liếc về phía đồng hồ ở đại sảnh, rồi chợt kêu lên một tiếng: "Tám giờ rồi!" Xong rồi, sắp trễ rồi! Cô kích động đem cái xẻng đang cầm trong tay giao lại cho Hùng Thần Giai, cô còn không quên dặn dò hắn: "Nhớ đem bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ đưa đến vườn trẻ, không cho phép lười biếng!"

Nhìn bóng Tang Vãn Cách đã sắp khuất xa, một lớn hai nhỏ không hẹn mà cùng nhau thở dài.

Vì vậy tuần lễ này cũng giống như trong ba tháng qua, bất luận xảy ra chuyện gì thì người làm cha cũng phải đưa con đi vườn trẻ, sau đó đi làm, vô cùng bình thường.

Nhưng vào buổi chiều thì lại khác. Trước tới giờ người đón hai bạn nhỏ tan học đều là tài xế, còn Hùng Thần Giai thì đến trường trung học cùng Tang Vãn Cách về nhà. Thế nhưng hôm nay lại có điểm không đúng lắm, tài xế ở nửa đường bổng nhận được điện thoại, nói là trong nhà có việc gấp nên xin nghỉ với Hùng Thần Giai, vì vậy hôm nay bạn gấu phải đích thân đi đón con tan trường. Lúc đầu hắn định đợi đến khi Tang Vãn Cách tan sở sẽ đi cùng nhau, nhưng Tang Vãn Cách lại sợ hai đứa nhỏ sốt ruột chờ ở trước cổng, nên cô vội vàng kêu hắn đi đón hai đứa trước. Bạn gấu nào đó tuy tâm bất cam tình bất nguyện nhưng vẫn phải lái xe đi đón người trước, nhưng chuyện có thể phát triển thuận lợi như vậy sao?!

Hai đứa nhỏ đang đứng ở cửa vườn trẻ vô cùng uất ức nhìn hắn. Hùng Thần Giai vừa định đi tới, một người phụ nữ ở đâu bỗng dưng cầm cây chổi vọt tới ngăn ở trước mặt hai đứa nhóc, run rẩy nói: "Anh, anh muốn làm cái gì?! Ở đây chúng tôi có bảo vệ đấy!" Mấy đứa nhỏ học ở đây không giàu thì cũng quý, cái người này vừa nhìn là biết ngay là bọn cướp hay người xấu rồi!

Hùng Thần Giai sửng sốt một chút, chỉ chỉ bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ: "Tôi là ba của chúng."

"Nói hưu nói vượn! Anh nói láo cũng quá đáng rồi đó!" Người phụ nữ quơ múa cây chổi, mặc dù đã run lẩy bẩy nhưng vẫn cố dũng cảm rống lên, "Vậy tại sao con trai của anh mà dáng dấp một chút cũng không giống anh chứ?!" Thừa nhận đi, quân cướp!

Cái trán hắn liền có ba vạch đen, Hùng Thần Giai hắng giọng kêu lên: "Bánh bao nhỏ, bài thi nhỏ!"

Ai biết hai đứa nhỏ căn bản cũng không để ý đến hắn, trực tiếp chống cằm ngồi chồm hổm ở trên bậc thang. Mấy bạn nhỏ bên cạnh lần lượt đi qua, cũng cười hỏi: "Hai cậu không có mẹ đón sao ~~~"

"Đúng đó đúng đó ~~"

"Người nọ dáng dấp thật hung dữ nha ~~~"

Lời như vậy nghe được càng nhiều, biểu tình hai đứa nhóc lại càng lã chã chực khóc bao nhiêu. Làm choHùng Thần Giai vốn là đã muốn nổi lửa cũng không khỏi thở dài: "Bánh bao nhỏ, bài thi nhỏ, nhanh qua đây, chúng ta phải về nhà sớm cho mẹ làm bữa ăn tối."

Đứa nhỏ đang chuẩn bị trả lời, thì lại có một bạn nhỏ khác hét lên một tiếng: "Ba của bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ là người xấu!"

"Giống như người xấu a!"

"A, vậy bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ cũng là người xấu luôn!"

"..."

...

Mắt thấy các con sắp khóc, Hùng Thần Giai gấp đến độ thiếu chút nữa bạo nói tục, đã vậy còn có thêm mấy bà cô trong trường chạy tới. Trên tay ai cũng cầm vũ khí, như là cây lau nhà cùng cây thước, còn có cái ghế nhỏ cùng cuốn sách nữa.

Mẹ, mấy người phụ nữ này có não không vậy?!

"Tôi, chúng tôi đã báo cảnh sát. Anh tốt nhất hãy lập tức rời khỏi vườn trẻ nhanh đi!" Một người trong đó la lên như vậy.

"..." Hùng Thần Giai thật sự rất muốn giết người. Mà hai đứa nhóc con chỉ lo thương tâm, hoàn toàn không thừa nhận hắn thật sự là ba chúng.

Cho đến khi một chiếc xe màu đen ngừng lại bên cạnh, tầm mắt mọi người mới bị thu hút nhìn qua. Cửa ghế lái mở ra, người tài xế bước xuống, tay mang gang trắng rất cung kính kéo ra cửa xe sau.

"Mẹ!" Bài thi nhỏ mắt thật tinh, lập tức liền nhận ra người ngồi phía sau là Tang Vãn Cách, vội vàng rũ bỏ nặng nề chạy thẳng vào trong ngực Tang Vãn Cách. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhíu, nước mắt liền rớt xuống: "Mẹ ~~~"

Bánh bao nhỏ cũng không cam chịu yếu thế vọt tới ôm lấy bắp đùi Tang Vãn Cách, uất ức hỏi: "Mẹ, tại sao trễ như vậy mẹ mới đến? Bọn chúng khi dễ con cùng bài thi nhỏ. Họ nói chúng con không có mẹ, còn nói đại ca lớn lên giống người xấu!"

Tang Vãn Cách bất đắc dĩ ôm lấy một đứa rồi một đứa vuốt ve dịu dàng dụ dỗ: "Ngoan, bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ là hai đứa bé ngoan nhất." Nói xong cô liền vỗ nhẹ lưng của chúng ý bảo hai đứa lên xe. Sau đó cô lại hướng về phía Hùng Thần Giai cười nói: "Về nhà thôi." Tài xế thức thời đi về phía xe Hùng Thần Giai lúc nãy lái tới, mà Hùng Thần Giai thì vinh quang đi lên ghế lái trong xe vợ con mình đang ngồi.

"Cám ơn cô giáo chăm sóc hai đứa nhóc nhà chúng tôi." Trước khi lên xe, Tang Vãn Cách ôn nhu cười một tiếng, hướng về phía các cô ở vườn trẻ lên tiếng chào hỏi. Cô cũng không để ý mọi người ở đây đều đang nghẹn họng nhìn trân trối, cả nhà họ cứ như vậy nghênh ngang rời đi.