Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng

Chương 37: Tết Trung Thu



Bạch Hướng Vân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lời này thật là khó nói thẳng!

“Hi Hi, để a di nói thế này. Nếu sau này Dương Dương có bảo con cởi quần áo hay làm chuyện gì đó, con tuyệt đối không được nghe thằng bé, có nhớ không?”

Giản Hi cái hiểu cái không, cô không rõ vì sao câu chuyện lại bất ngờ chuyển đến việc cởi quần áo, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Con phải nhớ kỹ lời a di nói, không được quên nhé” Bạch Hướng Vân vẫn không yên tâm, nhìn Giản Hi với vẻ lo lắng.

“Bạch a di cứ yên tâm, con nhớ kỹ rồi, Giản Hi đáp, gật đầu chắc chắn.

Thấy Giản Hi nghiêm túc như vậy, Bạch Hướng Vân cũng an tâm phần nào, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau vụ đánh nhau, người trong nhà để Giản Hi ở nhà "tĩnh dưỡng" hai ngày. Giản Hi cảm thấy hơi khó hiểu, bởi cô vẫn khỏe mạnh, tại sao lại cần nghỉ ngơi thêm hai ngày?

Thực ra, nói là tĩnh dưỡng nhưng Thịnh Hồng Hoa và Bạch Hướng Vân chỉ muốn đưa hai đứa nhỏ đi chơi bên ngoài cho thư giãn. Sau khi trở về, Giản Hi và Thịnh Thừa Dương mới quay lại trường học.

Mãi đến khi đi học được hơn hai tuần, Giản Hi mới phát hiện rằng Vương Duyệt, người trước đây luôn tìm cách gây sự với cô đã biến mất, rất lâu rồi không thấy mặt.

“Thừa Dương ca ca, có phải Vương Duyệt bị thương rất nghiêm trọng không? Đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy đến trường học” Giản Hi tò mò hỏi.

Giản Hi nhớ lại cảnh tượng đánh nhau, nhớ rằng Vương Duyệt ngoài việc bị ngã và rụng một chiếc răng, cũng không có vết thương nào nghiêm trọng. Vậy tại sao cậu ta lại nghỉ ở nhà lâu như vậy?

“Cậu ta chuyển trường rồi, Thịnh Thừa Dương bình tĩnh đáp.

“Chuyển trường? Trường chúng ta chẳng phải là trường trung học tốt nhất ở Nam Thành sao? Tại sao cậu ta lại muốn chuyển trường?”

Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng xoa đầu Giản Hi.

Vương Duyệt có mâu thuẫn với Giản Hi, anh tuyệt đối sẽ không để nữ sinh này cùng trường học với cô nữa. Vậy nên ngay ngày hôm sau, Thịnh Hồng Hoa đã sắp xếp cho Vương Duyệt Trừng chuyển trường rồi.



“Có lẽ là cậu ta sợ em!” Thịnh Thừa Dương thuận miệng nói, “Hi Hi, em lợi hại thật đấy.”

Giản Hi không cảm thấy lời Thịnh Thừa Dương là lời khen ngợi. Đánh nhau không phải chuyện đáng tự hào, nhất là khi còn bị gọi phụ huynh, chuyện đó càng làm cô xấu hổ hơn. Nếu Vương Duyệt không tự mình đến tìm cô gây phiền toái, cô cũng chẳng muốn ra tay đánh ai.

Ngày tháng trôi qua, thời tiết dần chuyển lạnh, trong làn gió đã bắt đầu mang theo chút se se lạnh báo hiệu mùa thu.

Chẳng mấy chốc, Trung Thu đang đến gần.

Vào buổi tối trước ngày Trung Thu, cả Thịnh gia quây quần bên bàn ăn. Thịnh Hồng Hoa mở lời:

“Ngày mai vẫn giống như mọi năm, chúng ta sẽ đi Hồng Sơn ăn Tết Trung Thu. Hai đứa tối nay tự chuẩn I ị đồ đạc, nhớ mang theo những gì cần thiết. Sáng mai chúng ta xuất phát sớm” Thịnh Hồng Hoa dặn dò.

Thịnh lão gia tử sống tại trang viên Hồng Sơn, ông vốn yêu thích sự tĩnh lặng, không thích bị con cháu quấy rầy quá nhiều. Tuy nhiên, ông lại là một người có quan niệm gia đình rất mạnh mẽ. Mặc dù con cháu thường bận rộn với công việc của mình, nhưng vào những dịp Trung Thu và Tết Nguyên Đán, gia đình phải ở bên nhau đông đủ vui vẻ và hòa thuận đón Tết.

Lão gia tử luôn giữ một vị trí quan trọng trong gia tộc, và mọi người đều tôn trọng ông ấy. Chính vì vậy, mỗi năm, không ai trong số các thành viên Thịnh gia, từ người lớn đến trẻ nhỏ, lại không tham gia vào dịp đoàn tụ này.

“Thúc thúc, con cũng phải đi sao?”

Theo lý thuyết, cô không phải là người Thịnh gia, nên không biết liệu mình có nên tham dự vào sự kiện quan trọng như vậy hay không. Nhưng khi nghe Thịnh thúc thúc nói ý là, cô cũng phải đi.

“Đương nhiên, con cũng phải đi,” Thịnh Hồng Hoa mỉm cười nhẹ nhàng. “Con cũng là một phần của Thịnh gia. Gia gia đã nói rõ trong điện thoại rằng chúng ta nhất định phải mang con theo. Đi cùng chúng ta, gia gia sẽ rất vui mừng đấy!”

“Dạ, được ạ.”

Lại nói tiếp, Giản Hi cũng đã từng gặp Thịnh gia gia một lần. Khoảng thời gian trước, ông đã đến nhà và còn mang theo quà cho cô nữa. Buổi chiều hôm đó, Thịnh gia gia còn kể cho Giản Hi và Thịnh Thừa Dương nghe những câu chuyện xưa. Trong mắt Giản Hi, Thịnh gia gia là một ông lão rất hiền từ và hòa ái.

Ngày hôm sau, sáng sớm, cả nhà cùng nhau khởi hành đi Hồng Sơn.

Hồng Sơn nằm ở phía bắc Nam Thành, chỉ mất hơn ba giờ lái xe để đến nơi. Thịnh Hồng Hoa là người lái xe, Bạch Hướng Vân ngồi ở ghế phụ, còn hai đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế sau.

Giản Hi hiện tại nhận ra rằng, mặc dù Thịnh gia có gia nghiệp rất lớn, nhưng không khí trong nhà lại rất ấm áp và thân thiện. Nó hoàn toàn khác với những gì cô thấy trong phim truyền hình, nơi mà mọi người thường toan tính và âm thầm đấu đá lẫn nhau. Ở đây, mọi thứ đều tràn đầy sự ấm cúng và gần gũi.



Giống như khi họ thường ra ngoài, Thịnh thúc thúc thường tự lái xe, hiếm khi thuê tài xế. Dọc đường, mọi người trò chuyện, đùa giỡn, và Thịnh thúc thúc luôn biết cách tạo bầu không khí vui vẻ. Những câu chuyện thú vị của thúc thúc khiến cả nhà đều cười rộn rã.

“Hi hi, khi đến nhà, nếu con gặp những người không quen biết, cứ gọi theo Dương Dương, đừng có sợ nhé.” Bạch Hướng Vân dặn dò.

“Vâng, con biết rồi” Giản Hi gật đầu đáp.

“Thực ra cũng không có nhiều người lắm, chỉ có nhà thúc thúc thôi.” Thịnh Thừa Dương giới thiệu với Giản Hi, “Thúc và dì, cùng với hai đứa nhỏ, em trai và em gái của anh. Đến lúc đó, anh sẽ giới thiệu để mọi người quen biết.”

Vài người cứ như vậy trò chuyện dọc đường, rất nhanh đã đến trang viên Hồng Sơn.

Thịnh Hồng Hoa dẫn cả nhà vào cửa, Thịnh Hồng Văn đã ngồi trong phòng khách chờ đợi họ.

“Ca, anh đã đến rồi!”

Thịnh Hồng Văn đã đến trước tiên, Giản Hi nhìn qua, quả nhiên không hổ là anh em ruột, thúc thúc trước mặt này, và ba Thịnh Thừa Dương thật sự rất giống nhau.

“Nhà chú còn đến sớm hơn cả nhà anh.” Thịnh Hồng Hoa vỗ vai em trai, “Ba đâu rồi?”

“Ở trên lầu đang chơi cờ cùng với hai đứa nhỏ.” Thịnh Hồng Văn quay đầu nhìn Giản Hi, “Đây là tiểu nha đầu mà Thừa Dương đưa về tới sao, tiểu tử này thật là tinh mắt!”

Thịnh Hồng Hoa cười: “Giống anh mà.”

“Thừa Dương, đến mà không chào thúc thúc, có bạn gái nhỏ rồi nên không nhận họ hàng nữa sao?” Thịnh Hồng Văn cười nói.

“Thúc, đừng trêu chọc con như vậy.” Thịnh Thừa Dương quay người kéo Giản Hi lại, nói, “Đây là thúc thúc của chúng ta, em mau gọi đi, nếu không thì sẽ bị nói là không nhận họ hàng đấy.”

“Con chào thúc thúc ạ.” Giản Hi luôn tỏ ra ngoan ngoãn.

“Chào con, thật lễ phép và hiểu chuyện.” Thịnh Hồng Văn đánh giá Giản Hi, rồi quay lại vỗ nhẹ vào đầu Thịnh Thừa Dương, “Thật là hời cho tiểu tử này.”