Sau đó là một chuỗi ngày có thể nói là vô cùng hạnh phúc của cô, và vô cùng cực khổ của Hàn tổng. Cụ thể là...
" Đông Đường, lấy giúp em ly nước với."
Hàn Đông Đường đang ngồi chỉnh sửa chút tài liệu, nghe cô gọi liền đứng dậy lấy cho cô ly nước.
Cô một tay nhận ly, một tay thao tác cực nhanh trên màn hình điện thoại. Hắn thấy vậy chỉ cười nuông chiều.
Lát sau, " Đông Đường, lấy giúp em hộp khăn giấy với."
Hắn nghe lời, rút một tờ khăn giấy đưa tận tay cho cô.
"Đông Đường, lấy giúp em một đĩa trái cây với."
Khuôn mặt hắn có dấu hiệu đen lại, thế mà cô gái nào đó vẫn chăm chú vào điện thoại mà không để ý đến.
" Đông Đường..."
Hắn rốt cuộc chịu không nổi nữa, khuôn mặt đã hoàn toàn đen lại. Đi nhanh về phía cô, bàn tay thon dài gọn ghẽ cướp đi điện thoại từ tay cô.
Điện thoại đột nhiên biến mất khiến cô nóng nảy. Định lên tiếng trách móc thì một bàn tay mạnh mẽ vò đầu cô, theo đó là giọng nói mang theo tia uất ức:
"Sao lúc trước anh không phát hiện em lại lười như thế chứ?"
Cô nhăn mũi, kéo hắn ngồi xuống, lại nghiêng đầu thoát khỏi ma trảo của hắn, nói:
"Em đang nhờ vả bạn trai em. Anh phải hay không phải bạn trai em?"
Hắn mím môi, sau đó thở dài, kéo cô vào lòng:
"Được rồi, anh nói không lại em."
Không lẽ hắn lại nói mình không phải bạn trai cô?
Cô chui ra khỏi ngực hắn, cười hì hì. Ngón tay trắng nõn bóc một quả nho trong đĩa, đưa tới bên miệng hắn:
" A~ Đừng giận đừng giận."
Hắn thuận theo cô, há miệng ra đón lấy trái nho.
Sao lại ngọt thế nhỉ?
" Ngon không?"
" Ừ." Nói vậy, nhưng trong mắt đong đầy ý cười.
Cô thầm bĩu môi. Tự mình ăn một trái sau đó nói với hắn:
"Hôm nay em có thể đến công ty cùng anh không?"
Hắn ngạc nhiên nhìn cô:
" Em không đi làm à?"
Cô nói:
" Aiz, em không đến cũng không sao. Dù sao cũng không có ca nào, ngồi trong phòng làm việc cũng không có việc gì làm." Đó là một trong những lợi thế của cấp trên.
"Được."
Cô mỉm cười, lại đút hắn một quả nho. Hắn không thể khống chế, nụ cười xuất hiện bên khóe môi.
....
Đến trưa, cô theo hắn đến công ty. Xe đỗ vào nhà xe chuyên dụng của tổng giám đốc.
Tháo dây an toàn, cô nói với hắn:
"Hay là anh lên trước đi."
Hắn nhìn cô, tỏ ý không hiểu.
Cô gãi đầu, lát sau lại nói:
"Aiz, đi thôi."
Sau đó kéo hắn đi. Chẳng qua cô nghĩ, lên cùng hắn có chút kì quái, có vẻ không quen lắm.
Nếu ngày thường với thân phận bác sĩ thì bình thường, nhưng bây giờ thân phận khác biệt thì cảm xúc cũng khác biệt. Nhưng sau đó lại nghĩ lại, cô là bạn gái hắn, có gì kì lạ chứ.
Nghĩ lại, người đàn ông này bá đạo như thế, nếu biết được suy nghĩ của cô có khi lại mạnh mẽ lôi cô đi, hoặc ở đó cường thế giảng giải thân phân cho cô nghe.
Phương Mộc Tĩnh lắc đầu, cô tự thấy rằng, mình có đủ tự tin và tư cách xuất hiện bên cạnh hắn.