Khoảnh khắc chân Diệp Lạc Hy đặt trên đất là lúc giới hạn chịu đựng của nàng bị phá vỡ.
Nàng quỳ gục trên đất, thở dốc một lúc.
Ôi mẹ ơi! Đây là cái loại tình huống gì a?
Diệp Lạc Hy đã sống cuộc đời hơn hai mươi vạn năm.
Nhưng ngoại trừ quãng thời gian nàng còn nhỏ, được nghĩa mẫu bế trên tay ra thì đây là lần đầu tiên trong đời nàng được một nam tử ôm bay đi theo kiểu này.
Từ trước đến giờ, bởi vì nàng có một chiều cao nổi trội hơn những nữ nhi khác, thậm chí cả khí chất và nhan sắc cũng không có được mấy điểm nữ tính, khiến nhiều người nhìn nhận nàng như một nam nhân.
Thậm chí, hình như tầm vài ba trăm năm nữa, trưởng nữ của Nam Hải thần quân cũng sẽ một hai đòi gả cho nàng luôn đó!
Từ cái ngày nàng biết được những tâm tư tình cảm của Tứ Hung Thú, mỗi ngày trôi qua đối với nàng đều rất mới lạ.
Mới lạ đến mức đôi khi nàng cảm thấy bản thân mình đã quá dễ dãi rồi đi!
Khi trước, nàng luôn sống một cuộc đời khổ cực, cuộc sống dù ở Quang Minh đỉnh hay ở Cửu Trùng Thiên, hay là ở Ma giới, nàng đều không biết cách để chăm sóc bản thân mình, lúc nào cũng chỉ có lao đầu vào công việc.
Thậm chí có mấy ngày liền, mỗi bữa đều chỉ có nửa cái màn thầu nàng cũng vui vẻ ăn chúng mà không có than phiền hay bất mãn gì.
Bây giờ thì cái nàng ăn, cái nàng mặc, công việc mỗi ngày, đều có người quản giáo.
Nếu như không phải Hỗn Độn thì cũng là Đào Ngột.
Nếu như không phải Thao Thiết thì cũng là Cùng Kỳ.
Bốn người bọn hắn luân phiên thay nhau chăm sóc cho nàng mỗi ngày.
Thậm chí, cả những ngày nàng đến kỳ phụ nữ - điều mà từ trước đến nay nàng không để ai biết ngoài vị ma ma ở Ma giới và nghĩa mẫu của nàng – bọn hắn còn nắm rõ trong lòng bàn tay hơn cả nàng.
Diệp Lạc Hy càng nhớ đến quãng thời gian qua càng cố gắng dùng hai tay bưng lấy mặt, cảm thấy bản thân muốn hóa thành con ruồi rồi lỉnh mất dạng cho xong.
Kiểu này nàng sẽ bị bọn hắn ép quá sức chịu đựng mất a~
“Nàng không khỏe sao?”Cùng Kỳ đỡ nàng đứng dậy.
Nhưng nàng từ chối hắn, nàng nói: “Đừng, ta tự mình đứng được, không cần đỡ ta đâu.”
Cùng Kỳ có cảm giác hụt hẫng.
Nàng còn bài xích bọn hắn nữa hay sao?
Diệp Lạc Hy quay đầu lại nhìn vẻ mặt ủy khuất như hài tử của Cùng Kỳ, cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng nói: “Chúng ta này là đi làm chuyện lén lút, không phải đi phát cẩu lương.
Ngươi… tiết chế một chút đi a.”
Cùng Kỳ chợt nhận ra mục đích ban đầu hắn theo dõi nàng.
Bây giờ đến lượt Cùng Kỳ nghiêm khắc như mẹ trẻ, lườm Diệp Lạc Hy đang chột dạ giống như chuyện xấu nàng làm bị người ta phát hiện ra vậy.
“Nếu nàng không nói cho ta hay là nàng đang muốn làm cái gì, nàng đừng trách ta dùng Lăng Phất trói nàng lại rồi đem nàng quay lại Quang Minh đỉnh, mặc cho nàng cầu xin liền ăn sạch nàng.” Hắn tà mị cười.
Diệp Lạc Hy đen mặt, nàng không thương không tiếc đưa chân trực tiếp đá mạnh một cái vào hạ bộ của hắn.
Mặt Cùng Kỳ vừa đen vừa tái, một cơn đau thấu óc từ nơi đó truyền đến khiến hắn kìm lòng không được mà phải mở miệng ra suýt xoa kêu đau.
“Vũ thê này, nàng là muốn sát phu đấy phỏng? Nó hỏng rồi sau này làm sao nàng còn dùng được nữa?” Cùng Kỳ ôm lấy hạ bộ, vừa nhăn mặt nhịn đau, vừa quay sang oán trách nàng.
Diệp Lạc Hy trừng mắt cảnh cáo hắn: “Tốt nhất là phế luôn đi cũng được.
Ngươi chuyển thành làm thê đi, ta có thể xin thuốc của Nữ Oa về rồi trở thành nam nhân, thượng ngươi cũng tốt lắm!”.