Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 328: 328




Nửa tháng ở Chung phủ, Diệp Lạc Hy dù cho thường xuyên đeo mặt nạ thì sắc mặt của nàng cũng càng ngày càng đen như nhọ nồi.

Đám hậu bối vô tri, mãi mà chúng vẫn không thể nào hiểu được cái lý do mà nàng bắt chúng luyện tập, thật sự uổng công hết sức.

Thậm chí là cả Chung Hương, nàng ta suy cho cùng cũng không biết khống chế lực tay và linh lực của mình, mỗi lần vận công đều suýt chút nữa đem độc độc chết mình.

Nàng không biết là tương lai Đông quốc có phải là phát triển thịnh vượng quá, thành ra con cháu sau này luôn ỷ vào việc có tổ tiên hiển hách hay không.

Mà, khéo không chừng, tứ đại gia tộc, đời nào rồi cũng sẽ sinh ra một lứa khiến tổ tiên dù cho có sống lại cũng phải đau đầu.

Diệp Lạc Hy cả ngày không thể bày ra sắc mặt tốt, khiến bốn vị học đạo hậu bối đều nơm nớp lo sợ.

Điển hình chính là ánh mắt màu lưu ly kia không còn vẻ hoạt bát, vui tươi nữa mà trở nên đục ngầu hơn.

Tiểu hài tử A Viên cũng đánh tiếng trước luôn là biểu ca hắn mấy ngày nay khó ở ra mặt, khiến dù là hắn có muốn đến gần cũng không dám.

“Hầu tử, ngươi nói xem vì sao đại nhân lại tức giận như vậy?” Chung Hương tò mò hỏi A Viên.

A Viên nhìn Chung Hương, càng thêm bất lực.

Vị tiểu thư này vậy mà không sợ bị xẻ thịt lột da, lại âm thầm đem đoạn tình cảm không nên có với biểu tỷ gieo lên người nàng, khiến có mấy vị ma vương nào đó đang ở nhà ghen lồng ghen lộn lên mà không dám chạy đến đây chọc lão bà.

Đã vậy, nửa tháng qua, ngày nào vị Quận chúa đó cũng “mai phục” xem biểu tỷ hắn ra ngoài khi nào, nhất định sẽ bám theo, không tiếc dùng đủ thứ chiêu trò để buộc nàng làm phò mã Xuyên quốc.

Một Xuyên quốc nhỏ nhoi, sao bằng giang sơn mà tứ tên ma vương kia đã tạo ra và dâng lên nàng được cơ chứ?
A Viên chỉ đành lắc đầu, chỉ vào ba huynh đệ muội Chung gia cùng thái tử điện hạ, nói một câu: “Còn không phải là tại các ngươi sao? Học hành chẳng chút nào tiến bộ, ngược lại còn phí thời gian nửa tháng qua của nàng.

Nàng có thể không giận sao?”
Ba người họ đổ mồ hôi ròng ròng.

Bởi vì cách dạy của biểu ca ngươi/đại thánh quá mức cao siêu, khiến bọn họ không thể nào nghĩ ra, được chưa?
Đúng lúc này, đột nhiên có thứ gì đó bay vụt về phía Diệp Lạc Hy.

Diệp Lạc Hy cũng lười né thứ nửa mùa kia đánh tới, liền chỉ vung nhẹ một đạo chỉ thủy về phía đó, đánh bật trở lại.


Một nam tử có mái tóc đỏ như ánh lửa hồng, hùng hùng hổ hổ đem theo roi da đánh về phía Diệp Lạc Hy, cả giận.

Mà Diệp Lạc Hy lại đang rất giận đám hậu bối quá mức ỷ lại vào chiến công của tổ tiên, cho dù việc suy nghĩ cho giống con người một chút cũng không làm nổi, chọc cho nàng nửa tháng qua nhọc công vô ích đã bực mình rồi.

Nếu như không phải nàng muốn lấy đại cục của cả Huyền Lạc đại lục này làm trọng, không muốn để thành quả của bằng hữu mình trở thành mây khói, còn lâu nàng mới lưu lại chỗ đám hậu bối này.

Thật tức chết nàng đi.

Đã vậy, còn bị một tiểu tử không hiểu chuyện khác chọc tới, nàng cũng chỉ đành đem tiểu tử tóc đỏ đó đánh tới, trút chút giận.

Nam tử kia bị đánh đến thảm, chỉ đành nằm xả lai trên đất, cả người bầm dập đến đáng thương.

Diệp Lạc Hy nhìn bốn cái hậu bối đang núp núp ló ló đằng sau hòn non bộ, liền phất nhẹ tay một cái.

Ngay lập tức, đằng sau bọn họ liền xuất hiện năm, sáu con rối đất lớn.

Mà hình như, thứ này không chỉ là con rối đất bình thường.

Nó là con rốt đất bị trộn cùng với kim loại, mức độ phòng thủ so với con rối đất bình thường cao hơn rất nhiều.

A Viên nhìn đến bốn cái hậu bối kia, thở dài.

Trời ạ, biểu tỷ đang đem người ta trút giận đi a.

“Ca! Ca đang ở đâu?”
Lúc này, một tiểu cô nương xinh đẹp từ bên ngoài chạy vào trong.

Cô nương ấy thoạt nhìn thì dung mạo có vài phần rất giống với Đông Phương Viêm.

Vừa chạy vào trong sân liền thấy nam tử tóc đỏ bị đánh thành đầu heo, đang nằm bất tỉnh trên đất, còn Đông Phương Viêm cùng ba huynh đệ Chung gia lại đang bị huấn luyện một cách vô cùng đáng sợ.

Tình thế ở Chung gia loạn a loạn.

“Vi nhi, đừng đến đây.” Nam tử tóc đỏ run run hướng tay về phía tiểu cô nương kia, bộ dáng giống như sắp chết tới nơi.


Diệp Lạc Hy ban đầu không hề để ý đến tiểu cô nương này lắm.

“Nhược Vi! Mau tránh ra!” Lúc này, đột nhiên, Đông Phương Viêm hét lớn.

Một cánh tay của con rối đất bị Chung Nhược Đông chém đến văng ra, bay trực tiếp về cô bé nọ.

Cô bé tên Nhược Vi kia nhắm chặt đôi mắt lại, chờ đợi.

Lúc này, A Viên đã lao vụt về phía cô bé đó, xách cô bé đứng qua một bên, còn tay nọ thì dùng côn lớn đánh vụn cánh tay to lớn của con rối.

Tấm lưng của hắn che trọn cho tiểu cô nương đứng đằng sau mình.

Diệp Lạc Hy đột nhiên nở nụ cười vô lại – với con mắt kinh nghiệm của người sống bao nhiêu năm nhìn thấy ánh mắt của vị tiểu cô nương nọ, liền hiểu rằng A Viên nhà ta thật đào hoa quá đi.


“Ca, hóa ra là mấy ngày nay ngươi đều là Chung gia, không chịu về hoàng cung là vì bị kẻ này giáo huấn?” Đông Phương Nhược Vi, vị công chúa tôn quý nhất của Đông quốc chỉ tay vào mặt vị hắc y nhân đã xúc phạm mình nọ, cả giận mà dậm chân.

“Muội đừng có vô lễ với đại nhân của ta! Ta nói cho muội biết, hắn chính là kẻ lợi hại nhất, đến ta cũng tôn thờ.” Đông Phương Viêm nhíu mày mắng Đông Phương Nhược Vi, khiến tiểu cô nương rưng rưng nước mắt, tủi thân mà cúi đầu, vẻ ủy khuất vô cùng ủy khuất.

“Ca, huynh quá u mê người nọ rồi.

Hắn ta thật thần thánh đến mức huynh quát muội ấy như vậy sao?” Đông Phương Diễm vừa dỗ muội muội, vừa quay sang chất vấn Đông Phương Viêm.

“Tiểu Diễm, chẳng phải trong thư ta đã nói rõ với đệ rồi sao? Hắn chính là một bậc cường giả mà ta rất ngưỡng mộ.” Đông Phương Viêm đỡ trán.

Sao đến cái tiểu tử Đông Phương Diễm cũng học theo muội muội như vậy? Thật tức chết hắn mà.

Diệp Lạc Hy ngồi vắt chéo chân, ngồi bên cạnh nàng chính là A Viên.

Đằng sau lưng nàng chính là ba huynh muội Chung gia cùng nhau thưởng trà, cắn hạt dưa, hóng chuyện vui, Đối diện bọn họ còn có bốn vị khách lạ mặt không mời khác.


Hai huynh muội Nhạc gia cùng hai tỷ muội Phong gia.

A Viên và Chung Trương Sinh, hai người họ chán nản ngáp dài nhìn một nhà ba người Đông Phương Nhược Vi, Đông Phương Viêm và Đông Phương Diễm cãi nhau loạn thành một đoàn, đồng loạt thở dài, vẻ chán nản.

Diệp Lạc Hy nhắm mắt thưởng thức trà do tay nghề của Chung Nhược Đông pha, còn Chung Hương thì bày ra vẻ tao nhã, thanh cao, đứng một cách nghiêm nghị đằng sau lưng nam tử hắc y đeo mặt nạ.

“Ca, rốt cuộc thì màn họp mặt gia đình này lúc nào thì xong đây?” A Viên đem điểm tâm cắn một miếng, quay sang hỏi Diệp Lạc Hy một câu.

“Bình thường ngươi cùng tiểu Long cãi nhau trên dưới cũng vài canh giờ, ta đâu có can? Bây giờ thì ngươi cứ để ba người họ tự mình giải quyết đi.

Chuyện hiển nhiên ấy mà.” Nàng nhún vai, tỏ vẻ thở ơ.

Bình thường, cái lúc nàng chưa thu nhận đồ đệ thì tối ngày nàng đều nghe Diệp Thanh và Ma Long cãi nhau đến nhức đầu inh tai.

Thu nhận một đám đồ đệ mười hai đứa nhóc con thì lại tối ngày nghe chúng cãi nhau, đánh nhau om sòm.

Đứa lớn lại là chúa bày đầu cho đứa nhỏ phá thành đoàn theo, nhất là cái tiểu tử chuyên gia xúi dại các đệ muội học hư Kim Mặc Nghiên đó, càng nghĩ càng khiến nàng đau đầu.

Cũng may mà trong số đệ tử của nàng, còn bù đắp được một đứa chuyên đi dẹp loạn cho nhị ca nó là Nhạc Tử Liêm a.

“Đại Thánh, tiểu Long mà người nói đến có phải là Ma Long trong truyền thuyết không?” Chung Nhược Đông ghé sát xuống, hỏi nhỏ nàng, thì thầm đủ cho hai người nghe.

Diệp Lạc Hy gật đầu: “Đúng vậy.

Hắn tuy thực mạnh, nhưng miệng mồm lại nói nhiều khó đỡ, dù ta nuôi dưỡng hài tử này từ khi nó còn nhỏ, nhưng chẳng hiểu nổi vì đâu cái bản tính nói nhiều của nó lại bộc phát, khiến ta thực đau đầu.”
Hết Chung Nhược Đông, lại đến Chung Trương Sinh hỏi nàng: “Cốt tiên sinh, chừng nào thì cuộc trò chuyện ù ù cạc cạc này mới xong a? Bọn họ om sòm cũng đã vài canh giờ rồi a.”
Nàng mới đứng dậy, xách theo A Viên và gọi cả ba huynh đệ Chung gia đi theo mình, nói: “Thái tử điện hạ.

Người cứ từ từ và thoải mái giải quyết chuyện nhà của người cho xong.

Ta dẫn theo mấy huynh đệ Chung gia ra ngoài thực chiến, tối ta về.”
Nghe Diệp Lạc Hy nói như vậy, Đông Phương Viêm liền gạt ngang, nói: “Ấy, đừng! Cốt tiên sinh, đừng bỏ ta lại một mình, bất công lắm! Mang ta theo với, xin ngài đấy!”
Thái độ của Đông Phương Viêm khiến người ta phải kinh hoảng.

Nhất chính là Đông Phương Diễm và Đông Phương Nhược Vi.

Đông Phương Viêm xưa nay nổi tiếng là kẻ tàn bạo và thủ đoạn, không chịu cúi đầu trước bất cứ ai.

Hắn chính là dùng trí óc cùng tài lực của mình để thu phục tất cả mọi người.


Thậm chí đối với hoàng đế đương nhiệm, hắn chưa từng cúi đầu trước người một lần nào.

Vậy mà nam tử áo đen vừa nói một câu, người ta còn có thể mơ hồ thấy được đuôi của Đông Phương Viêm đang vẫy một cách liên hồi và kịch liệt a.

Hóa ra lời trong thư của Đông Phương Viêm nói hắn tìm thấy được người đã khiến hắn phải cúi đầu, hóa ra không phải là nói chơi.

Diệp Lạc Hy lại nói: “Không sao.

Hôm nay ngươi không đi thì có thể mai hẵng đi.

Hôm nay dù sao thì thái tử cũng có khách, ngươi nên tiếp đãi bọn họ chu đáo một chút mới phải đạo chứ.

Dù sao, kinh thành cách đây cũng không gần.”
Đông Phương Viêm hắn một mực lắc đầu, phản đối: “Không được! Ta muốn đi.

Cốt tiên sinh, đám người này ta không có quen! Xin người cho ta đi cùng với.”
Một câu này khiến chúng nhân xung quanh câm nín.

Nhất là Chung Nhược Đông.

Hiện tại, cả đại sảnh đông người như vậy, cũng chỉ có Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm biết được Cốt Tử chính là Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh.

Mà hắn lại chính là hình tượng anh hùng đời đời truyền lại, chính là tín ngưỡng mà cả hai người Chung Nhược Đông, Đông Phương Viêm vô cùng sùng tín.

Nhưng vạn nhất, Chung Nhược Đông hắn lại không ngờ vị thái tử điện hạ ấy lại trở thành tiểu cẩu trung thành của Ưng Đạt Dạ Xoa a.

Diệp Lạc Hy nhìn Chung Nhược Đông, chỉ muốn hỏi rằng, có phải cái đêm mà nàng đến Chung gia đầu tiên, Chung Nhược Đông đã nói xạo nàng hay không thì tiểu tử ấy lại một mực lắc đầu, ra chiều bản thân cũng không có biện pháp.

Diệp Lạc Hy lại nhìn Chung Trương Sinh, hắn biết tại sao Cốt tiên sinh lại nhìn mình như vậy, liền lắc đầu theo đại ca, đại ý biểu đạt rằng hắn mới không quen cái tên thái tử kia.

Đông Phương Diễm không giám phủ định sức mạnh cường hãn của nam tử hắc y đeo mặt nạ nọ.

Bởi vì cho dù người này không hề phát ra khí tức bức người nào, một kẻ đã tu luyện kiếm sư đạt đến trình độ có thể đơn phương độc mã trên chiến trường như hắn lại bị người này đánh đến thành đầu heo, thì hắn quả thực không hề bình thường chút nào.

Nhưng không ai dám tin một nam tử có vóc người hơi nhỏ con kia lại có thể thu phục một cách triệt để vị thái tử đáng sợ nhất của Đông quốc.

Lúc này, như thường lệ hằng ngày, Đới Quân Ninh – vị công chúa tôn quý của Xuyên quốc cũng vừa vặn chạy đến Chung phủ, xông vào một cách tự nhiên, lao về phía Diệp Lạc Hy, ôm lấy hắn mà nói: “Cốt Tử, hôm nay là ngày thứ mười ba ta theo đuổi ngươi rồi.

Ngươi đã thấy lòng thành của ta chưa? Chịu làm phò mã của Xuyên quốc chưa?”.