“Lạc Hy, ta bảo con này, lần sau có chọc giận ai thì đừng ép người ta mở đại uy áp được không?” Thái Thượng lão quân vừa nhẹ nhàng thưởng trà cùng nàng trong vườn Thượng Uyển, vừa tặc lưỡi vài câu.
Vừa qua xong chỗ ở Đông cung, Diệp Lạc Hy liền được Thái Thượng lão quân kéo đến cung của ngài uống trà hạ hỏa, đồng thời cũng nói cho ông nghe việc “Đế Quân đã trở về”.
Nàng uống liền mấy chén dược mộc trà của Thái Thượng lão quân, cảm thấy lửa giận trong lòng cũng dịu lại được nhiều phần.
Nàng mới nhìn lão, nói:
“Gia gia, con không phải là ép hắn mở đại uy áp.
Hắn ta vốn chưa từng xem con là đồ đệ, mà là một linh thú ký khế ước.
Lúc đó hắn lầm rầm đọc khế ước để giam cầm con lại, lại không thể phát động được khế ước, cho nên con mới ép hắn….”
Nàng còn chưa nói xong, Thái Thượng lão quân đã đập bàn cái rầm.
Nếu như không phải bàn đá ở Thiên Cung đều được hấp thụ linh khí, dù là ai một quyền cũng không thể làm vỡ được thì có lẽ cả bàn trà này đều nứt toác ra rồi.
Ngài quát rằng: “Hắn dám xem chất nữ của ta làm linh thú sao? Tên ung nhọt đó, hắn có còn là người hay không? Hắn được xem là kẻ xuất sắc nhất, tại ngôi Đế Quân lâu quá, cho nên quên mất mình là ai, quên đi trật tự vốn có của Cửu Trùng Thiên này, cho rằng bản thân là chủ thiên địa sao?!”
“Gia, người bình tĩnh!” Diệp Lạc Hy cười gượng gạo, giữ lại vị gia gia này của mình đang một tay cầm bảo kiếm, một tay cầm phất trần, hùng hùng hổ hổ muốn đến Đông Cung hỏi tội người mà bất lực, nhưng trong lòng cũng thấy thực ấm áp.
Nàng mới nói: “Gia a, người bình tĩnh chút.
Cho dù người thay con trút giận bây giờ thì cũng không đủ để con cảm thấy thỏa lòng.
Để con đón di nương, di phụ con về nhà, con sẽ khiến hắn trả đủ mọi giá.”
Thái Thượng lão Quân mới thôi không giận nữa, ông vỗ vai nàng, nói: “Từ nay về sau con không cần nhịn hắn.
Tiểu tử đó vì ỷ mình có thân phận cao quý, cho nên đã làm càng từ lâu, dù cho ai nói gì hắn cũng không nghe đâu.
Nếu lần sau hắn muốn hại con, con cứ mạnh tay với hắn cho ta.
Dù cả Cửu Trùng thiên có sập xuống, vẫn còn người nhà của con gánh chịu cho con.
Đừng chịu đựng một mình, hiểu không?”
Đôi mắt Diệp Lạc Hy ánh lên tia hạnh phúc đến vô bờ, nàng nói: “Được a.
Gia gia, người đã hứa với tiểu nữ thì phải hứa tới cùng a.”
Ông gật đầu, lại nói: “Hôm nay ở lại chỗ ta dùng cơm đi.
Lâu rồi con chưa nếm thử tay nghề của ta, hôm nay có cá chua ngọt mà con thích đấy.”
“Vâng.”
…
“Đức Phật.” Hồng y nữ tử hai tay chắp trước ngực, cúi đầu hạ lễ.
“Chà, không biết Bách Chiến Thượng Thần có việc gì lại chạy đến chỗ ta? Không phải là muốn từ bỏ đi sát tâm, tu thành chính quả đó chứ?” Ngồi dưới gốc bồ đề lớn, cả người tỏa ra khí chất thiên tiên, gương mặt phúc hậu, hiền lành, nhưng lại tỏa ra khí thế uy nghiêm không kém cạnh.
“Ngài thật biết nói đùa.
Ngài cũng biết hôm nay ta đến đây để làm gì mà.” Nàng khẽ cười nhìn người nọ.
Đức Phật, Tất Đạt Đa, hay còn gọi là Tổ Sư Tích Ca, là người đứng đầu thuyết giáo miền Tây Phương Cực Lạc.
Khác hẳn với Tam Thiên, Miền Cực Lạc là nơi hội tụ đủ những kẻ không màng đến phàm trần, lại càng không đứng về bất cứ ai, bất cứ thế lực nào.
Nhiệm vụ của họ chính là phổ độ chúng sinh, cứu khổ cứu nạn và đồng thời, cũng là người giữ sự cân bằng cho Tam Thiên.
Đứng đầu Miền Cực Lạc, chính là vị đang mỉm cười nhìn Diệp Lạc Hy.
“Ha ha ha, Diệp gia, ngươi không phải không biết tính ta cũng rất thích đùa một chút.” Hắn bật cười, rồi lại nhìn hồng y nữ tử, lại hỏi: “Thế, cơ thể của ngươi hiện tại thế nào? Sự dung hợp chắc hẳn là thành công mĩ mãn hơn ta tưởng.”
Diệp Lạc Hy ôm quyền hướng hắn nói: “Đa tạ ngài lúc trước đã ra tay cứu giúp.
Ân tình này Diệp mỗ không bao giờ dám quên.”
Hắn lắc đầu: “Quên hay không quên, ta hi vọng trong lòng ngươi tự khắc biết rõ.” Đôi mắt khép lại cong lên thành vầng trăng khuyết, hắn nói: “Nhưng ta càng trông chờ vào kết quả mà Diệp gia ngươi sẽ đem đến hơn.
Diệp gia, hi vọng người đừng làm ta thất vọng.”
Khoảng chín trăm năm trước, sau khi nàng rời khỏi Tam Thiên và bước đến Vực Vạn Dặm, Đức Phật đã phải đích thân đến gặp nàng một lần.
Lý do đó bởi cơ thể tâm ma cốt tiên của nàng vốn không được hòa hợp, đồng thời nàng cũng có nguy cơ hóa ma, trở thành mối hiểm họa khôn lường nhất thế gian.
Khi đó, Tất Đạt Đa đã xuất hiện và ngài giúp nàng dung hợp cơ thể chưa hoàn chỉnh của mình, đồng thời cũng giúp nàng hoàn thành truyền thừa, kế nhiệm trọng trách của Tà Thần – kẻ đứng đầu Vạn Yêu Vạn Ma trong thiên hạ.
Ngài cũng là người đã chỉ điểm cho Diệp Lạc Hy cách thuần phục vạn yêu vạn ma mà không cần phải đả động đến binh đao hay máu tanh.
Mọi sự đều rất ổn thỏa và hạn chế số thương vong xuống mức hơn cả tối thiểu.
Sau đó, ngài còn biết nàng là một kẻ trùng sinh, ngài còn biết cả âm mưu của nàng.
Một người thần thông quảng đại như ngài, nàng không dám so đo hay quá phận.
Bởi vì lý do mà Miền Cực Lạc có thể giữ vững hòa khí với Tam Thiên và Tam Thiên cũng không ai dám động đến người đứng đầu nơi này là bởi vì vị Đức Phật này.
Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn.
Ông chính là người duy nhất có thể đứng ra hòa giải mâu thuẫn của cả ba vị thần sáng lập ra Tam Thiên bằng cách….
Đập họ đến khi phục sát đất thì thôi.
Dù sao, là một người đáng kính, đáng sợ nhất trong thiên hạ và là kẻ bình chân như vại trước các cuộc tranh đấu quyền lực ở Tam Thiên, một người chỉ có chân lý đúng sai, thiện ác, tốt và xấu chứ không hề xem trọng lợi lộc và địa vị ấy khiến Diệp Lạc Hy và Tứ Đại Hung Thú phải cúi đầu nể sợ.
Cũng nói thêm một chút về lý do Tứ Đại Hung Thú có thể ngoan ngoãn, an phận thủ thường ở Lục Địa Thất Hải mà không quấy rầy đến Tam Thiên, cũng là nhờ vị đây khuyên nhủ và răn đe.
Nàng biết, một người kỳ lạ như ông ấy sẽ không đột nhiên giúp một kẻ tà ma ngoại đạo như nàng dung hợp thành công mỹ mãn kế thừa của Tà Thần.
Nàng hỏi ông ấy tại sao thì ông ấy đã nói rằng:
“Chỉ lần này và duy nhất thôi, ta sẽ hỗ trợ ngươi thay đổi lại Tam Thiên một lần.
Nhưng ngươi phải hứa với ta, chỉ được thành công và không được phép thất bại.
Dù sao thì ta cũng đã chán ngấy trước cảnh lụn bại của Tam Thiên hiện thời rồi.”
Giao ước đó đã được thành lập ở Vực Vạn Dặm.
Và cho đến bây giờ, nàng và thế lực Miền Cực Lạc vẫn giữ mối giao hảo này.
Và đương nhiên, cũng chỉ có nàng và Đức Phật biết rõ về hẹn ước ấy mà không có đến người thứ ba biết được.
Tất Đạt Đa nhìn lên một cành cây Bồ Đề trên cao, nói:
“Chà, ngươi canh ngày thật chuẩn.
Hôm nay phiến đá đó đã nứt ra rồi.
Ma khí trong đó cũng đã được triệt tiêu đi ít nhiều.
Ngươi có thể đem hắn đi.” Ngài chỉ tay về phiến đá ngự phía trên cây Bồ Đề.
Khoảng bảy trăm năm trước, bởi vì phiến đá này đã vô tình rơi xuống Lục Đạo Luân Hồi và kẹt luôn tại đó, tích tụ oán niệm quá sâu, thậm chí ma tính của viên đá này cũng cao hơn hẳn ba viên đá mà Nữ Oa đã để lại cho nàng.
Hết cách, nàng đành đem phiến đá đến Cực Lạc cầu tình Đức Phật.
Ông ấy đã nhận lời.
Hiện tại, Thạch Cửu Sắc sắp nở rồi, nàng cũng nên đến đón vị biểu đệ thứ hai này về thôi.
Cành Bồ Đề cao, các nhánh cây xòe ra ôm lấy viên đá, cứ như một bàn tay đang đỡ lấy một bào thai trẻ con.
Diệp Lạc Hy nhìn qua phiến đá, nhìn thấy bên trong có một cái tiểu hài tử ngây ngô mở mắt ra nhìn nàng.
Ánh mắt trẻ con ngây ngô nhìn sự sống kỳ lạ trước mắt mà nó nhìn thấy lần đầu tiên trong đời.
Hài tử đưa tay ra chạm đến tay nàng, trong cái bọc thai toàn nước ấy, nó mấp máy gọi người trước mặt.
Bởi vì hài tử nói không rõ, có nhìn khẩu hình miệng cũng không ra, Diệp Lạc Hy cũng không rõ hài tử muốn gọi nàng là gọi cái gì.
“Ngoan, đừng sợ.
Ta là biểu tỷ của đệ, đến đón đệ về nhà.” Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy viên đá.
Hài tử được nàng ôm, cảm nhận được linh lực ấm áp từ người trước mặt, hài tử liền cười rồi, thậm chí còn vui đến cười típ cả mắt a.
Nàng dịu dàng, vừa ôm viên đá xuống khỏi cây Bồ Đề, vừa cúi đầu cảm tạ Tất Đạt Đa thì hắn đã nói: “Tiểu hầu này, có lẽ sẽ là người duy nhất cân bằng sự phát cuồng của ba huynh đệ còn lại, đúng không?”
Nàng nhìn xuống Thạch Cửu Sắc đang có vết nứt, bên trong đang có một tiểu hầu tử ngủ say không biết trời đất là gì, khẽ cười, nói: “Khống chế và cân bằng được hay không thì ta không chắc.
Ta chỉ hi vọng mấy đứa nhỏ này sau khi lớn lên đừng quá bi thảm là được.”
Hắn nhìn nàng, lại nhìn đến hầu tử trong tay nàng, lắc đầu nói: “Tuy không muốn nói ra, nhưng Diệp gia a, sau này sợ rằng ta và ngươi sẽ có khả năng kết thông gia cao lắm.”
Diệp Lạc Hy sắc mặt đen kịt, nàng nói: “Ngài yên tâm.
Cho dù thế nào thì ta cũng tuyệt không để tiểu Minh Linh đến gần cái đồ đệ nào đó của ngài đâu.”
Nói rồi, quay lưng rời đi mất.
Tất Đạt Đa lắc đầu nhìn cái gà mẹ vừa mới tha con đi mất kia, cười khổ: “E rằng dù ta không muốn, ngươi không muốn, nhưng số mệnh đã an bài, ta hay ngươi, chạy cũng không thoát, mà thoái thác cũng không xong đi.”
Vừa rời khỏi Miền Cực Lạc, Diệp Lạc Hy đã lẩm bẩm mắng người: “Cái gì mà ta và lão ấy kết thông gia chứ? Dù cho biết sau này biểu đệ ta cùng đồ đệ lão có duyên sư đồ, nhưng hẳn là sẽ không đến cái mức như lão nói đâu, đúng không?”
Nàng càng nghĩ, càng tức hơn, cả đoạn đường bay cứ lầm bầm: “Bà đây nhất định sẽ không để tiểu Minh Linh phạm tội tày đình, bị lão đè dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm rồi đi theo cái bần đạo gì gì đó của Đại Đường đi thỉnh chân Kinh đâu! Đường.
Tam.
Tạng.
Ngươi chờ đó cho ta.
Bổn thành chủ nhất định sẽ không để tương lai ngươi đắc ý!”
Ân, Lạc Hy thượng thần a, cho dù ngươi có thật sự không muốn thì giai thoại của Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không ở đời trước đã sớm được biên thành giai thoại, trở thành một trong sáu mối tình bị cấm đoán tàn khốc nhất của giai thoại lịch sử rồi a..