Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 378: 378




Thái Ất Chân Nhân có một viên thần châu, gọi là Linh Châu Tử.

Thế nhưng, chân nhân lại bị cái cháu gái của sư phụ mình đoạt mất, có phần uất ức.

Có điều, uất ức thì uất ức.

Linh Châu Tử đổi đến một thứ tốt hơn, có tên là Hoàn Sinh đan.

Một viên đan hoàng cấp bát phẩm có thể hồi sinh được một vị đại linh thần.

Thái Ất Chân Nhân cầm đến Hoàn Sinh đan này, đột nhiên trong lòng lão dấy lên một nghi hoặc.
Làm sao Lạc Hy thượng thần biết được lão có người muốn hoàn sinh?
Thế nhưng, Lạc Hy thượng thần là ai chứ? Huyễn vương cường giả cảnh giới trẻ nhất, cũng là người đạt cảnh giới cao nhất trong tất cả các vị thần linh đương tồn tại, sau lưng lại có sư phụ của lão hậu thuẫn.

Nói nàng từ đâu biết được chuyện này, có lẽ lão không hỏi cũng đoán ra rồi.
Chẳng qua chỉ là, Linh Châu Tử kia còn ma khí vô cùng nồng đậm chưa trừ, lão thật muốn xem nàng làm sao để trừ đi ma khí của Linh Châu Tử.
Lại nói, sau khi Linh Châu tử hóa thân thành thai nhi của Ân Thị kia, Diệp Lạc Hy đã thầm tính toán.

Thay vì trừ đi ma khí, nàng lại tăng thêm nồng độ ma khí thêm thật nhiều.

Lí Tịnh a Lí Tịnh.

Ngươi thân làm phụ thân, lại nhẫn tâm muốn giết con mình nhiều lần như vậy, so ra cũng thật chẳng có mấy nghĩa khí.

Người ta cầu con không được, ngươi có con lại chẳng biết giữ.
Na Tra vừa sinh ra, mắt hắn đỏ, giữa trán lại có một điểm xuyết lửa hoa văn đỏ rực.

Cảnh giới vừa sinh ra đã có sức mạnh vô biên, lại còn có hỏa căn vô cùng đáng sợ.

Đã vậy, Ma khí của đứa bé này còn nồng đượm vô cùng.

Sinh ra ma khí, là điềm lành hay đại họa nhân gian?
Lý gia nhiều đời trừ đi kẻ ác muốn làm hại nhân gian, đương nhiên đối với chuyện này cũng không biết là phúc hay họa.

Lý gia lại có công trạng, nhân dân trong thành đều quý mến cả gia đình họ rất nhiều.

Cho nên vừa nghe tin Lý phu nhân hạ sinh đứa thứ ba, liền kéo nhau đến chúc mừng vô cùng náo nhiệt.

Nào ngờ, xung quanh lại bị chính sự náo nhiệt ấy làm cho hoảng loạn.
Ân thị không hề sinh ra một đứa trẻ bình thường mà là một quái thai giáng thế.
Có kẻ hét lên, gọi y là ma đồng quậy phá ngỗ nghịch.
Đúng là rất ngỗ nghịch.


Không chỉ quậy phá, ngược lại còn vô cùng biết cách để phá phách thôi rồi.

Ma đồng này sinh ra với ngọn lửa Luân Xa Viêm, đứng thứ sáu những dị hỏa mạnh nhất trong thiên hạ.

Cho nên, uy lực công phá thì không cần phải nói.

Vừa sinh ra đã có thể đánh vỡ cả một bức tường thành.
Đại ca của Na Tra là Kim Tra, nhị ca của Na Tra là Mộc Tra cùng cha của ba người là Lý Tịnh, nhìn thấy đứa bé Na Tra ra đời như vậy, chỉ chực chờ lao lên giết chết quái thai.

Cũng thật may khi đó, Ân thị đã lao lên che chắn cho Na Tra, cho nên hắn mới không bị một gậy đánh chết.
Diệp Lạc Hy từ trên trời đáp chân xuống đất.

Nhìn thấy nữ nhân hồng y kiều diễm, cả người lại không thoát ra chút linh lực nào, nhưng ngược lại thì đôi mắt ánh màu lưu ly kia lại đặc biệt làm người ta chú ý.
“Ngươi là ai?” Lý Kim Tra đứng ra, muốn vung đường kiếm của mình về phía nữ nhân này, nhưng chỉ với một cái nhìn sắc bén của nàng đã khiến đứa trẻ này sợ hãi.
Nữ nhân ấy cất lên tiếng nói, ôn tồn nhưng cũng thật uy nghiêm: “Xú tiểu tử, tránh ra đi.

Ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.”
Cả Lý Kim Tra và Lý Mộc Tra đều không chinh chiến nhiều như Lý Tịnh, cho nên bọn họ không nhìn ra cảnh giới cao thâm của người này.

Nhưng Lý Tịnh thì biết.

Sư phụ hắn từng nói, trên đời này có hai loại người không có khí tức cảnh giới cường giả trên người.

Một là Huyễn Vương cường giả cảnh, hai là người bình thường không qua tu luyện.

Mà người này, nhẹ nhàng từ trên trời đáp xuống đất, khiến người ta chẳng phát giác được ra.

Nếu như kẻ này thực sự là một Huyễn Vương cương giả cảnh, sợ rằng hôm nay Lý Tịnh có đem mạng mình ra đổi, cũng khó có thể bảo vệ cả nhà chu toàn.
Nàng nhẹ nhàng bước về phía vị phu nhân đang mặc kệ vết bỏng trên người, tay vẫn ôm chặt đứa bé đang phát ra Luân Xa Viêm cháy rực, luôn miệng lẩm bẩm trấn an đứa bé rằng: “Nương đây, nương đây.

Không sao đâu con.

Có mẹ ở đây rồi.”
Diệp Lạc Hy lặng người nhìn Ân Thập Nương.

Nàng ấy làm nàng có chút nhớ đến nghĩa mẫu năm xưa của mình a.

Vốn tưởng cả nhà Lý gia đều muốn tận diệt một Na Tra như vậy, nhưng xem chừng có lẽ, Na Tra thật may mắn biết bao khi có một mẫu thân yêu thương mình nhiều.
Nàng đem lọ dược, mở ra, đổ cả lên người của Ân Thập Nương, rồi nói: “Ngươi mới sinh, đừng nên kích động quá.

Về sau ngươi lại mắc chứng hạ hồng, sợ rằng khó trị.

Nghỉ ngơi đi.”
Ân Thập Nương nhìn hồng y kia, sau đó lại nhìn con trai mình.


Rồi như tin tưởng, nàng thả con ra.
Nào ngờ, Na Tra vừa được thả ra, liền trở nên hiếu động đến mất kiểm soát chính mình.

Ma năng trong người bạo phát, đứa trẻ lao lên cắn mạnh vào cánh tay của nữ nhân kia, đến rướm cả máu.
“Tiên nhân!” Lý Tịnh vội quỳ xuống ôm quyền.

Người này nếu như tức giận xuống, sợ rằng toàn bộ nơi này dù cho có chạy cũng không kịp mất!
Nhưng nàng dường như chẳng có lấy một cái nhíu mày, chỉ đưa cánh tay của mình lên cao ngang tầm với, chọt lấy cái má của tiểu tử này, nói: “Cắn chắc ghê ta? So với tiểu bát nhà ta thì cắn coi bộ cũng chắc chắn lắm.

Tiểu xú tử, cắn có vui không?”
Đứa trẻ nhìn nữ nhân trước mắt, càng khó hiểu hơn.

Người này vậy mà không thấy đau sao? Đứa bé lại nhả răng ra, rồi cắn thêm một cái nữa mạnh hơn, sâu hơn trước, suýt chút nữa muốn sứt cả thịt của người này ra.

Nhưng nàng vẫn như cũ, còn khen rằng: “Lực đạo tốt thật! Nếu như được dạy dỗ tốt, sau này tiểu xú tử ngươi chính là một nhân tài.”
Lý Tịnh nhìn hành động của nữ nhân này, càng khó hiểu.

Nàng đem tiểu tử này kéo ra, tóm lấy yếm của nó, giơ lên cao, trông chẳng khác gì nàng đang tóm lên một tiểu a miêu, a cẩu cả, còn trêu rằng: “Sao hả? Nếu như không phải có ta, tiểu xú tử ngươi cũng chẳng được ra đời đâu.

Ngươi vậy mà biết trả ơn ghê ta.”
Đứa bé hết cào lại cấu loạn xạ vào không khí, chỉ muốn xông lên đánh nữ nhân này.

Nàng càng vui vẻ hơn, cười khanh khách: “So với điệt nhi ta, hài tử của ta, đồ nhi của ta, tiểu xú tử, ngươi quả thực là quậy không ít ha.

Nhìn xem, cả bức tòa thành lớn thế này còn bị ngươi đánh vỡ.

Ta cũng đến chịu với ngươi.”
“Thần tiên….

Người….” Lý Tịnh càng thêm khó hiểu.
Nàng lúc này mới quay lại nhìn Lý Tịnh, cười nói: “Ồ, Lý đại nhân.

Xin chào.

Xin lỗi nhé, nãy giờ ta chỉ chăm chú để ý đến tiểu xú tử này mà không chú ý đến ngài.

Đừng trách tội ta ha.”
Lý Tịnh đổ mồ hôi hột.

Cường giả, ngươi chưa nổi giận vì tiểu tử này thì thôi, ta làm sao giám trách phạt ngài?

Diệp Lạc Hy lúc này mới không trêu đùa đứa nhỏ nữa.

Nàng lấy ra một chiếc vòng bằng vàng, đeo một cái kịch lên cổ đứa bé rồi cười tươi: “Tiểu xú tử, lần đầu tiên gặp mặt.

Đât là món quà mà sư phụ tặng ngươi.

Sao hả? Có thích không?”
Lý Tịnh há miệng.

Mộc Tra, Kim Tra trợn mắt mà Ân phu nhân cũng càng thêm khó hiểu.

Người này… dường như nàng ta đã sớm biết được đứa trẻ này sao?
Lúc này, nàng mới phất tay nhẹ một cái, toàn bộ những thứ đổ nát xung quanh được khôi phục lại toàn diện.

Nàng lúc này mới thong dong, cúi chào hạ lễ với Lý Tịnh, nàng nói: “Lý đại nhân, thật vất vả cho phu nhân của ngài rồi.

Bởi vì mang thai tiểu xú tử này mà vất vả như vậy, ta thật có lỗi quá.”
Lý Tịnh càng thêm khó hiểu.

Ân Thập Nương vội vàng chạy đến ôm lấy tiểu hài tử lúc này đã thôi không bộc phát Luân Xa Viêm nữa mà ngủ ngon lành trong vòng tay mình, hỏi vội:”Người đã sớm biết ta mang thai sao? Người càng sớm biết đứa trẻ này sẽ ra đời thế này sao? Ngươi là ai? Vì sao lại nói những lời này?”
Diệp Lạc Hy gãi gãi má.

Trời ạ, sau khi sinh xong, nàng càng thêm đãng trí quá đi thôi.
Nàng mới nói: “Khụ! Xin lỗi vì đã quên giới thiệu.

Ta là Thái Ất Chân Nhân.

Tiểu tử ấy sinh ra từ Linh Châu Tử của ta.

Linh Châu Tử này ma tính chưa trừ, thoát khỏi lò luyện của ta, đến đây đầu thai vào Lý gia các vị.

Bởi vì tiểu tử này Ma tính rất nặng, cho nên đứa trẻ mới ngỗ ngược từ khi mới ra đời thế này.

Hôm nay ta đến cốt là muốn chịu trách nhiệm cho sai lầm của ta.”
Lý Tịnh còn chưa phản ứng, Ân phu nhân đã kinh hoảng: “Ngươi muốn đưa con của ta đi?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu: “Đưa nó đi? Ta nào độc ác đến thế chứ? Đương nhiên là ta sẽ nuôi dạy đứa trẻ này lớn lên ở ngay tại đây.

Ban ngày ta sẽ ở đây dạy dỗ, ban đêm ta sẽ về lại Côn Luân Sơn của ta.”
Lúc này, Ân thị mới từ bỏ cảnh giác.
Nhưng Kim Tra lại nheo mắt đầy nguy hiểm, nghi ngờ đầy trời mà nói: “Nhưng ta nhớ, tượng trong miếu thờ, họa chân dung đều nói Thái Ất là nam nhân cơ mà?”
Diệp Lạc Hy nhún vai: “Chậc, chẳng qua chỉ là chúng ta không được nhiều người gặp qua nên không biết.

Chứ lúc Bằng Di Dạ Xoa vốn dĩ là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ này, đến khi phi thăng lên trời làm thần, hắn mới lộ rõ mình chính là nam nhân.

Lúc trước thần tiên trên đó còn suýt ban cho hắn một chức vị cung phi cơ mà?”
Mọi người nghe nữ nhân đó nói như vậy, liền mới cảm thấy cũng là hợp tình.
Diệp Lạc Hy liền nói: “Tiểu Thanh.

Ngươi tới rồi sao không xuất hiện đi? Lén lén lút lút ở đó làm gì? Vi sư có dạy ngươi như vậy sao?”
Lúc này, đột nhiên từ tứ phương có một luồng khí màu lam, trông giống như vạn cánh hoa thanh anh bay trong gió, tụ lại thành một hình người.


Từ trong ánh sáng mềm mại kia, nam tử tuấn lãng như họa xuất hiện.

Người vừa tới liền ôm quyền hướng hồng y nữ tử kia mà gọi: “Sư phụ.”
Diệp Lạc Hy khẽ gật đầu.
Sư phụ?
So với cái hồng y nữ tử trông như ma đầu này thì nam nhân nọ lại giống như một vị thượng tiên hơn.

Có điều, con người hắn lại toát ra sự lạnh lùng khôn tả.

Vậy mà hắn lại có thể cung kính cúi đầu, gọi người này một tiếng “sư phụ”.
Rốt cuộc thì Lý Tịnh cũng chỉ có thể bị cái đồ đệ của hồng y nữ tử kia làm cho tin lời, bấm bụng mà để cho con trai mình bái người nọ làm sư phụ.
“Sư phụ….

Này là….” Lưu Nhất Thanh nhìn tiểu ma đồng đang ngủ ngon lành trong tay mẫu thân y, khó hiểu.
“Là thập tam đệ của con.” Nàng nói.
Lưu Nhất Thanh nhíu mày: “Nhưng sư phụ, kẻ phản đồ kia….”
Hắn còn chưa nói xong, Diệp Lạc Hy đã trừng mắt, khiến hắn im miệng.

Đoạn, hắn nói: “Vâng, đồ nhi biết rồi.”
Nàng cũng hỏi: “Vốn ngươi đang ở Thập Lý Đào Lâm của Chiết gia, ngươi chạy đến đây làm gì?”
Lưu Nhất Thanh cúi đầu, hắn định chạy đi thì từ trong ống tay áo của nàng, Hỗn Thiên Lăng phóng ra, trói lấy người hắn như trói bánh chưng, làm cho hắn dù cho có chắp cánh cũng khó mà thoát.

Nàng mỉm cười: “Tiểu Thanh.

Nếu như ngươi đã nhàn rỗi không có chuyện làm, đi theo chân sư phụ lâu như vậy, hẳn là nhớ vi sư lắm.

Sẵn đây ta vừa thu nhận thập tam đệ cho con, con cũng ở lại học tập thêm một chút đi ha.”
Hắn nghe nàng nói như vậy, đổ mồ hôi rồi.

Chết tiệt! Rốt cuộc là ai đã mách lẻo cho sư phụ biết chuyện hắn chạy đến đây vậy? Hắn cầu trời cho cái tên miệng mồm ba hoa như con chích chòe Kim Mặc Nghiên kia làm ơn nín giùm, đừng có nói bóng nói gió gì với sư phụ để người đánh mông hắn nữa.
Nàng lắc đầu mỉm cười nhìn Lưu Nhất Thanh, cái cười khiến hắn lạnh tóc gáy, lại nói: “Khiến các vị chê cười rồi.

Là do bổn tiên dạy dỗ đồ nhi chưa tốt, khiến các vị cảm thấy phẩm hạnh của ta không đủ chăng?”
Kim Tra toát mồ hôi.
Mộc Tra run rẩy hai chân.
Còn Lý Tịnh thì hít thở thôi cũng khó.
Ngọa tào! Vị này đừng nhìn những gì hắn thể hiện ra.

Mỗi nội hóa thân theo gió, xuất hiện giữa muôn hoa này, phong căn của kẻ này phải đạt ít nhất từ đại linh thần cấp bảy trở lên mới có thể thành thục, mềm mại đến như vậy.

Lý Tịnh từng bái sư, nhưng hắn còn vướng mắc trong lòng, cho nên mãi không thể thăng tiến hơn được, bản thân hắn cũng chỉ dừng lại ở Linh Đế cảnh.
Huyễn Vương cảnh cúi đầu cung kính với một người khác, còn thâm tình gọi nàng là sư phụ, đương nhiên thực lực của người này đáng sợ khó lường.

Tra nhi nhà hắn, vậy mà được một cơ duyên thực tốt.

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng thật tốt.

Bởi vì hắn không phải nhọc lòng lo lắng cho con trai sau này không có chỗ dựa nữa rồi..