Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 457: 457




Kết giới che kín một vùng nghĩa trang rộng lớn.
Xung quanh kết giới có một vầng hào quang mỏng nhẹ, khiến người ngoài không thể đi vào trong mà vật bên trong cũng không thể bước ra ngoài, trừ phi người thi pháp hủy đi phong ấn này.
Diệp Lạc Hy ngồi vừa bình thản vừa uống trà, vừa cắn hạt dưa, tay đang đọc tiểu thuyết nhân gian số mới ra nhất hiện tại.
Mà trong khi đó, trước mặt nàng là một bãi chiến trường đúng nghĩa đen.

Ngoại trừ những ngôi mộ được đặt kết giới bảo vệ, cây cối, đất đá xung quanh đều hoặc nứt gãy hoặc đổ rạp, chẳng còn lại gì vẻ uy nghiêm ban đầu của nó.

Đáng sợ hơn là, người gây ra cái thảm họa ấy đang chơi trò mèo vờn chuột rất vui.
Lưu Nhất Thanh ở bên cạnh Diệp Lạc Hy hầu trà rót nước, mắt vẫn không quên dõi theo sư muội, hắn lẩm bà lẩm bẩm suốt từ đầu buổi tới giờ, gương mặt hắn nghiêm trọng lắm.
“Con lo sư muội con không đánh lại con thằn lằn đó à?” Diệp Lạc Hy nhàn nhã cắn hạt dưa, lòng thầm tấm tắc.

Dạo này dưới nhân gian có nhiều đại thần viết thoại bản hay quá trời, khiến người ta chỉ muốn đọc không ngừng thôi.
Lưu Nhất Thanh quýnh lên: “Sư phụ, con đâu có lo sư muội con đánh không lại con thằn lằn đen này? Quyền cước thứ ba sư muội đánh sai rồi! Trời ơi! A Cửu! Ta nhớ rõ ràng lúc đó lão tứ dẫn muội xuống trấn đánh nhau có học qua Thiết Chưởng Sa, quyền không thể đánh như vậy! Ngốc nha đầu, muội muốn chọc huynh tức chết sao?”
Diệp Lạc Hy phải kéo đồ đệ lại, ấn đứa nhỏ này ngồi xuống ghế, nói: “Con đừng cầu toàn như vậy được không? Ta thấy A Cửu đánh trận này không mệt nhưng con quýnh cả lên làm ta thấy mệt thay a.”
Lưu Nhất Thanh nhìn Quân Cửu và con thằn lằn đen trước mắt, lo đến mức tay chân luýnh quýnh cả lên.

Diệp Lạc Hy thở dài, mở ra không gian bên cạnh mình, lấy từ trong đó ra một món bảo vật, nàng đứng dậy, nói: “A Thanh.”
“Sư phụ, người có việc gì a?”
Diệp Lạc Hy đặt một bức tranh vừa được họa, một búi chỉ đủ thứ màu sắc cùng hai cây kim: “Đây là bài tập dành cho con.”
Lưu Nhất Thanh ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng.

A Cửu đang đánh căng chết, sư phụ lại bắt hắn ở đây học thêu?
“Chẳng phải con đã có thể tụ linh lực thành hình được rồi sao? Bài tập lần này của con chính là, dùng linh lực để thêu xong bức Hoàng Minh Đại Đế chân dung.”
Lưu Nhất Thanh nhíu mày nhìn sư phụ, lại nhìn bức họa.

Mặc dù lòng không muốn, nhưng hắn cũng chỉ đành nghe lời, lặng lẽ xách bức tranh, búi chỉ cùng hai cây kim bước ra một góc, lẳng lặng ngồi xuống, bắt đầu dùng linh lực tụ lại, không chạm đến tay, xỏ kim xâu chỉ, bắt đầu thêu bức lụa.

Diệp Lạc Hy nhìn thế trận, thở dài.
Khoảng một ngày trước, nha đầu này vừa rút lên Tàng Long Kiếm thì Tàng Long đã thức tỉnh, hiện tại chính nha đầu này đang dùng Tàng Long Kiếm đối đầu với Tàng Long.
“Xà kiếm, Xà Tức!” Quân Cửu thu người né đuôi của Tàng Long quất đến, đồng thời lưỡi kiếm sáng choang bọc linh lực.

Linh lực màu đen chứa đựng độc căn đáng sợ như ma quỷ, lao nhanh về phía Tàng Long.
Tàng Long quá to lớn, không kịp né đi chiêu thức này của Quân Cửu, nên ăn trọn một kiếm vào đuôi.

Có điều, vảy của Tàng Long cứng như kết giới của Diệp Lạc Hy vậy, dù phá cũng không thể vỡ.
Quân Cửu từ khi lâm trận đã biết rất rõ điểm yếu của con thằn lằn này là cái gì.

Nàng chỉ đang thử xem, sức của Tàng Long có đủ cho nàng mài kiếm không mà thôi.

Mà cũng thật không ngờ, cái thứ này quả thật rất cứng.
“Ha! Con thằn lằn này đúng là rất có triển vọng đó chứ?” Quân Cửu cười lạnh.
Tàng Long năm xưa từng được Ninh Quân đánh giá là hung thú cứng đầu.

Bởi vì chịu ơn của thần nữ đời đầu Tát Mãn Tộc cho nên mới chịu ở đây quy phục, đồng ý sẽ bảo vệ sự phồn vinh lâu dài của Tát Mãn Tộc.

Nhưng cái nơi này ngày càng đi xuống, bây giờ Tàng Long cũng không còn trách nhiệm với bọn họ.
Lúc này, hai mắt Tàng Long đỏ rực, gầm lên một tiếng rung chuyển cả trời đất.

Tà khí xung quanh Tàng Long lượn lờ ẩn ẩn hiện hiện, trông sát khí vô cùng nặng, khiến Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày.
Quân Cửu lẫn Lưu Nhất Thanh cũng nhận ra được sự khác thường.

Tựa hồ như sức mạnh của Tà Thần đang lượn lờ xung quanh Tàng Long.
Diệp Lạc Hy nhìn thế trận, lại nhìn đến những trận pháp xung quanh Tàng Long, nàng nói: “A Cửu, đánh vỡ trận pháp giam giữ Tàng Long.”
Quân Cửu nghe sư phụ chỉ điểm, liền biết được bản thân phải làm gì.


Nàng vuốt dọc thân kiếm, một đường máu đỏ rực chạy theo, linh lực của mỗi người khi đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ xuất hiện một màu sắc khác nhau, biểu thị mức độ giao động sức mạnh của người đó một cách rõ rệt.
Tàng Long kiếm nhận linh lực, tiếp thiên ý, liền quy phục Quân Cửu là chủ nhân, phát ra hào quang màu lam mạnh mẽ, quấn lấy cổ tay Quân Cửu.

Khế ước kiếm được hình thành, mà chính Quân Cửu cũng cảm nhận được sự khác thường trong việc sử dụng kiếm.
Nàng cười: “Tàng Long Kiếm, cho ta xem, ngươi có thể làm được những gì nào.”
Nói rồi, thi triển chiêu thức.
Trong thần thức của Quân Cửu xuất hiện thêm chín thanh kiếm nữa có hình dáng của Tàng Long Kiếm.
Diệp Lạc Hy gật gù: “Ồ, nha đầu này bắt đầu thi triển được tầng thứ hai của Bạo Vũ Hoa Lê Kiếm rồi à?”
Lưu Nhất Thanh thở dài, hắn nói: “Sư phụ, muội ấy vậy vẫn còn non trẻ lắm.

Lúc người còn chưa là Huyễn Vương, người đã thi triển được Bạo Vũ Hoa Lê Kiếm để giết cái tên Ngô Công đó còn gì?”
Năm đó đại lễ Kiếm tiên, Diệp Lạc Hy hãy còn là đồ đệ của Đế Quân đã một kích sử dụng Bạo Vũ Hoa Lê Kiếm, cảnh giới Vạn Kiếm Quy tông trước mặt bàn dân thiên hạ, khiến người ta đến giờ vẫn còn lưu truyền.
Quân Cửu vung tay, chín thanh kiếm hệt như có thần thức, lao về phía Tàng Long, tránh né những đòn chống trả của Tàng Long mà cắm vào mắt trận của chín đại pháp trận ở chín hướng.
Soạt!
Chỉ thấy chín trận pháp lập tức sáng lên, chín thanh kiếm gãy nát và ngay lập tức, chín sợi xích đen xuất hiện từ những trận pháp.

Tàng Long bây giờ chẳng khác gì một con rồng chết và bị biếm thành con rối cho người ta mặc sức điều khiển.
Diệp Lạc Hy nhìn thế trận, nói: “A Cửu, đừng đánh nữa.

Con và Tàng Long kiếm đã nhận chủ, mau lùi lại.”
Quân Cửu nghe lời sư phụ, liền nhảy lùi lại, chạy về phía Lưu Nhất Thanh.
“Sư huynh, sư phụ sao vậy? Người giận rồi.”
Lưu Nhất Thanh khẽ lắc đầu.


Hắn không biết.
Diệp Lạc Hy nhìn thế trận.

Tàng Long là một trong những Vạn Cổ Sinh linh thuở Hồng Hoang, nay lại bị giam cầm ở đây, thật khiến cho người ta cảm thấy thương tâm.

Nàng nhíu mày.

Thánh nữ đời đầu của Tát Mãn tộc biết Ác Ma căn, hơn nữa còn là một Ác Ma căn vô cùng mạnh mẽ.
Tát Mãn tộc xưa nay luôn là những người trọng nhất bạch căn, vậy mà giờ đây nhìn tình cảnh này, Diệp Lạc Hy càng tự trách bản thân hơn vì sao đời trước lại đồng ý cho Hiểu Hiểu về đây tìm cha.

Sợ rằng Cỏ Bích Ngọc còn chẳng phải nguyên nhân khiến đồ nhi nàng mất đi lí trí đến vậy.
Từ tay của Diệp Lạc Hy xuất hiện một châm pháp, nàng mỉm cười hướng Tàng Long kia phóng đến.

Châm pháp vừa vặn cắm vào một chiếc sừng đen trên đỉnh đầu của Tàng Long.

Nó rống lên một tiếng gầm giận dữ xen lẫn đau đớn.
Tàng Long gầm lên, dãy dụa, những sợi xích đen giống như ma quỷ, đâm sâu vào người Tàng Long.

Con rồng gầm lên hóa thành hình người.

Dạng người của Tàng Long là một cường nữ có đôi mắt thiên thanh trong suốt cùng mái tóc trắng.

Người này thoạt nhìn thì vô cùng anh tuấn, đáng tiếc lại là nữ nhi.
Quân Cửu lẫn Lưu Nhất Thanh tròn mắt: “Khéo có khi còn bá khí hơn cả sư phụ nữa!”
Diệp Lạc Hy cũng rất ngạc nhiên.

Gương mặt này… hình như nàng từng thấy ở đâu rồi hay sao đó.

Nhưng mà đã gặp ở đâu nhỉ?
Nhưng người này không tỉnh táo, hơn nữa trên người còn cắm chằng chịt những sợi xích đen, vết máu từ những sợi xích chảy ra, rỉ xuống.
Diệp Lạc Hy mở miệng, nàng lẩm nhẩm đọc một câu chú kinh văn mà vốn dĩ nàng đã lãng quên từ trong tiềm thức.


Từ trên người Tàng Long, những ấn chú đen, đỏ chạy dọc chạy ngang cơ thể, khiến nàng ta càng thêm đau đớn, gào thét trong vô vọng: “Giết ta đi! Giết ta đi! Mau giết ta đi!”
Nhật Luân kiếm trên tay, Diệp Lạc Hy lao về phía Tàng Long, một kiếm chém đứt những sợi xích quấn trên người nàng ta.
Cổ ngữ uốn lượn, đem vết thương lành lại, cũng đem theo thương tổn của Tàng Long chữa lành, khiến người này ngất xỉu.

Diệp Lạc Hy thuận thế đỡ người này, để nàng ta gục xuống.
Diệp Lạc Hy im lặng, sau đó nàng cất tiếng: “Ám Vệ, Ảnh Vệ.”
Hai bóng đen lập tức xuất hiện đằng sau lưng Diệp Lạc Hy: “Chủ nhân.”
Nàng nhẹ nhàng bế Tàng Long dậy, nói rằng: “Tra.

Ta muốn xem xem, Tát Mãn tộc vì sao là một nơi thuần túy Bạch căn lại có Ác Ma căn ở chốn này.”
Ám Vệ, Ảnh Vệ nhận lệnh, lập tức rời đi.
Lưu Nhất Thanh và Quân Cửu nhìn nhau.

Vốn dĩ linh hồn của Bạch điện hạ kia đã sớm rời đi từ lâu.

Diệp Lạc Hy muốn đến đây chẳng qua là tặng cho Tát Mãn tộc một đại lễ, phá hủy đi căn nguyên mạnh mẽ nhất của tộc này – Tàng Long và Tàng Long kiếm.
Chỉ là không ai ngờ rằng, dựa vào quyết định này của Diệp Lạc Hy mà bọn họ thu về được một chuyện vô cùng đáng kinh ngạc: Ác Ma Căn vẫn còn tồn tại ở Tát Mãn tộc.
Nàng nói: “Ta sẽ đưa người này đến Huyền Minh đại lục.

Hai con hãy về Thiên giới trước, tránh gây thị phi.

Chuyện hôm nay không được để thêm ai biết, kể cả với những sư huynh, đệ khác của con, hiểu chứ?”
Lưu Nhất Thanh và Quân Cửu nhìn nhau.

Như đã được sư mẫu dặn trước, cả hai đồng ý và nhanh chóng lui ra, trở về Cửu Trùng Thiên.
Còn Diệp Lạc Hy, nàng hạ kết giới và nhanh chóng tạo ra một ảo giác bằng hơi nước, ngụy trang mọi thứ về lại như cũ, nàng liền nhanh chóng đưa Tàng Long rời đi.
Tát Mãn tộc, hóa ra trong những bi kịch của ta và môn đồ của ta, còn có Tát Mãn tộc các ngươi đứng đằng sau nữa.

Khá, thật khá!.