Vãn Xuân Lâu - Tam Mục

Chương 10



67.

Ta không biết mình đã trở về phòng như thế nào.

Hộp bánh trung thu thậm chí không được đặt vững, vừa buông tay đã rơi xuống đất, những chiếc bánh tinh xảo rơi vãi khắp nơi, chỉ cần va chạm nhẹ là vỡ vụn đầy đất.

Dính bụi, làm sao ăn được nữa?

Ta chán nản ngã xuống ghế, nhìn bánh trung thu trên đất thất thần.

Trong đầu hiện lên nhiều khoảnh khắc ở bên Trịnh Thích Đăng, không thể phủ nhận, nhiều lúc…

… đã từng rung động.

Tình yêu, ái tình nói ra trong lúc hoan lạc, thật giả lẫn lộn.

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt Thủy bà tử, Liễu nương, Lân Ca nhi lại hiện lên trong đầu ta.

Ánh mắt họ nhìn ta, đầy trách móc.

Như thể đang nói, ngươi đã chứng kiến bi kịch của chúng ta, nhưng vẫn sa vào lưới tình sao?

Ta rất muốn nói, không, ta sợ, ta không dám mong cầu gì cả.

Nhưng trái tim như bị đâm mạnh vài nhát.

Nói ta từng động lòng, chính là tội!

Chính là si tâm vọng tưởng!

Bây giờ, Trịnh Thích Đăng sắp thành thân rồi.

Hắn đã sớm cầu hôn nữ nhi của Lại bộ Thượng thư, nhưng Hoàng thượng chậm chạp không cho phép, cho đến khi hắn lui tới thanh lâu khiến cả thành náo loạn.

Trịnh Thích Đăng cầu hôn lần nữa bị từ chối, Hoàng thượng lại coi trọng Trịnh tướng quân nhất, phất tay một cái, se duyên cho hai người.

Ngày lễ vật được đưa đến nhà Lại bộ Thượng thư, chính là ngày Kiều tỷ thành thân.

Hắn thật là tiện đường, cũng không sợ tân nương nghe phong thanh mà đau lòng.

Ta cúi xuống nhặt từng chiếc bánh trung thu lên, trên khuôn mặt ảm đạm dần hiện lên nụ cười.

Như vậy mới đúng.

Như vậy, mới là thường thái của Vãn Xuân lâu.

68.

Ngày Trịnh Thích Đăng thành thân, vừa đúng là Trung thu, vui càng thêm vui.

Ta ngồi bên cửa sổ cắn hạt dưa, nhìn người ngoài kia bày hàng rao bán.

Phòng hướng Bắc nhìn Nam, tầm nhìn rất tốt, mở cửa sổ có thể nhìn bao quát cả con phố dài.

Trong đám đông, ta chợt nhận ra một bóng người quen thuộc.

Mặc áo ngắn, dắt một con lừa, trên xe đẩy ngồi một phụ nhân, trong lòng ôm một bé gái tết tóc hai bên.

Ta đột ngột đứng dậy, nửa người nhoài ra ngoài cửa sổ.

Đó là… cha mẹ sao?

Gia đình ba người dừng lại trước quầy bán bánh nướng, bé gái nắm lấy áo mẹ, chỉ vào quầy bánh nướng làm nũng.

Mẹ vỗ tay con bé, nhìn động tác là bảo cha đi.

Nhưng cha cười hiền hậu, không biết nói gì, dỗ dành mẹ đến mức mẹ vỗ mạnh vào lưng ông một cái.

Cha lấy tiền từ trong áo ra, từng đồng một đếm kỹ rồi đưa cho người bán hàng.

Chiếc bánh nướng to hơn cả khuôn mặt, ông xé làm đôi.

Một nửa nhét vào lòng mẹ, một nửa đặt vào tay con gái.

Người bán hàng chỉ vào nơi xa nói gì đó với cha, khiến cha ngạc nhiên lắm.

Gia đình ba người vừa nói vừa cười, dắt xe lừa dần khuất khỏi tầm mắt ta.

Nhìn hướng đi, chính là nhà Trịnh Thích Đăng.

Hôm nay là ngày đại hôn của hắn, đang rải tiền mừng ở ngoài kia.

Có lẽ họ cũng đến để chung vui cùng chăng?

Ánh mắt ta dán c h.ặt vào họ, miệng há ra, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng nào.

Đột nhiên nhớ ra, ngày bị bán cho nha tử, hình như cũng là Trung thu?

Ta hít sâu một hơi, trở vào phòng, đóng cửa sổ lại.

Bánh trung thu Trịnh Thích Đăng tặng, ta vẫn chưa ăn.

Ta thèm lắm, chọn ra một chiếc còn tương đối nguyên vẹn.

Để mấy ngày rồi, đã biến mùi.

Ta nuốt chửng, nghẹn đến mức nôn khan chảy cả nước mắt.

Lúc tế trăng, mọi người đều nói trăng năm nay rất tròn, sẽ là một năm tốt lành.

69.

Nghe nói Lang tần nương nương sinh hạ một công chúa, lại được phong làm phi.

Hoàng thượng bãi triều ba ngày, nói là vui mừng khôn xiết, muốn ở bên tiểu công chúa.

Lạc nương rầu rĩ không vui, nhốt mình trong phòng cả ngày, ta và Tử Vi thay phiên nhau đi qua nhìn, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong.

Đồng thời, Lạc nương buông tay không quản sự nữa, để ta và Tử Vi cùng nhau bàn bạc xử lý công việc trong lâu.

Chúng ta đột nhiên tiếp nhận trọng trách, bận rộn không thôi, Tử Vi ở dưới lầu tiếp khách, ta ở trên lầu xử lý các việc lớn nhỏ, may mà không xảy ra sai sót gì.

Cũng là ngày thứ tư Hoàng thượng lại lâm triều.

Ở góc cửa nhỏ phía sau, ta nhìn thấy Lạc nương đốt giấy.

Nàng một thân áo trắng, bóng lưng cô độc, tóc dài buông xuống, đuôi tóc buộc bằng một dải vải gai.

Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của nàng, mơ hồ có thể thấy những vệt nước mắt đọng lại.

Cảnh tượng này, chẳng phải là đang tế lễ người đã khuất sao?

Đồng tử ta co rút, trong lòng đã rõ ràng, lùi lại một bước nhỏ, cảm thấy không nên phá vỡ chuyện này.

Lạc nương nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, cười chua xót: “Thước nha đầu, ngươi lại đây.”

Ta chần chừ tiến lên, đứng không được, nên quỳ xuống cùng nàng.

Trước đây đứng hơi xa, đối mặt với Lạc nương mới phát hiện, giữa hai mày nàng có một nốt chu sa.

Trong ánh lửa rực rỡ, nàng dường như là Lạc nương, nhưng nhìn kỹ lại không giống lắm.

Lạc nương đưa cho ta một xấp giấy vàng, ta nhận lấy cùng nàng đốt.

Nàng nói: “Ta và tỷ tỷ tuổi tác chênh lệch không quá một tuổi, mẹ sinh ta xong thì qua đời, đến c h ê t cũng không để lại cho cha một đứa con trai, cha giận mẹ, đối với tỷ muội ta cũng là đ á n h c h ử i không ngừng.”

“Tỷ tỷ đối với ta mà nói, cũng coi như nửa người mẹ.”

“Năm ta bảy tuổi, bà mối trong làng đến nói chuyện với cha, là một góa phụ hàng xóm, điều kiện duy nhất là lễ hỏi phải đưa cho cha mẹ nàng năm lượng bạc, cha không có tiền, liền bán chúng ta vào Vãn Xuân lâu ngay trong đêm.”

“Tỷ tỷ thông minh, thậm chí ở quê đã theo thầy đồ học chữ, còn ta chỉ có thể học mót. Nhờ ánh sáng của nàng, nàng đàn tỳ bà, ta thì múa, bởi vì có nét mặt rất giống nàng, ma ma nói với bên ngoài chúng ta là tỷ muội song sinh, lấy cái tên ‘Tịnh Đế Liên’ làm điềm may.”

“Đừng nói Hoàng thượng yêu nàng, ngay cả Vương gia lúc đầu cũng muốn chọn nàng.”

“Sau khi tỷ tỷ vào cung, ta theo Vương gia, hắn bắt ta học theo tỷ tỷ, dáng đi, cử chỉ, thậm chí cả tỳ bà cũng phải học thành thạo.”

“Nhưng ta không oán trách, học theo tỷ tỷ ta cam tâm tình nguyện.”

“Bây giờ…” Lạc nương thêm giấy vào đống lửa, ngọn lửa suýt liếm lên đầu ngón tay nàng, “Bây giờ nàng đã đi rồi, trên đời này người giống nàng nhất chỉ có ta.”

Nàng đột nhiên quay đầu, nhìn ta khẽ thì thầm: “Cũng không phải, từ ngày ta mua ngươi đã phát hiện, mắt ngươi và nàng rất giống, lại đều có một nốt ruồi Quan Âm.”

“Nói ra thì, vì ba phần giống nhau này, ta vừa không muốn mua ngươi, vừa sợ ngươi đến nơi tệ hơn chịu khổ.”

“Thủy bà tử, Lân Ca nhi, họ đều là người tốt bụng, chăm sóc ngươi, ta cũng yên tâm.”

“Nhưng bệnh điên của Thủy bà tử không chữa được, không thể dạy ngươi học hành, vừa lúc Liễu nương vào lầu, ta nghĩ để ngươi theo nàng cũng tốt, ít nhất sẽ không mù chữ, chỉ biết giặt giũ, gánh nước thì không được.”

“Nhưng Liễu nương c h ê t rồi, ngươi lại được Vương gia chọn trúng, giống như tỷ tỷ ta, số mệnh quá nhiều trắc trở, ta không thể can thiệp.”

“Nhưng ta lại nghĩ, số mệnh đã định khiến ngươi không thể thoát khỏi, ta sẽ trông chừng, để ngươi giống như Tử Vi, sống tự tại hơn, không bị bắt nạt, tính tình kiên cường, khéo léo hơn, đến tuổi, ta sẽ thêm tiền cho ngươi mua nhà mở cửa hàng.”

“Ta kiến thức nông cạn, kết cục tốt đẹp duy nhất có thể nghĩ đến là có một mái ấm, có một nghề để kiếm sống, luôn cảm thấy ngươi còn nhỏ, thả ngươi ra ngoài sẽ đi sai đường, phải giữ tất cả các ngươi lại.”

“Sao mà giữ mãi, giữ đến bây giờ, tất cả đều thay đổi rồi?”

“Thôi công công truyền lời cho ta, nói tỷ tỷ linh cảm đại nạn sắp đến, gửi cho ta rất nhiều thứ, cùng với những người thân tín trong cung của nàng, đều giao cho ta.”

“Ta nói một câu đại nghịch bất đạo, vị kia trên cao là một kẻ điên thực sự.”

“Hắn vừa yêu tỷ tỷ, vừa khinh rẻ nàng, làm nhục nàng, hành hạ nàng đến c h ê t, lại níu kéo không muốn buông tay, lại mời thầy mo, lại mời lạt ma, muốn dùng mạng người để kéo dài tuổi thọ cho nàng.”

“Tỷ tỷ của ta có tấm lòng Bồ Tát, từ khi năm mươi mạng người m á u me đầm đìa nằm trước mặt nàng, tâm đã c h ê t lặng hơn nửa, vốn định mang Tử Vi vào cung, nhưng cũng nhét cho ta, không mang theo nữa.”

“Mạng người làm sao có thể kéo dài tuổi thọ cho nàng?”

“Đã định là phải c h ê t, hắn lại nhớ đến ta.”

“Ta và tỷ tỷ là ‘Tịnh Đế Liên’, hắn không muốn chấp nhận tỷ tỷ c h ê t, vậy ta phải sống thay nàng.”

“Có được tạo hóa ngày hôm nay, đều nhờ vị Vương gia c h ê t không nhắm mắt của chúng ta, luôn nói trước mặt Hoàng thượng rằng ta giống tỷ tỷ biết bao, cố tình kích thích Hoàng thượng đấy, vị kia nhớ rất kỹ.”

Ta nghe mà mặt lộ vẻ sợ hãi, lại rất lo lắng. Lo lắng Lạc nương vào cung tương lai khó đoán, lại sợ thảm án năm xưa t à n sá t Vãn Xuân lâu tái diễn.

Lạc nương lúc này nắm c h.ặt cánh tay ta, từng chữ từng chữ nói: “Ngày mai, Vãn Xuân lâu sẽ không còn Lạc nương nữa, ngươi hãy nhớ kỹ, Vãn Xuân lâu xảy ra hỏa hoạn, t hi t h ể cháy đen chính là Lạc nương.”

Nàng từng chữ đều như m á u: “Đây là kết cục tốt nhất ta cầu xin Trịnh tướng quân! Một khi vào thâm cung, ta và các ngươi liên lạc sẽ khó như lên trời, những người ta kết giao Tử Vi đều biết, từ nay về sau, ngươi và Tử Vi chính là bà chủ mới của Vãn Xuân lâu!”

Ta bị nắm đến đau nhói, đau đến tận tâm can, ghi nhớ từng lời Lạc nương nói hôm nay, khó khăn hỏi một câu: “Vậy Tử Vi…”

Lạc nương ngắt lời: “Nàng không biết, cũng không thể biết, nàng không có tâm tư tỉ mỉ như ngươi, không giấu được chuyện, sợ ta còn chưa đi, nàng đã khóc lóc ầm ĩ, chạy đi tìm tỷ tỷ ta trước.”

Lạc nương buông tay, một nắm giấy vàng cháy sạch, nàng lau khô nước mắt, kéo ta đứng dậy cùng.

Ánh lửa ngày càng yếu, cuối cùng chỉ còn những tia lửa nhỏ bập bùng giãy dụa.

Trong bóng tối mờ ảo, ta nghe Lạc nương hết lần này đến lần khác bảo ta hứa với nàng.

“Thay ta chăm sóc Vãn Xuân lâu, được không?”

Ta gật đầu, Lạc nương không hài lòng, lại bắt ta lặp lại lời thề.

“Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt Vãn Xuân lâu!”

Lạc nương cuối cùng cũng mỉm cười, nàng bảo ta đang kinh hồn bạt vía hãy về trước.

Sau lưng ta, Lạc nương nói: “Thước nha đầu, xin lỗi. Nếu gặp chuyện bất trắc, hãy đi tìm Trịnh Thích Đăng.”

70.

Đêm hôm sau, phòng Lạc nương xảy ra hỏa hoạn.

Cháy liên tiếp ba gian phòng, đến khi dập tắt, bên trong chỉ còn lại một t hi t h ể cháy đen.

Tử Vi khóc ngất đi, rồi lại tự tỉnh lại. Nàng giãy giụa khỏi mọi người, vừa bò vừa lăn đến bên cạnh t hi t h ể, nhìn chăm chú vào khuôn mặt không còn nhận ra ấy.

Người khác đến khuyên nàng, Tử Vi liền hét lớn: “Không phải, đây không phải là Lạc nương!”

Ánh mắt cầu xin của nàng lần lượt nhìn từng người, lẩm bẩm: “Tin ta đi, nàng ấy không phải Lạc nương đâu…”

Ta xông tới bịt miệng nàng lại.

Tử Vi cắn vào hổ khẩu của ta, sức mạnh thật lớn, chưa kịp để ta kêu lên, đã thấy m á u chảy ra.

Ta dồn hết sức lực toàn thân, ghì c h.ặt Tử Vi vào lòng.

“Nàng ấy là Lạc nương, bị cháy đen rồi, Tử Vi, ngươi không nhận ra thôi. Tử Vi đừng làm loạn nữa, để Lạc nương ra đi thanh thản thôi.”

71.

Tử Vi sốt cao không dứt, trong mơ vẫn gọi Lạc nương.

Vãn Xuân lâu đóng cửa nửa tháng, sửa chữa lại, đến khi mở cửa trở lại, Tử Vi dường như đã ổn.

Nhưng nàng kiên quyết tin rằng Lạc nương chưa c h ê t.

Nàng nhờ người đi tìm, nói là có kẻ xấu b ắ.t c ó c Lạc nương, nàng nhờ một người ta lại đuổi một người đi, sau đó Tử Vi không còn nhận được hồi âm nữa.

Nàng bắt đầu cầu khẩn thần phật, hễ có thời gian rảnh là lại tìm đến cửa chùa.

Cầu Bồ Tát trả lại Lạc nương cho nàng.

Về sau, Bồ Tát cũng chẳng linh nghiệm, nàng liền đập cả tượng Bồ Tát ở Vãn Xuân lâu, cùng với một pho tượng Quan Công.

Nàng m ắ n g chúng là đồ vô dụng!

May thay, mọi thứ đâu lại vào đấy, Vãn Xuân lâu lại mở cửa đón khách.

Ngày hôm đó, khách khứa tới nườm nượp, người ra người vào tấp nập.

Ta học theo dáng vẻ của Lạc nương, cùng khách khứa nâng chén trò chuyện, vừa rót rượu cho một vị đại nhân, có người tới nhắc nhở ta.

“Trịnh tướng quân tới rồi.”

Tay ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa, đã lâu không gặp, Trịnh Thích Đăng vẫn phong độ ngời ngời.

Giữa biển người, hắn vẫn nhìn ta đắm đuối.

Ta nở nụ cười, phần nhiều là vẻ quyến rũ đa tình, trong mắt còn có chút oán trách người tình.

“Trịnh lang, chàng bỏ mặc thiếp ở Vãn Xuân lâu, khiến người ta nhớ nhung khôn nguôi.”

Ta thấy nụ cười của Trịnh Thích Đăng tắt ngấm, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.

Thế là ta lại càng cười rạng rỡ hơn.