Nguyễn Nhuyễn tùy tiện ăn chút gì đó rồi lên giường đi ngủ, trước khi say giấc nồng, cô còn nghĩ, người nào đó hôm qua bảo đi siêu thị mua đồ nấu cho cô ăn mà…
Phó Thanh Hành về đến nhà, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, trên giường là hình ảnh người con gái xinh đẹp đã ngủ say, khóe môi anh bất giác cong lên. Anh vào phòng tắm cho khách tắm nhanh qua một lượt, trở lại phòng lên giường ôm cô.
“Ư… Chú…” Người con gái mơ mơ màng màng.
“Ngủ đi bé con.” Anh đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
“Vâng…” Cô cọ cọ người anh, tìm tư thế thoải mái nhất tiếp tục ngủ.
Phó Thanh Hành ôm chặt cô trong lòng, cũng nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Nguyễn Nhuyễn đang trong cơn mơ cảm thấy cả người nóng lên, cảm giác vui sướng lan ra khắp cơ thể, thứ đầu tiên cô nhìn thấy sau khi mở mắt chính là hình ảnh người đàn ông ghé vào giữa hai chân cô.
“Chú… Ưm…” Môi lưỡi anh trêu chọc môi âm hộ mỏng manh, đầu lưỡi luồn vào bên trong hai cánh hoa, hút hết chất lỏng từ trong động nhỏ.
“Tỉnh rồi?” Anh từ từ hôn lên trên, nụ hôn ướt át rơi xuống bụng nhỏ của cô, tiến lên trên, anh vùi đầu vào hai luồng đẫy đà, say mê nhấm nháp bầu ngực mềm mại và đầy đặn.
“Chú… Mới sáng sớm đừng…” Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nắm lấy tóc anh, kiềm không được tiếng rên rỉ.
“Anh chạy bộ về rồi mà cục vàng nhà anh vẫn chưa thấy dậy.”
Tiếp đó, anh đè lên người cô, cười cười bao phủ môi cô, môi lưỡi đan nhau, lưỡi anh thỏa sức tung hoành trong khoang miệng cô. Từ miệng cô tràn ra tiếng rên nho nhỏ.
“Bảo bối dậy đi thôi, không phải muốn đi làm cùng anh sao?” Anh cười sảng khoái, Nguyễn Nhuyễn tức giận, cơ thể cô được châm lửa rồi mà còn không được đốt, người đàn ông đáng ghét này!
Cô trừng mắt nhìn anh, giận dỗi đẩy anh ra, chạy nhanh vào phòng tắm.
Sau đó, hai người ngồi vào bàn ăn sáng.
“Cô bé, sao lại nóng tính như vậy.” Phó Thanh Hành bước tới, hôn trộm lên má cô.
Nguyễn Nhuyễn hừ một tiếng, nuốt xuống miếng cháo, hỏi: “Chú, anh về từ khi nào vậy?”
“Nửa đêm hôm qua.”
“Sở Mộ xảy ra chuyện gì sao, tối còn gọi anh tăng ca…Đúng là ông chủ tư bản.”
“Ngày thường trông cậu ấy bông đùa thế thôi, nhưng thực ra từ 17 tuổi đã bắt đầu chân ướt chân ráo làm việc rồi.” Anh cười, cốc đầu cô.
“Ai nha, chú ~ cốc đầu sẽ bị ngốc đó ~”
“Anh họp hành sợ em sẽ chán. Muốn xem phim hay làm gì không?”
“Vậy em ở nhà.” Cô gái nào đó nhanh chóng lật mặt.
“Sao cơ?” Phó Thanh Hành nhướng mày.
“Đọc sách! Em đi lấy sách đọc.” Nguyễn Nhuyễn phồng má.
“Hửm? Ham đọc sách vậy sao? Cô bé, em muốn đọc thể loại gì, hở?” Người đàn ông bật cười.
“Em cũng không biết.”
“Anh có nhiều thể loại sách trong phòng sách nhưng phần lớn đều là tiếng Anh, tiếng Trung có… Sơn Hải Kinh, em muốn đọc không?”
“Coi như em chưa nói gì.” Cô khịt mũi, “Thư kí của anh thì làm gì?”
“Xử lí công việc ở công ty, thỉnh thoảng sẽ giúp anh việc cá nhân hàng ngày.”
“Vợ trước của anh là thư kí đúng không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Vợ trước? Ừ, nhưng bây giờ là một người đàn ông, cậu ta đi theo anh cũng lâu rồi.”
“Vậy…” Cô bỏ chiếc thìa trên tay xuống, dáng vẻ nịnh nọt chạy đến bên người anh, ngồi lên đùi rồi ôm lấy cổ anh.
“Ông chủ ~ ngài cảm thấy em nên phụ trách phần việc nào của ngài?”