Về Chung Nhà Với Chú

Chương 61: Mèo nhỏ giương nanh tức giận



Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

Phó Thanh Hành bị cô chọc cười, vòng tay qua eo cô, cúi người thật gần.

“Phụ trách giải quyết nhu cầu sinh lý… Thế nào? OK không?” Anh nhìn cô.

Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt màu hổ phách của anh, bỗng nhiên vô cùng ngại ngùng, mặt đỏ lên. Mặc dù ở bên nhau lâu như vậy, nhưng da mặt cô vẫn còn mỏng lắm.

“Anh… không đứng đắn…”

“Ăn xong rồi?”

“Vâng…” Nguyễn Nhuyễn gật đầu.

“Đi thôi, thư ký nhỏ, đi làm cùng sếp.” Người đàn ông vỗ vỗ mông cô.

Cô nàng đỏ mặt đứng lên, chạy nhanh đi thay quần áo. Khi Phó Thanh Hành đi vào phòng thay đồ thì đã thấy cô mặc xong rồi.

“Bảo bảo, lộ quá.” Anh nhíu mày nói.

Cô mặc áo phông ngắn cùng quần đùi.

“Bảo bảo, lại đây anh đóng dấu chủ quyền.” Anh ôm cô, bàn tay xoa bóp đôi chân mềm mại trắng trẻo.

“Được được được, em đổi, để em đổi…” Cô vội đẩy anh ra, nhìn anh một cái rồi kéo váy kẻ sọc đen trắng, đổi lại là cái lắc đầu của anh.

“Chú xấu ghê! Anh…. Em muốn mặc cái này.” Người con gái dậm chân.

“Mặc váy ngắn đến đó???”

Nguyễn Nhuyễn tròn mắt nhìn anh, lúc sau tặc lưỡi để lại váy ngắn, chọn ra một chiếc váy dài anh đã mua cho cô, bĩu môi đi thay đồ.

Người nào đó cong môi cười vui vẻ, vẻ mặt giận dỗi của cô cũng đáng yêu…

“Làm gì vậy?” Phó Thanh Hành nhìn người vừa mới trong phòng giặt đi ra.

“Không có gì, không có gì.” Cô ôm đống quần áo vừa thay ra mang vào phòng cất đi, sau khi đã sắp xếp xong, cô thở phù một hơi.

“Cô bé, giấu anh gì đấy?” Người đàn ông tựa vào cửa.

“Nào có!!!” Cô mở to mắt chớp chớp.

“Coi là vậy ha…” Anh cũng không định vạch trần cô.

“Đi thôi, thư ký nhỏ…”

“Vâng…” Cô phồng má, nắm lấy tay của người đàn ông.

“Cô bé, hôm qua em mua cái gì?”

Cô gái nuốt nước miếng, “Quần áo thôi mà…”

Người đàn ông nhìn cô chăm chú, cười cười, không hỏi thêm nữa.

“Anh gọi em…” Gọi là gì được nhỉ… Tiểu Nguyễn??? Cũng không hợp lý lắm.

“Anh gọi trợ lý như thế nào?”

“Gọi tên.”

“Vậy anh gọi em như thế. À không được, trước kia anh cũng gọi vợ cũ như vậy sao?”

“So với cô ấy làm gì.”

Cô xụ mặt, phồng má lên, trông y hệt một con cá nóc.

“Chỉ là tên thôi mà, cô bé, em lại dỗi rồi.” Người đó sờ sờ gương mặt cô.

“Anh kêu tên của em, vậy em gọi anh là gì?”

“Baba.”

“!!!!”

Ngắm người nào đó tức giận, anh bật cười khúc khích, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

“Không thèm chơi với anh nữa.” Người con gái nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Sếp, Boss, Phó tiên sinh, tùy theo tình huống, nếu ở công ty sẽ gọi là Boss hoặc sếp, ở chỗ Sở Mộ thì Lý Duy gọi anh là Phó tiên sinh.”

Biết cô lại dở tính khí trẻ con, anh nắm lấy tay cô dịu dàng nói.

“Hừ!!! Ai thèm để ý đến anh!!!” Người con gái không nhìn anh, tay nhỏ véo tay anh.

Đến nơi, Nguyễn Nhuyễn cầm một túi trắng ra khỏi xe rồi đi về phía trước.

“Bé ơi, em đi ngược rồi.” Cô gái nhỏ quay lại nhìn anh, người đàn ông cười tủm tỉm, trông rất là ngứa đòn.

“Em đi về nhà!” Cô mèo nhỏ giương nanh tức giận.