Nghe được lời tỏ tình ngang ngược và thẳng thắn như vậy, Diệp Tình đỏ mặt và nặng nề "ồ" một tiếng, cảm thấy xấu hổ và tức giận.
Cô muốn thoát khỏi tay của anh nhưng vô ích, người thanh niên cười xấu xa, chỉ đè vai cô không cho cô đứng dậy bỏ đi.
"Dịch Ngạo Xuyên, thả tôi đi, anh đã nói sẽ không ép buộc tôi!"
Khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của cô gái chuyển sang một lớp ửng hồng ngượng ngùng, dáng vẻ bối rối rất dễ thương, và sự ngây thơ của cô ấy quá thuần khiết.
Dịch Ngạo Xuyên vội vàng giải thích: "Anh chỉ là có chuyện muốn nói với em, nói xong sẽ để em đi."
Giọng nói trầm, từ tính có chút cưng chiều . Khi nói chuyện với người mình thích, ngay cả giọng nói cũng sẽ vô tình trở nên nhẹ nhàng hơn.
Diệp Tình có chút bất đắc dĩ: "Tôi sẽ không chạy, anh thả lỏng ra, đừng tùy tiện động chạm."
Dịch Ngạo Xuyên khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt chân thành vô cùng nóng bỏng:
"Anh muốn nói, anh đã xóa hình xăm, hơn nữa cũng đang từ từ bỏ hút thuốc, đang phát triển theo hướng tốt."
Anh dừng một chút, nở nụ cười chiều chuộng : "Vậy em hãy cho anh một cơ hội, làm bạn gái của anh, anh sẽ bảo vệ em cả đời!"
“Không cho.” Diệp Khinh đỏ mặt kiên quyết cự tuyệt.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không thích anh."
Thanh niên mím môi, trên mặt lộ ra vẻ bực bội: "Em thế nào mới có thể thích anh?"
Diệp Tình rũ mắt xuống: "Tôi không biết."
Thực ra, điều cô ấy muốn nói là như thế nào cũng không thích.
Cô có bóng ma về những người như Dịch Ngạo Xuyên, cô hơi sợ anh , vì vậy có lẽ không thể thích anh cho dù thế nào đi chăng nữa.
Dịch Ngạo Xuyên ngây người một lúc, sau đó đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy kiên định :
"Nếu như Lưu Giai Vũ có thể theo đuổi được Nhiếp Nhã Phàm thì anh cũng nhất định sẽ theo đuổi được em."
Lần đầu tiên sau 19 năm mới thích một người, dù quá trình có khó khăn đến đâu, anh cũng phải hoàn thành tình yêu này.
Diệp Tình chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không biết làm thế nào để khuyên anh từ bỏ, cô thế nào có thể thích anh?
Diệp Tình hỏi: "Tôi có thể đi sao?"
"Đi đi."
Diệp Tình vội vàng chạy đi, sợ lại bị người phía sau quấn lấy. Nhưng khi cô đang đi lên cầu thang, cô nghe thấy Dịch Ngạo Xuyên hét lên từ dưới lầu:
"Ông đây nhất định sẽ theo đuổi được em!"
Người này thật là! ! !
Diệp Tình dừng lại, gần như không nói nên lời. Cô không biết nói anh thế nào mới tốt, tại sao lại tự tin như vậy? Thế nào lại nghĩ rằng có thể nhất định theo đuổi được cô? Dù thế nào đi nữa, nếu Dịch Ngạo Xuyên thích cô thì cứ để anh thích, cô không thể cấm đoán được, dù sao, để cô thích Dịch Ngạo Xuyên là điều không thể, chứ đừng nói đến việc đồng ý theo đuổi của anh . ...
............................
Sau khi tiết học thể dục tan học, Diệp Tình đi trả điện thoại cho Lưu Hinh Nguyệt.Nhiếp Nhã Phàm đi cùng cô .
Lưu Hinh Nguyệt một mình trên đường chạy maratong, Diệp Tình đi đến trước mặt cô ta, trả lại điện thoại và nghiêm túc nói:
"Ảnh trong đó đã bị xóa ,chúng tôi biết cô đã làm gì."
Lưu Hinh Nguyệt tức giận nhận điện thoại, khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn giả vờ bối rối: "Làm sao vậy? Cậu lại muốn hãm hại tôi đúng không?"
Nhiếp Nhã Phàm ở một bên không thể chịu đựng được nữa, chỉ vào cô ta và mắng:
"Lưu Hinh Nguyệt, cô thật mặt dày, cô làm chuyện tốt gì cô tự biết, còn mặt mũi nói chúng tôi hãm hại cô?"
Lưu Hinh Nguyệt thực sự không biết xấu hổ: "Tôi đã làm gì? Tại sao tôi không biết?" “cô!” Nhiếp Nhã Phàm tức giận sắp chết.
Diệp Tình chỉ mỉm cười ngăn Nhiếp Nhã Phàm lại, đơn giản là không thèm lý luận với một người không biết xấu hổ như vậy.
Diệp Tình chỉ bình tĩnh nhìn Lưu Hinh Nguyệt, không có ý định tranh cãi với cô ta, nói: "Cô tự biết là cô đã làm gì, nhưng khiến cô thất vọng rồi kế hoạch của cô đã thất bại."
“Kế hoạch gì, tôi không biết, cậu đừng hắt nước bẩn lên người tôi." Lưu Hinh Nguyệt ngoài thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại hận Diệp Tình chết đi được, trong mắt tràn đầy oán hận .
Kế hoạch của cô ta thất bại? không thể nào! Dịch Ngạo Xuyên rõ ràng đã gây náo loạn ở cổng trường, làm sao cô ta có thể thất bại?
Diệp Tình tiếp tục: "Cô đã hiểu lầm tôi, tôi không thích Dịch Ngạo Xuyên, vì vậy cô không cần phải nhắm vào tôi như vậy."
Lưu Hinh Nguyệt cười mỉa mai: "Cậu đang đùa với ai vậy? cậu không thích anh ấy thì vẽ chân dung của anh ấy làm gì?"
Diệp Tình nói một cách thờ ơ: "Là Dịch Ngạo Xuyên đã kêu tôi vẽ nó."
Mặc dù lý do này nghe có vẻ vô lý nhưng sự thật là đồ vô lại đó đã bắt cô phải vẽ anh và đe dọa cô không được làm mất nó, nếu không anh sẽ bắt nạt cô cho đến khóc.
Nói đến đây,Diệp Tình nổi giận, nếu không phải Dịch Ngạo Xuyên giở trò vô lại thì những thứ vớ vẩn này sẽ không xảy ra.
Lưu Hinh Nguyệt rõ ràng là không tin, vì vậy cô ta "hả" một tiếng và nói: "Ai sẽ tin một lý do như vậy?"
Nhiếp Nhã Phàm trở nên mất kiên nhẫn: "Cắt, cô không tin thì kệ cô."
Diệp Tình: "Dù sao, tôi đã nói lý do cho cô. Nếu cô thực sự không tin tôi có thể tự mình đối chứng vớ Dịch Ngạo Xuyên. Tôi không cần phải nói dối cô."
Lưu Hinh Nguyệt có chút do dự , nhưng sự kiên nhẫn của Nhiếp Nhã Phàm đã không còn, vì vậy cô ấy nắm lấy tay của Diệp Tình quay người rời đi:
"Diệp Tình, chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian để giải thích với cô ta."
Lưu Hinh Nguyệt nhìn bóng lưng của Diệp Tình, rất không cam tâm và cực kỳ ghen tị.
Tại sao cô ấy có thể nhận được sự ưu ái của Dịch Ngạo Xuyên mà không phải cô ta? Cô ta có gì thua kém Diệp Tình, mà anh đến một ánh mắt cho cô cũng cảm thấy phiền .
Lưu Hinh Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, cô ta ném điện thoại xuống đất.
La Mỹ Đình tình cờ nhìn thấy cảnh vừa rồi, cũng nhìn thấy sự thù địch của cô ấy đối với Diệp Tình. Có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cô ta đã có một kế hoạch và đi nhặt chiếc điện thoại di động trên mặt đất trả lại cho Lưu Hinh Nguyệt.
La Mỹ Đình cười nham hiểm: "Tôi có một kế hoạch trả thù Diệp Tình, cô có muốn nghe không?"