5 giờ sáng.
Ngoài trời vẫn âm u, cơn mưa đêm qua như nhuộm màu những đám mây trắng bồng bềnh, khiến chúng trở nên xám xịt như màu mắt đang hướng ra chiếc cửa sổ.
Phải chăng khi ban cho cô đôi mắt xám này, Chúa đã định sẵn cuộc đời của cô?
Giowf thì những bài giảng về ách đô hộ thời Phong Kiến mới thấm nhuần trong trái tim lơ đễnh của Băng, nếu học kì này thi vào cô chắc chắn sẽ thủ khoa môn Văn. Người trong cuộc như cô, lẽ nào lại không hiểu chuyện để lên án ‘’thực dân Thành Nguyên’’?
Không! Phải là chúa tể ác quỷ!
Đưa tay chạm vào khung sắt còn đọng nước mưa, Băng nhắm mắt để cảm nhận hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, một cảm giác thật đỗi quen thuộc đối với cô.
...Từ ngày ấy.
Ngày 11 tháng 8.
Ngày mà cuốn nhật kí đầu tiên bị xé nát và đốt cháy. Ngọn lửa ấy phải chăng đã vô tình đốt hết những cảm xúc chớm nở của cô nhóc năm tuổi hồn nhiên ? Để giờ, trong cô chỉ vỏn vẹn một chữ hận, và mớ cảm xúc hỗn độn được cắt xén từ nỗi đau không thể đứng dậy.
Đã biết bao nhiêu lần trái tim cô gục gã, đã biết bao nhiêu lần cô phải đi cấp cứu trong đêm , đã biết bao nhiêu lần cô muốn giết chết thứ tình cảm trong mình, thứ tình cảm mà ai cũng nghĩ rằng chỉ là thoáng qua, nhưng nó lại khắc sâu vào tâm can đứa bé không nhận được tình yêu từ ba như cô.
Cô vẫn nhớ như in cậu bé có mái tóc hạt dẻ đã hùng dũng đánh mấy tên con trai khi chúng xúm vào bắt nạt vì cô không có ba. Nụ cười ấy như tia nắng đầu tiên chiếu xuống từ thiên đường, đánh thức giấc ngủ mệt mỏi của cô nhóc luôn đầy mặc cảm.
Và nụ cười ấy cũng khiến cô đau đớn biết chừng nào, tưởng chừng như đã chết từ khoảnh khắc ấy.
Lúc anh và người con gái ấy tay trong tay giữa cánh đồng violet tím nhạt.
Đôi mắt xám hé rèm mi, để thứ chất lỏng màu trắng tinh khiết chảy xuống, như vệt máu chảy trong trái tim cô.
Làn môi hồng khẽ mấp máy, nói chỉ đủ cho chính mình nghe.
- Hoàng Thành Nguyên.
♦♦♦
Sau cơn ác mộng ám ảnh, Thành Nguyên bật người dậy, mồ hôi lấm tấm vài giọt trên trán anh. Có lẽ, anh đã khá quen với những đau khổ dày vò này rồi. Lấy tay quệt mạnh lên trán, giống như anh muốn đẩy quá khứ về đúng chỗ của nó. Nhưng Hoàng Thành Nguyên mà mọi người biết không mạnh mẽ trong bất cứ mọi hoàn cảnh, nhất là lúc này.
Sau khi xả lên người làn nước lạnh ngắt, Thành Nguyên đi đến chiếc máy tính xách tay được nghỉ ngơi một tiếng trước, chăm chú nhìn vào những dữ liệu vừa gửi đến qua hệ thống bảo mật, đôi mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng khóe môi đã cong lên đầy bỡn cợt.
- Hoàng Thành Trung, ông giỏi lắm!
Thành Nguyên với lấy chiếc iphone nằm dưới...sàn nhà, lướt một dãy số.
- Bằng mọi giá, đừng để bà ấy bị giết.
- Vâng thưa thủ lĩnh. Vậy chúng em có thể nổ súng không ạ?- Đầu dây kia kính cẩn trả lời.
Đôi mắt tím sẫm lại, toát ra những tia lạnh lẽo rợn người, tưởng chừng chỉ dùng ánh mắt cũng có thể kết liễu một sinh mạng.
- Nếu cần thiết. Đừng để bị vấy bẩn vì lũ rác rưởi đó.
- Vâng! Thưa thủ lĩnh!
Ném chiếc iphone lên gối, Thành Nguyên lại tiếp tục lướt phím máy tính, tập trung mọi chú ý vào nhưng con số trên màn hình, đôi mắt dần trở nên mờ đục.
Trong khi anh vẫn tập trung với nguồn tin mới nhận, chiếc iphone nằm trên gối sáng lên, cuộc gọi đến từ một số lạ.
Đến cuộc thứ 15, đầu dây bên kia tức giận cắn môi nguyền rủa ai đó rồi cúp máy, làm mặt xấu với cái điện thoại vô tội.
Những tiếng lách cách vang lên đều đều trong không gian yên tĩnh, màu bóng tối bao phủ cả căn phòng, chỉ có ánh sáng lờ mờ của màn hình laptop yếu ớt chiếu lên gương mặt mĩ nam đang dần trở nên đáng sợ.
Thành Nguyên ngừng tay, lặng người nhìn màu đỏ trên màn hình, nó giống như màu của thứ đã khơi gợi trong anh lòng hận thù bấy lâu nay.
Đáng tiếc, ông ta giấu quá kĩ. Nhưng như vậy mới là người cha đáng kính của anh chứ! Một người đầy tham vọng, mưu mô và vô nhân tính.
Đặt laptop lên bàn học dù chưa bao giờ anh dùng nó để học, Thành Nguyên vươn vai một cái rồi đi ra phía giường, nhíu mày nhìn 15 cuộc gọi nhỡ đều cùng một số.
Bộ não của anh lập tức gạt phăng nó ra khỏi đầu, thư thái nằm xuống, nhắm mắt thư giãn. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Nguyên vội lướt màn hình cảm ứng, nhìn chăm chăm vào dãy số lạ và suy đoán.
Hải Băng!
Với ý nghĩ này, khóe môi anh hơi cong lên. Tảng băng đã biết nghe lời!
Rồi nụ cười trên môi anh đông cứng, làm sao mà trong lúc này anh vẫn có thể nghĩ đến cô, nghĩ về cái tờ giấy ngốc nghếch đó?
Phải chăng anh đã đặt cô vào vị trí quan trọng chăng?
Cái cô gái ương bướng có thể nói là mới quen ấy?
Thành Nguyên cười nhạt, có thể là do sự tương đồng giữa hai con ấy, chứ không thể có chuyện anh có tình cảm với cô. Bởi vì việc đó đồng nghĩa là kéo cô cùng xuống vực thẳm với anh.
Cuộc chiến này, anh chỉ muốn hai người phải chết.
‘’Reng...reng...’’
Chiếc điện thoại trong tay lại rung lên, lần này có tin nhắn. Vẫn là số điện thoại ấy.
‘’ Nhà anh ở đâu? Em quên rồi ‘’
Cuối tin còn kèm theo cái biểu tượng mắt rưng rưng, Thành Nguyên không tự chủ mà bật cười. Đúng là rất đậm chất tảng băng!
‘’ 09xx xxx xxx’’
Nhấn gửi tin xong, Nguyên ngẩn người nhìn màn hình cảm ứng, trong lòng có cảm xúc khó tả.
Không sao. Từ trước đến nay, anh làm việc không cần lí do.
Ném điện thoại lên đầu giường, Thành Nguyên kéo chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ do cả đêm qua thức trắng.
ở một nơi nào đó, có người vừa xem tin nhắn đã lập tức lôi cả họ lẫn tên của anh ra để xả giận. Biết mà, ác quỷ đâu dễ tha cho cô, nhất định hải khiến cô mệt bở hơi tai, cực kì thê thảm thì anh ta mới vui lòng.
Đành làm liều gọi đến số này vậy.
Vừa có tin hiệu, đã có tiếng hét dọa cho Băng suýt nữa đánh rơi cả điện thoại.
- Nói! Thằng nào muôn chết mà gọi giờ này hả?
Rùng mình một cái, Băng lấm lép đáp không thành câu. Dù gì cũng là cô sai, phá người ta giờ này.
- Tôi...Hải Băng...Thành Nguyên bảo.à ..ừm..xin...l...lỗi..
Đầu dây kia bỗng im lặng lạ thường, đúng là nhắc đến Thành Nguyên có khác, có sức công phá ghê gớm thật. Lập tức, ngữ âm trở nên kính cẩn, cò phàn hơi sợ sệt.
- À! Phu nhân phủ lĩnh có gì căn dặn?
Thề có Chúa là một tích tắc nữa Băng ngất luôn tại chỗ, may mà cô đã chuẩn bị tinh thần trước để đối đầu với tay sai của ác quỷ.
Phu nhân? Phu nhân thủ lĩnh? Nhưng....nghe cũng oai!^^
Nuốt khan một cái lấy tinh thần , Băng nói tiếp.
- Nhà của Thành Nguyên.
Có lẽ quá quen với kiểu nói chuyện cốc lốc của Thành Nguyên, Tùng lập tức hiểu ra vấn đề.
- 5 phút nữa phu nhân sẽ có mặt tại nhà của thủ lĩnh.
Nói xong Tùng liền cúp máy, chuẩn bị đến đón Hải Băng. Chắc chắn phải khoe chiến công dọa cho Hải Băng sock thót tim với Thành Nguyên mới được, vì anh đã ra lệnh như thế mà.
Thủ lĩnh và phu nhân.....tình cảm quá chứ nhỉ!