Vị Trí Thái Tử Này, Ta Chê!

Chương 3: Hoàn



15.

Ta hôm nay tròn 22 tuổi rồi.

Các anh em dụng tâm customize cho ta một biểu ngữ:

“Chúc mừng đại thọ 22 tuổi của Thái tử”

Ta nói: Các người chọn đại ra một người thay ta làm Thái tử là ta vui rồi.

Thế là bọn họ lại bắt đầu giả điên giả khùng.

Đúng lúc Tam tiểu thư Tướng phủ đi ngang mang quà sinh nhật cho ta.

Ta nhớ ra lần trước thăm bệnh có tặng hai con chim. Không biết nàng ta nuôi thế nào rồi, bèn hỏi: “Lần trước tặng ngươi hai con chim…”

Tam tiểu thư đáp: “Ngon lắm, đa tạ điện hạ quan tâm.”

Ta hạn hán lời rồi.

16.

Tam đệ bị nàng từ hôn, rất mất mặt. Lại thấy Tam tiểu thư cũng không thèm nhìn mình lấy một cái liền cố tình gây khó dễ: “Này, sao ngươi chảnh vậy?”

Tam tiểu thư: “Thứ nhất, ta không chảnh mà là bực mình. Thứ hai, tên của ta không phải là “Này”, ta tên là Tần Bạch Lộ…”

Tam tiểu thư lạnh lùng rời đi, Tam đệ nhìn theo bóng lưng của nàng, tà mị cười một tiếng: “Đúng là người phụ nữ thú zị…”

Ta ù ù cạc cạc, chả hiểu ra sao cả.

17.

Miêu Diệu Diệu lại đến. Hôm nay cô nàng rất khác thường. Không giống bình thường vừa cười ngờ nghệch vừa nhảy qua nhảy lại trên đường mà mặc một chiếc váy dài đoan trang màu xanh lam.

Ta nghĩ, vẫn là những bộ quần áo hồng hồng vàng vàng thường ngày phù hợp với cô ấy hơn.

Nàng giương mắt nhìn ta, ta cũng chăm chú nhìn lại.

Nàng liền nghiêng đầu không thèm nhìn ta nữa, ta cũng cúi đầu không nhìn nàng.

Nàng lại lén lút nhìn ta, ta ngẩng đầu vừa lúc đụng trúng ánh mắt nàng.

Ta lại quay đầu đi.

Hềy, cái cô bé này…

18.

Trong yến tiệc.

Tam tiểu thư nhảy múa, tà áo lay động, xinh đẹp động lòng người.

Ta cảm thán: “Nóng bỏng thật.” (Nguyên văn: “好辣”)

Vẻ mặt Miêu Diệu Diệu cứng nhắc, âm dương quái khí: “Nam nhân các người đều thích kiểu hình gợi cảm này! Có đúng không!”

Ta: “Đầu cá kho tiêu này cay thật đấy.” (Nguyên văn: “剁椒鱼头好辣”)

(Câu trên và câu dưới nam chính đều dùng từ “辣”, từ này vừa có nghĩa là “nóng bỏng”, vừa có nghĩa là “cay”)

Diệu Diệu bực bội lườm ta một cái.

Ta lại nói: “Chua quá.”

Miêu Diệu Diệu: “Cá nấu dưa chua quá, đúng không?”

Ta: “Diệu Diệu ăn dấm rồi, chua quá.”

Miêu Diệu Diệu hung dữ đáp: "Nói nhảm!"

19.

Ta nói: “Diệu Diệu, nàng mặc váy sáng màu xinh hơn.”

Ta lại nói: “Diệu Diệu chính là Diệu Diệu, Diệu Diệu có vẻ đẹp của Diệu Diệu.”

Nhưng mà câu này đúng là khó nói đến líu cả lưỡi, ta nói một một mạch xong muốn đứt cả hơi.

Diệu Diệu: “Hừ, đúng là cái đồ lăng nhăng.”

Sau đó liền quay đầu đi, không thèm nói chuyện với ta nữa.

Ta ủy khuất duỗi ngón tay cho nàng ấy nhìn. bên trên toàn là những vết chai lớn nhỏ.

Ta: “Nhỏ vô lương tâm này, uổng cho ta trước sinh thần còn làm cho nàng một chiếc ổ mèo mới cơ đấy.”

Vẻ mặt Diệu Diệu dịu đi một chút.

Ta liền mang ổ mèo cho nàng xem thử.

Miêu Diệu Diệu: “Xấu chết mất.”

Ta tủi thân nói: “Ta đã thêu lại khăn tay cho nàng rồi, không dễ gì mới mới nghĩ được cách tặng cho nàng, nàng lại chê xấu.”

Diệu Diệu nhỏ giọng nói: “Ta mang khăn rồi.”

20.

Nếu như Diệu Diệu là Thái tử phi, ta lại cảm thấy hình như làm thái tử cũng không có gì không tốt cả.

Nếu như có thể cùng Diệu Diệu thành thân, làm hoàng để vất vả một chút cũng chẳng sao.

Thất đệ bởi vì ta nghĩ thông mà cảm thán: “Nhị ca, Miêu cô nương lợi hại thật đấy.”

Ta đáp: “Đệ không biết nàng ngốc đến mức nào đâu. Lúc đầu nàng nhìn thấy một con mèo con trên mái nhà liền tự mình bắc thang lên bế mèo xuống. Rõ ràng là sợ cao còn vừa khóc vừa trèo lên. Ta một bên âm thầm xem, vừa tức vừa buồn cười.”

Thất đệ: “Nhị ca, huynh có biết Miêu cô nương sớm đã nhờ vả chúng ta rồi không.”

Ta hỏi lại: “Nhờ vả gì cơ?”

Thất đệ: “Miêu cô nương nói, nàng muốn là lão bà của huynh, bảo chúng ta trên điện lùi sau 3 bước. Sau khi làm xong, mỗi người chúng ta không chỉ được tiền, còn không phải làm thái tử.”

Cái gì!

Ta kinh hồn bạt vía trở về phủ trầm tư suy nghĩ, cuối cùng là ta phí tâm theo đuổi Miểu Miểu, hay là nàng dụng tâm tán đổ ta.

21.

Lúc trở về bắt gặp một thân váy hồng của nàng đang viết bảng tên cho mèo con, ổ mèo tên là “Phòng của Diệu Diệu Diệu Diệu”.

Ta bật cười: “Cái tên này cũng quá tùy tiện rồi.”

Miêu Diệu Diệu ôm từng con mèo mà nàng đã nhặt về đến: “Meo Diệu”, “Meo Diệu Diệu”, “Meo Diệu Diệu Diệu”, “Meo Diệu Diệu Diệu Diệu”, “Meo Diệu Diệu Diệu Diệu Diệu”,..., trịnh trọng hỏi tụi nó:

“Các em thấy cái tên này thế nào?”

Tụi mèo con vây tròn quanh chân Diệu Diệu vẫy đuôi, vừa làm nũng vừa kêu:

“Meo meo!”