Hắc Vân ngồi trong căn phòng rộng lớn xung quanh đầy rẫy những chai rượu vang nằm lăn lóc, tàn thuốc ở trong chỗ gạt tàn đã chấp lên thành một ngon núi nhỏ. Nàng ngồi trên ghế hướng mắt lên trên phía trần nhà được thiết kế cực kì xa hoa. Đôi mắt nàng đã trở nên mông lung. Kể từ tối qua, từ khi về nhà nàng đã uống không biết bao nhiêu là rượu. Nhưng sao càng uống nàng lại càng tỉnh, càng tỉnh nàng lại càng nhớ đến cô. Nàng thực sự vẫn không thể hiểu được rõ ràng người đó là cô mà tại sao cô lại không nhận ra nàng không nhẽ cô đã quên nàng rồi hay sao. Càng nghĩ nàng lại càng không thể tìm ra câu trả lời, nàng cứ vậy mà ngồi thẫn thờ. Vũ Phong đúng lúc này thì đi vào, anh vừa vào đã lập tức một mùi rượu nồng nàn xộc thẳng vào mũi anh khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, bước vào trong đi lại gần chỗ của nàng anh đã đá phải không biết bao nhiêu chai rượu nằm rải rác khắp nơi, căn phòng cũng tối om nên Vũ Phong suýt ngã vài lần, nàng rất ghét ánh sáng nên anh không dám mở đèn lên. Từ khi cô đi thì nàng càng khép kín mình lại, nàng càng ngày càng thích ở bên trong bóng tối và càng thích cái gọi là cô độc.
"Lão đại, em tìm thấy nơi ở hiện tại của chị dâu rồi."
"Ở đâu"
Tối hôm qua khi anh đến đón nàng thì nàng đã lập tức cho a đi điều tra nơi ở của cô. Không ngờ lại có kết quả sớm vậy.
"Chị dâu đang ở tại một căn hộ tại xxx"
"Được rồi mày kêu người đến dọn dẹp nơi này đi, chẩn bị luôn xe cho tao"
"Vâng em đi làm ngày".
Nàng nói rồi loạng choạng đứng dậy, do uống hơi nhiều rượu nên giờ nàng mất đi thăng bằng đứng không vững suýt ngã may Vũ Phong đứng bên cạnh đỡ nàng bên nàng không ôm lấy mặt đất lạnh lẽo.
" Đưa tao đến phòng tắm"
Anh cẩn thận dìu nàng đi vào bên trong phòng tắm. Chuẩn bị sẵn nước cho nàng xong xuôi thì anh đi ra ngoài.
Hắc Vân ở bên trong đó gần một tiếng mới từ từ bước ra bên ngoài, tắm xong cũng làm nàng tỉnh táo hơn phần nào. Vẻ đẹp mê hoặc, lạnh lùng của nàng đã được khôi phục lại. Căn phòng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ quay về trạng thái như ban đầu.
Đi tới nơi nàng chỉ đứng ở dưới và nhìn lên bên phía căn hộ của cô chứ không dám chảy lên xông thẳng vào trong gặp cô. Nàng cứ đứng ở dưới nhìn lên đó không biết bao nhiêu lâu.
Từ khi biết cô đang ở đâu thì sáng nào nàng cũng đi tới tiệm hoa mua lấy một bó hoa baby màu lam cực kì đẹp. Đây là loài hoa mà cô thích nhất. Và ngày nào cũng vậy nàng sẽ mua lấy một bó hoa rồi lặng lẽ đặt trước của căn hộ của cô, đợi tới khi cô tỉnh dậy ra nhận bó hoa thì nàng mới vui vẻ đi làm việc được. Cứ như vậy một tháng đã trôi qua không này nào mà nàng không tặng cho cô một bó hoa cả.
Hôm nay Lily cùng với ba người mà mình đi về cùng đã quyết định đi vào quán ăn truyền thống kiểu Nhật này để ăn uống. Khi đồ ăn đã được dọn ra hết thì cô mới bắt đầu ăn. Đang ăn rất ngon miệng thì ở bên ngoài có một cặp nữ đi vào, từ khi họ bước vào thi cô đã lập tức dán mắt lên người người kia. Không ai khác người mới bước vào quán đó chính là Hắc Vân cùng với một cô gái lạ mặt. Cô gái kia nhìn thoáng qua thôi cũng biết là đang thích nàng. Nay điểm này đã làm cô thấy chướng mắt, không những vậy mà nàng lại còn cười nói rất vui vẻ với cô ta nữa chứ lại còn khoác tay nhau. Kể từ khi hai người bước vào thì cô đã thấy chướng mắt rồi đặc biệt là cái cô gái lạ mặt kia.
"Lily sao không ăn đi"
Peter thấy cô không ăn mà cứ ngồi thẫn thờ ở đó. Peter thích Lily lâu rồi nhưng vẫn không dám nói ra chỉ sợ cô sẽ tránh né mình, thấy cô như vậy đâm ra anh cũng cảm thấy hơi lo.
"À không sao"
Cô cố nở nụ cười để anh thấy mình không bị làm sao hết. Rồi tiếp tục ăn phần ăn của mình nhưng không hiểu sao đồ ăn này lại làm nàng cảm thấy không hề ngon một chút nào.
"Cái đồ xấu xa khó ưa, dám đi với gái, dám cười nói với cô ta còn để cô ta nắm tay nữa chứ. Hắc Vân chị hay lắm dám đi với gái à." Cô ngồi chọc miếng thịt trong bát mà trong đầu thì liên tục mắng cái con người kia. Miếng thịt bị cô trọc cho nát ra rồi. Cô cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy nàng cười nói với người con gái khác mà không phải là cô, cô cũng rất ghét mà không đúng phải nói là cực kì ghét ai chạm vào người của nàng. Cái cảm giác khó chịu này càng ngày càng tăng lên làm cô cảm thấy vô cùng bực bội trong lòng. Cũng có cảm giác thấy tim hơi nhói lên, nhưng cô không thể chạy lại đánh cho cô ta một trận rồi nói là "đây là chồng bà mày mau tránh xa chị ấy ra".
"Lily cô ăn không thấy ngon miệng sao"
"À không tại tôi ăn no rồi thôi"
Ăn gì nữa mà ăn cô bị nàng cho ăn hũ dấm chua to bự này rồi còn đâu. Cô thì vẫn thầm mắng cái con người kia mà không hay biết rằng nàng đang ngồi một chỗ quan sát cô từ đầu đến cuối và trên miệng hiện ý cười rất tự mãn.