Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 38: Sự Chia Ly



Trong lòng cô, cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra mãnh liệt. **Vân Nhiên** cảm nhận trái tim mình như bị xé rách từng mảnh, nhưng cô biết mình không thể kéo dài sự do dự này mãi. Cô đã cùng *Định Phong** trải qua quá nhiều khổ đau, và cô không muốn anh phải chịu đựng thêm nữa. Cô yêu anh sâu sắc, và chính vì tình yêu đó, cô không thể để anh sống mãi trong nỗi đau bị lời nguyền trói buộc.

**"Em... đã đưa ra quyết định rồi,"** cô thì thầm, giọng cô gần như mất hút trong không gian yên lặng nhưng đầy căng thẳng. Cô nhìn thẳng vào mắt Định Phong, cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt anh, từng ánh mắt yêu thương mà anh dành cho cô. *"Anh sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau này nữa, Định Phong. Em sẽ giải thoát cho cả hai chúng ta.

"**

**Định Phong** sững sờ, đôi mắt anh mở to khi anh nhận ra quyết định của cô. *"Không! Em không thể làm thế!"** Anh thét lên, vươn tay ra như muốn níu giữ lấy cô, nhưng đã quá muộn. Cô đã đưa ra quyết định của mình.

**Vân Nhiên** nhẹ nhàng rút tay khỏi cái nắm của Định Phong, bước tới đối diện với **Thần Bóng Tối**. Hắn đứng đó, nụ cười nham hiểm vẫn hiện hữu trên khuôn mặt tà ác của hắn. **"Ta biết ngươi sẽ chọn đúng"** hắn nói, giọng hắn đầy khoái chí. **"Hy sinh là sức mạnh vĩ đại nhất, và ngươi sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới này, không còn bất kỳ dấu vết nào về ngươi trong ký ức của hắn."**

Vân Nhiên mím chặt môi, giữ lấy sự kiên định trong lòng. Cô không để Thần Bóng Tối hạ gục tinh thần mình thêm một lần nữa. Dù rằng cô sẽ biến mất, cô vẫn muốn tin rằng tình yêu của họ đã mang lại điều gì đó tốt đẹp hơn. **"Ta sẽ không để ngươi chiến thắng"** cô thì thầm, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. **"Tình yêu của chúng ta không phải là thứ mà ngươi có thể thao túng mãi mãi"

**Thần Bóng Tối** chỉ cười lớn, như thể lời nói của cô chỉ là trò đùa. Hắn đưa tay ra, một luồng ánh sáng đen tối bắt đầu tụ lại quanh tay hắn. **"Vậy thì hãy để ta thấy, ngươi có thể chịu đựng được sự mất mát này bao lâu"** hắn nói, luồng sức mạnh từ tay hắn hướng thẳng về phía **Vân Nhiên**

**Định Phong** hét lên, anh lao tới với tất cả sức mạnh cuối cùng của mình, nhưng cơ thể anh như bị một lực vô hình chặn lại, không thể tiến gần hơn. **"Vân Nhiên! Đừng làm thế! Đừng rời xa anh!"** Giọng anh nghẹn ngào, đau khổ, trái tim anh dường như vỡ vụn khi nhìn thấy cô đứng đó, đối diện với sự hủy diệt mà anh không thể ngăn cản.



**Vân Nhiên** quay đầu nhìn lại anh một lần cuối, nước mắt lăn dài trên má. *"Em xin lỗi, Định Phong. Nhưng đây là cách duy nhất để chúng ta được tự do."* Cô mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng chứa đựng biết bao đau đớn. Rồi, cô quay mặt về phía Thần Bóng Tối, sẵn sàng chấp nhận số phận của mình.

Khi luồng sức mạnh từ tay Thần Bóng Tối chạm vào cô, **Vân Nhiên** cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể. Nhưng cơn đau thể xác không là gì so với nỗi đau trong tim cô. Cô biết mình sắp biến mất, và tất cả ký ức của **Định Phong** về cô sẽ bị xóa sạch. Điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ không còn nhớ bất cứ điều gì về tình yêu của họ, những kỷ niệm họ đã cùng nhau tạo nên. Nhưng cô phải chấp nhận điều đó, vì cô không muốn anh phải chịu đựng thêm nữa.

Ánh sáng đen tối từ Thần Bóng Tối bao trùm lấy **Vân Nhiên**, từng chút một, cơ thể cô dần tan biến vào hư vô. **Định Phong** cố gắng hét lên, cố gắng chạy tới, nhưng mọi nỗ lực của anh đều vô ích. **"Vân Nhiên! Không!"** Anh gào lên, giọng nói của anh vang vọng trong không gian, nhưng không thể nào chạm tới cô.

**Vân Nhiên** cảm thấy mình đang dần mất đi. Cô không còn cảm giác gì nữa, không còn thấy đau đớn, không còn thấy sợ hãi. Chỉ còn lại sự bình yên kỳ lạ. Cô nhắm mắt lại, để cho bản thân hòa vào bóng tối. Trong giây phút cuối cùng, cô chỉ mong rằng, ở một nơi nào đó, dù anh không còn nhớ đến cô, **Định Phong** vẫn sẽ tìm thấy hạnh phúc.

Khi cơ thể cô hoàn toàn tan biến, không gian trở nên im lặng lạ thường. **Thần Bóng Tối** đứng đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi **Vân Nhiên** từng hiện diện, rồi hắn bật cười. **"Cuối cùng thì, tình yêu của ngươi cũng chỉ là một sự ngu ngốc."** Hắn quay sang nhìn **Định Phong**, người vẫn đang quỳ gục xuống đất, tay anh nắm chặt nhưng không thể làm gì hơn.

**Định Phong** cảm thấy như mình đã mất tất cả. Anh không thể nhớ tại sao mình lại ở đây, tại sao trái tim anh lại đau đớn đến thế, nhưng có một điều gì đó rất quan trọng vừa biến mất khỏi cuộc đời anh. Anh không thể nhớ rõ, nhưng anh biết rằng mình đã mất đi một thứ không thể nào thay thế được.

**Vân Nhiên** đã hy sinh bản thân mình để giải thoát cho cả hai khỏi lời nguyền, nhưng cái giá phải trả quá đắt. **Định Phong** sẽ không còn bất kỳ ký ức nào về cô, và cô sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh. Nhưng dù vậy, tình yêu của cô vẫn tồn tại, dù không còn trong ký ức, nhưng trong trái tim anh, một cách âm thầm và lặng lẽ.