Mùa đông đã đến với những cơn gió lạnh và những bông tuyết rơi lất phất. Trong không khí thanh bình của thiên giới, Vân Nhiên nằm trên giường của mình, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bên cạnh tạo nên một bầu không khí ấm áp. Cô nhắm mắt lại, hy vọng có thể tìm được giấc ngủ yên bình trong những đêm dài này.
Nhưng thay vì những giấc mơ nhẹ nhàng, đêm đó, Vân Nhiên bị cuốn vào một giấc mơ kỳ lạ và đầy ấn tượng. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một cảnh tượng khác biệt hoàn toàn so với thiên giới. Đó là một thế giới hoang sơ với những cánh đồng xanh mướt và những ngọn núi hùng vĩ. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời xanh thẳm, tạo nên một không gian huyền bí và lôi cuốn.
Vân Nhiên đi dọc theo một con đường nhỏ hẹp, giữa hai hàng cây cổ thụ khổng lồ. Cô cảm nhận được sự quen thuộc kỳ lạ với cảnh vật xung quanh, như thể cô đã từng đặt chân đến đây từ lâu lắm rồi. Khi cô tiếp tục đi, giấc mơ dẫn dắt cô đến một ngôi đền cổ xưa, nơi có những bức tường đá vỡ vụn và những bậc thềm rêu phong.
Cô bước vào trong đền và thấy một bức tranh lớn treo trên tường. Trong tranh, có hình ảnh của một nam và nữ đứng bên nhau, ánh mắt của họ lấp lánh với tình yêu sâu đậm và nỗi buồn vô hạn. Cảnh vật xung quanh họ là những cánh hoa rơi và những tia sáng yếu ớt từ ánh trăng.
Khi Vân Nhiên tiến lại gần bức tranh, cô nhận ra rằng người nam trong tranh chính là Định Phong. Cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn khi thấy hình ảnh của mình cùng anh trong bức tranh. Cảm giác quen thuộc và sự kết nối sâu sắc giữa cô và Định Phong trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô cảm nhận được rằng đây không phải là một giấc mơ thông thường, mà là một hồi ức từ một kiếp sống khác.
Giấc mơ tiếp tục mở ra những hình ảnh kỳ lạ và cảm xúc mãnh liệt. Vân Nhiên thấy mình và Định Phong cùng nhau trải qua những khó khăn, chiến đấu để bảo vệ thế giới của họ. Họ yêu nhau mãnh liệt nhưng cũng phải đối mặt với những thử thách và đau thương. Cuối cùng, hình ảnh trong giấc mơ trở nên mờ nhạt và Vân Nhiên tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh.
Cô mở mắt và thấy ánh sáng của bình minh đang lọt qua cửa sổ, chiếu sáng phòng ngủ của mình. Dù giấc mơ đã kết thúc, cảm giác kết nối và sự đau khổ trong đó vẫn còn vương lại trong lòng cô. Vân Nhiên cảm thấy như có một phần của mình đã bị lạc vào kiếp sống đó và mong muốn tìm hiểu về nó.
Trong những ngày tiếp theo, Vân Nhiên không thể ngừng nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đó. Cô cảm thấy như mình đang bị kéo về phía Định Phong, cảm giác kết nối không thể lý giải được. Mỗi lần cô gặp anh, trái tim cô lại rung lên những cảm xúc mạnh mẽ và khó hiểu.
Một buổi chiều, Vân Nhiên quyết định tìm Định Phong. Cô hy vọng có thể chia sẻ những cảm xúc và những gì cô đã trải qua trong giấc mơ. Cô tìm thấy anh trong khu vườn mà họ từng gặp nhau, nơi ánh sáng của mặt trời lấp lánh trên mặt đất phủ tuyết. Định Phong đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thể che giấu sự mệt mỏi.
“Định Phong,” Vân Nhiên lên tiếng, giọng nói của cô mang theo sự lo lắng và chân thành.
Định Phong quay lại, đôi mắt của anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. “Vân Nhiên, có chuyện gì không?”
“Đêm qua tôi đã mơ về anh và chúng ta trong một kiếp sống khác,” Vân Nhiên nói, mắt cô đầy sự chân thành và mong mỏi. “Có một kết nối sâu sắc giữa chúng ta, và tôi cảm thấy như mình đã biết anh từ rất lâu rồi.”
Định Phong nhíu mày, ánh mắt của anh trở nên nghiêm túc hơn. “Một giấc mơ không thể là bằng chứng cho một kết nối thực sự. Chúng ta có thể hiểu nhau, nhưng cũng có thể chỉ là sự tưởng tượng.”
Vân Nhiên cảm thấy chút thất vọng nhưng vẫn kiên trì. “Tôi không nghĩ đó chỉ là sự tưởng tượng. Giấc mơ đó quá sống động và chân thật. Tôi cảm thấy chúng ta đã có một mối liên hệ nào đó từ một kiếp sống khác.”
Định Phong thở dài, ánh mắt của anh không còn lạnh lùng như trước. “Vân Nhiên, có thể cô đúng, nhưng tôi không thể giải thích những cảm xúc này. Tôi đã giữ khoảng cách với cô vì tôi không muốn cô bị cuốn vào những rắc rối của tôi.”
Vân Nhiên nhìn vào mắt Định Phong, cảm nhận được sự đau khổ và sự bí ẩn trong đó. “Tôi hiểu. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Tôi tin rằng có điều gì đó chúng ta cần phải tìm hiểu và giải quyết cùng nhau.”
Định Phong lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt của anh như đang đấu tranh với những suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình. “Cảm ơn cô đã kiên nhẫn và chân thành. Có lẽ tôi sẽ xem xét lại những cảm xúc của mình và xem liệu chúng ta có thể tìm hiểu thêm về quá khứ của mình.”
Vân Nhiên mỉm cười, mặc dù trong lòng cô còn nhiều lo lắng. “Tôi sẽ chờ đợi. Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra trong quá khứ và tìm ra cách giải quyết.”
Cô rời khỏi khu vườn, mang theo cảm giác hy vọng và lo lắng. Giấc mơ kỳ lạ đã mở ra một phần của mối liên kết giữa cô và Định Phong, nhưng còn rất nhiều điều chưa được rõ ràng. Vân Nhiên biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với nó vì sự kết nối mà cô cảm nhận được và vì tình cảm chân thành mà cô dành cho Định Phong.